Đăng bên kia sợ chúng nó del, thôi thì tạo một topic khác vậy. Mịa! riết rồi pót bài cũng phải nhìn trước nhìn sau. Còn chó gì góc thư giãn nữa
Phiếm đàm về ... "ị"
“ị”… lan man
Thủa xưa ở trong khu tập thể, cả khu gần chục dãy mới có một nhà vệ sinh 6 ngăn. Nhớ lại thời kỳ đó đến là hãi. Chỗ thì ít, người thì đông. Sáng sớm chầu chực chờ đợi nhau cứ như là đi xếp sổ gạo vậy. Khổ nhất là hôm nào bị Tào tháo đuổi ra đến nơi mà thấy phòng nào cũng có người chiếm lĩnh cả rồi, bên ngoài lại túc trực thêm vài người đang hau háu chờ đợi thì ôi thôi đúng là… đại họa! Lúc đó thì đành nén bụng lại mà chờ. Tay cầm giấy, tay ôm bụng đi đi lại lại mặt mũi cực kỳ căng thẳng. Mắt gườm gườm canh chừng những người khác còn tai thì dỏng lên chỉ chờ phòng nào nghe có tiếng vò giấy loạt soạt, cửa vừa hé mở ra một cái là phi đến ngay tắc lự. Ấy vậy chứ chui được vào phòng rồi thì lại chỉ muốn… lộn ra ngay. Ai đã từng ở tập thể chắc biết. Cái đồ cha chung không ai khóc nên bẩn thỉu kinh khủng (Có lẽ đây là một trong những lý do chính để mỗi khi mót ị thì chỉ còn mỗi cảm giác ghê tởm mà thôi).
Khu tập thể hồi ấy có 6 phòng vệ sinh trong đó có 2 phòng làm bệ quay mặt vào nhau nhưng… không có vách ngăn ở giữa vậy nên 6 phòng thực ra chỉ là 4( chẳng hiểu là khi xây bị thiếu gạch hay bác thợ xây nghĩ cùng là vô sản cả với nhau có gì mà xấu hổ nên nảy ra cái tối kiến tiết kiệm như vậy). Ị là vấn đề cá nhân, là cái riêng tư ấy vậy mà…. Bạn thử tưởng tượng hai người ngồi đối diện cách nhau gang tấc trong nhà xí để giải quyết cái việc rất chi là riêng tư mà lại cứ nhìn trừng trừng vào nhau thì ị iếc thế quái nào được!? Lúc đó ai ị được mới là tài!! Nhưng sự ngượng ngùng xấu hổ đó chỉ có ở người lớn thôi, chứ còn trẻ con thì lại khác. Chúng rủ nhau đi ị, dắt nhau vào đó ị chung rồi vừa ngồi ị vừa bi ba bi bô nói đủ chuyện vui vẻ lắm (ước gì lúc đó hóa được làm trẻ con có phải sướng không). Đấy cái việc ị hồi xưa nó khổ thế đấy. Chỉ nghĩ đến vậy mà toát hết cả mồ hôi.
Việc ị khủng khiếp thời đó tưởng giờ chỉ còn là một hoài niệm đã xa, vậy mà một dạo đọc báo nghe đài thấy tình hình trong khu phố cũ Hà Nội cũng tồi tệ kinh khủng chẳng kém. Nghe vậy ước muốn làm dân tỉnh chẵn, làm người thanh lịch Tràng An tịt hẳn. Thôi đành cứ làm dân tỉnh lẻ cho lành chứ đua đòi làm người thanh lịch dễ … trĩ dài cả gang mất!
Ị thành phố, ị ở các khu tập thể thời ấy là vậy còn ị ở nông thôn lại khác. Ở quê nhà nào cũng có chỗ đi vệ sinh riêng. Hồi đó phân hóa học còn hiếm. Nguồn phân bón cho đồng ruộng chủ yếu là phân hữu cơ tự túc như phân xanh, phân chuồng, phân bắc (trong đó phân bắc là tốt nhất). Vậy nên đa số nhà ai cũng làm chuồng tiêu cả. Ai cũng mong muốn nhà mình có… nhiều phân, thật nhiều. Càng nhiều càng… ít! Bởi vậy người ta chăm chút làm vệ sinh cho cái chuồng tiêu nhà mình lắm. Ấy là ngoài việc sạch sẽ thì mình đi cũng sướng đít còn là việc chuồng tiêu sạch thì nhiều người đến đi nhờ nên có nhiều phân. Vậy nên hố xí được quét dọn thường xuyên. Trong chuồng xí bao giờ cũng vun gọn một đống tro để mỗi lần đi xong thì quét phủ xuống cho đỡ hôi. Góc chuồng xí thì có ống đóm, giẻ sạch, sang hơn thì có giấy báo giấy học sinh để sẵn phục vụ. (Nói thêm một chút về đóm: đóm là tre nứa tước thành những mảnh mỏng vừa phải đủ độ mềm và không quá cứng. Người dân ở nông thôn thời ấy thường thì kiếm giấy khó, mà vải thì cũng quý kể cả vải cũ vẫn còn dùng được vào khối việc. Nên một số nơi, một số nhà dùng đóm để kết thúc cái khâu cuối cùng của công đoạn. Nói vậy kể cũng hơi khó hiểu, vậy nên vô phép nói thế này để bà con hình dung cho dễ: Ai đó chắc cũng đã có dịp về ăn cỗ ở nông thôn, khi ăn xong thì người ta chúm miệng lại, dẩu mỏ ra rồi cầm ngang đũa quẹt qua quẹt lại mấy cái là xong. Cách chùi miệng dân dã này về cơ bản là cũng khá sạch (Bây giờ có giấy ăn nên không thế nữa, nhưng thi thoảng một số cụ chắc muốn giữ gìn bản sắc dân tộc nên vẫn dùng!!?). Cái kiểu dùng đóm trong ị cũng có những điểm tương tự như vậy thôi nhưng khó hơn nhiều.). Tự nghĩ bác nào mà dùng được kể cũng phải dũng cảm lắm chứ không cẩn thận đóm nó cứa cho chảy máu. Còn bác nào dùng mà không sao thì chắc chỗ đó… đầy sẹo hoặc phải dày công khổ luyện lâu lắm, đáng được phong làm… nghệ sĩ ị đóm.
Nhà có chuồng xí thì vậy, nhà nào chưa có điều kiện hoặc chưa kịp làm chuồng tiêu thì vào ị tạm ở… chuồng lợn. Chuồng lợn gồm hai phần, một phần được đào sâu xuống thành một cái hố để chứa rơm rác và các chất thải khác. Tất cả những đồ thừa và phân lợn ỉa ra đều được dồn xuống để ủ làm phân chuồng. Lợn ăn xong lại xuống hố phân đầm dẫm ủi dũi.v.v.. nói chung là rất bẩn. Người vào ị thì cứ ra mép hố mà ngồi, vừa ị vừa ngắm, vừa lo đuổi mấy chú ỉn cứ lòng vòng xung quanh ngắm ngía mình. Mà phải cẩn thận đừng chọc giận chúng kẻo có chú ỉn nào cáu tiết xông vào húc xuống… hố ủ phân thì toi! Đại trượng phu mà chết chìm trong hố phân thì…
Hồi nhỏ có lần về quê theo bà đi chợ. Tới chợ bám quang bà vòng vèo theo đi mua bán được một lúc thì mót ị. Bà bảo đi ra phía đằng sau chợ có chỗ, thế là long tong đi. Đến nơi nhìn trước ngó sau mãi mới thấy chỗ mình cần. Đúng là chỗ ị chợ quê có khác, đơn giản và tuềnh toàng. Chỉ có bốn cái cọc cắm bốn góc làm khung gá mấy tấm liếp quây xung quanh một cái hố. Miệng hố có ba cây tre bắc ngang qua kiểu như cầu ao vậy. Tre bắc làm cầu chắc cũng đã lâu nên có vẻ ọp ẹp. Trẻ con ngồi còn đỡ chứ người lớn mà ngồi không khéo sập bố nó xuống hố mất. Mà lạ, hố xí nơi chợ búa mà chẳng thấy phân phiếc gì cả. Dưới đáy hố chỉ toàn giẻ với giấy là giấy mà thôi.
Đang ngồi này nọ… chợt nghe loạt soạt phía đằng sau. Vội vàng quay lại thì giật cả mình…. Ba bốn chú cẩu đang lò mò xuống hố. Thế là hồn vía lên mây. Tính vốn sợ chó sẵn. Một con đã sợ, nay lại đến ba bốn chú to có nhỏ có, vàng đen đốm đủ cả. Kinh vãi cả.v.v.. Thế là tịt luôn cả mót. Vội vàng cho xong rồi…. ù té chuồn. Bác nào có đủ can đảm ngồi lại thì cũng khó mà ị được. Ngồi ị bên trên mà ở dưới mấy chú cẩu mắt sáng long lanh cứ hau háu nhìn lên thèm thuồng thì bố bảo ai dám ị. Ai đủ dũng khí ngồi lại mà ị xuống không nhanh hoặc không đủ phần cho các chú là phiền lắm, có ngày dễ mất… bộ ấm chén như chơi. Thôi đành nén nhịn mà đánh bài chuồn. Tẩu vi thượng sách!
Ị chợ quê xưa là vậy, còn có lần đi thực tập ở Mai Châu – Hòa Bình thì lại dính một quả khác. Ấy là cả buổi sáng lòng vòng ở bản Lác chán chê thì chẳng sao, đến quãng quá chiều tắt cánh đồng sang bản Poong Coọng thì xúi quẩy thế nào nửa đường lại mót ị. Nhìn quanh vẫn thấy người đi làm đồng nên chẳng dám linh tinh. Đi cố thêm đoạn nữa nhìn xa xa lấp ló có nóc lều nhỏ đứng lẻ bên bụi cây. Vội vàng phi tới thì hóa ra… đúng là chỗ đang cần . Mừng hú! Đúng là “buồn ngủ lại vớ chiếu manh” thế là khẩn trương hành sự ngay. Lúc xong việc định thần nhìn xung quanh vách chẳng thấy giấy chùi đâu cả, chỉ thấy vắt trên vách phên bên cạnh một cái ống quần dài vá chằng vá đụp loang lổ chi chít vết chùi của những người đi trước trông ghê cả người. Đúng là dở khóc dở cười, nhưng may cái sinh viên đi thực tập tiền thì thiếu chứ giấy thì… thừa. Thoát nạn!
Nói vậy chứ ông Trời cũng công bằng lắm, chẳng để ai phải chịu thiệt thòi quá đâu. Đận cùng mấy đứa bạn đi chơi chùa Thày là vậy. Anh em đi đến nơi vẫn còn khá sớm, thế là nghỉ ngơi cái đã. Tạt vào quán ăn uống rồi hứng lên làm mấy choách rượu quê (phê phê tí leo núi cho nó máu). Rượu chè no say rồi thì…Nào chúng ta cùng nhau lên núi.
Đường lên núi khá dốc. Đá xếp chênh vênh dễ đi nhưng leo cũng mệt. Lên được một đoạn người nóng bừng toát mồ hôi hả hết cả rượu rõ phí. Nhưng cũng may! Vào chùa mà nồng nặc hơi men thì e là thất lễ quá. Ngày thường nên người đi chùa cũng vắng. Sau khi vãn cảnh chùa chán chê mê mải rồi thì rủ nhau theo đường mòn đi lên góc đỉnh núi phía trên ngắm toàn cảnh bên dưới. Đi dọc theo đường mòn men vách núi khuất gió nên khá nóng. Ra đến nơi… gió lồng lộng thổi sướng ơi là sướng, thế là cởi béng nó áo ra cho mát. Đứng tán phét một lúc thấy ngâm ngẩm đau bụng. Không hiểu do ăn uống dưới quán hay đứng cởi trần đón gió mà bị. Mà có biết lý do cũng chả để làm gì. Lúc này việc cần hơn là phải đi… làm cái việc mà ai cũng biết. Đỉnh núi vắng vẻ chẳng có ai, mà lần ngược xuống rồi tìm được chỗ cần tìm chắc là cũng mất ối thời gian. Ở đây xa chùa, nên thôi đành thất lễ các cụ xin phép cho giải quyết tại chỗ vậy.
Nhưng cũng không thể ị ở cái chỗ đang đứng ngắm cảnh được. Thứ nhất là không phải, thứ hai là nhỡ chưa xong việc có người đi lên thì hỏng bét. Nhìn lên phía trên thấy một chỏm đá cao có vẻ khuất tầm nhìn mà cũng không thấy có đường mòn tới đó. Chỗ đây rồi, thế là leo lên. Đường lên khá khó khăn. Đá tai mèo dựng ngược, có nhiều điểm bám nhưng cạnh đá lại sắc lẻm, không cẩn thận là đứt tay đứt chân như chơi. Hì hụi một lúc rồi cũng tới được nơi, thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng mỗi mình mình biết chỗ này, hóa ra cũng đã từng có người lên rồi. Giấy và vỏ kẹo cao su vương một vài chỗ nơi kẽ đá.
Đứng từ đây mà ngắm phong cảnh thì đúng là đắc địa, tầm nhìn bao quát được toàn bộ cả vùng xung quanh. Xóm làng nhà cửa nhỏ như những chiếc hộp lô xô ẩn hiện dưới các lùm cây. Mấy cây rơm vàng sậm nằm rải rác như những cây nấm nhỏ. Trời trong và thoáng đãng trông thấy rõ cả chú vện đang đuổi đàn gà chạy tán loạn trong sân. Đường sá, đồng lúa.v.v… hiện ra dưới tầm mắt đẹp như tranh.
Tuyệt! Thế là chọn lấy một chỗ ngồi đẹp nhất, tầm nhìn bao quát nhất hít một hơi dài đón gió mà…ị. Trời nắng nhưng không gắt, trên cao gió lồng lộng thổi. Một mình ngồi tĩnh tại vừa nhẩn nha… vừa ngắm phong cảnh sướng mê!
Ị ngày là vậy, chứ ị đêm cũng có cái thú của nó. Nhớ lại cách đây khoảng chục năm có dịp lên chơi nhà anh bạn học cùng lớp trên thj xã Hòa Bình. Nhà anh ở ngay một trong những ngõ ngang phường Đồng Tiến nối đường Cù Chính Lan sang đường đôi mới mở bây giờ. Hồi đó thị xã Hòa Bình chưa mở rộng. Đường đôi và phía bên kia vẫn còn là cánh đồng lúa trải rộng xa tới tận các làng bản ven chân núi. Buổi chiều anh bạn dẫn lên đập thủy điện chơi, phải công nhận là hùng vĩ (bây giờ lên nhiều thì bình thường, chứ hồi đó thì thấy ấn tượng ghê lắm). Tối lại sang bên sông chơi mãi mới về. Đến nhà thì mọi người đã đi ngủ cả rồi. Mấy anh em cũng về phòng chuẩn bị nghỉ thì khổ cái lại thấy có nhu cầu đi… ị. Khổ cái để ra nhà vệ sinh thì phải đi qua mấy phòng khác ngại ghê. Thôi đành ra béng nó cánh đồng mà ị vậy.
Cánh đồng lúa vừa mới thu hoạch xong chỉ còn lại những thửa ruộng đầy chân rạ trên nền đất ẩm. Trời lập thu không khí dịu mát chứ không còn oi bức nữa. Đêm miền núi nhiều sương, sương xuống phủ ướt đẫm những vạt cỏ chạy dọc theo bờ ruộng khấp khểnh. Ngồi ven cánh đồng gần nhà dân thì nhiều muỗi và không thoải mái, thế là cứ theo bờ ruộng đi ra xa mãi cánh đồng. Xung quanh không gian tĩnh lặng, chẳng còn tiếng ồn ào hỗn tạp nơi phố phường, chỉ có tiếng dế và côn trùng rả rích kêu, thỉnh thoảng lại thấy một chú chuột đồng chạy roạt qua trước mặt.v.v..
Kiềm một chỗ đất cao ngồi xuống, những ngọn cỏ đọng đầy sương li ti chạm khẽ vào người. Gió mơn man thổi mang đến thoang thoảng mùi thơm của rơm rạ rất thú vị. Ánh trăng sáng lạnh phủ trùm khắp cả cánh đồng mờ sương. Đêm tuyệt đối yên tĩnh và thanh khiết, thoảng lại thấy lóe lên một ánh đom đóm bay đêm. Ngồi giữa cánh đồng cảm thấy thư thái lạ. Những dãy núi xa in bóng đen thẫm trên nền trời, tất cả chìm lẫn trong màn đêm huyền ảo, chỉ thấy vùng sáng hồng phát quang phía nhà máy thủy điện xa xa mà thôi.
Đại khái là vậy. Kỷ niệm về thú ị thì cũng nhiều. Hay có mà dở cũng có. Nhưng lan man thế là cũng đủ. Nói nữa e dông dài. “phiếm” lại trở thành buôn dưa lê mất vui.
(Sưu tầm)
Bookmarks