TUI LÀ NGƯỜI MIỀN TÂY, CỠ NÀO CŨNG LÀ NGƯỜI MIỀN TÂY.
Mà thiệt, người gì đâu mà khờ ệt hà!
Tác giả: Truong Phuong
….Đúng chất Miền Tây phóng khoáng như cái nhà không bao giờ làm cái cửa, nhưng lại kín bưng như chuyện cái tên của Mẹ giấu miết đến độ cháu Nội lấy tên của Nội cũng nhất quyết không khai cái tên ra, chỉ nghe đâu đó gọi Cô Út, anh Tư và dượng Tư nó ơi. Riết đâm ra đám trẻ khều nhau:” Ê tên thiệt của Cô Út là gì mậy?” rồi tẽn tò nhìn nhau “ để tao đi hỏi Má”. Nghĩ lại sao giấu chi cái tên, dù tên Má cũng đẹp, đẹp như đôi tay đầy vết chai do làm đồng dưới trăng, đẹp như làn da rám nắng nhưng mịn chơn bởi: “ làm gì có son phấn hay kem dưỡng da như tụi bây, rửa mặt toàn bằng nước sông, phơi mặt trên cánh đồng của Ông bà Ngoại”.
Tên Má cũng đẹp y như cái cách Má yêu Ba: “con trai phải biết chuyện nhà, lại nhà ông Ngoại bây là nhảy dô làm tiếp khi thì chẻ củi, khi thì vác bao lúa chỉ xanh” cái bao chỉ xanh chắc nặng lắm, nhưng thấy Má thấp thoáng sau chái bếp làm như hết mệt, đám nhỏ tụi tui chọc Má: “có vậy mà thương, sao Má dễ bị dụ vậy”, Má cười:” Tổ cha tụi bây”.
Tên Má đẹp y như cái kết đẹp mà mỗi đêm Má hay nhắc: “ chỉ năm chục ổ bánh mì mà tao và Ba bây sống tới bây giờ”……, giờ Má vẫn đẹp khi nói lẫy:” Ai biểu ổng bỏ tao đi trước, giờ tao cúng gì ăn đó, ráng chịu” mà nghe giọng Má giận thiệt là giận, tui cũng giận: “Ai biểu Ba bị Má thương nhiều quá làm chi, ráng chịu”. Nhắc thì nhắc luôn chuyện Dì Ba, sao cái tình của mấy người con thứ đặc biệt thứ Ba đậm đà y như món ăn Miền Tây. Ngày Ngoại còn, mỗi bận Dì Ba sang thăm Ngoại, y như rằng 15 phút sau, Dượng Ba tui xuất hiện với đủ thứ lý do: “Tui sợ bà không đủ trầu ăn, nên xách qua” ( mà Ngoại cũng ăn trầu và có thiếu dì Ba ăn với Ngoại, mắc mớ gì hén), “ Tui sợ Bà quên mang vôi”, rồi “Tui cũng nhớ Má” (cái này chắc sai bét, vì Dượng nhớ Dì). Có bữa Dì giận Dượng, nói ngủ với Má, hổng về, y như rằng Dượng đứng ngồi không yên và cuối cùng quyết tâm cuốn gói theo Dì, dù rằng lúc đó Dì và Dượng đã ngoài 70 hết, cái tuổi bóng chiều tà, nhưng tình cảm đó có lẽ không có tuổi.
Nhắc người già thì đâu được bỏ qua người trẻ, nhưng người trẻ nào? ừa thì người của thời tui, thời con trai mà thích con gái lắm chỉ biết lẽo đẽo theo đến nhà rồi lẳng lặng bỏ về sau mỗi chiều tan học, hay là thằng này đẩy thằng nọ rồi ngậm ngùi: “ tao kêu mày nói sao hổng nói, giờ người ta đi mất tiêu rồi còn đâu”, để rồi 5 năm hay 10 năm sau gặp lại trong câu say chếch choáng còn nghe câu: “ hồi đó tui thương”…, người trẻ thời của tui còn biết bỏ cành hoa hồng trong cái rổ xe đạp rồi chủ chiếc xe cũng ngơ ngác không biết của ai nhưng vẫn đem về để trên cặp học. Rồi có khi suốt cuộc đời không biết ai gửi cho mình, vì con trai thời của tui hay kiệm một câu tỏ tình, dù ngậm ngùi và đau đáu gặp mặt mỗi ngày ở trước cổng trường …rồi thôi, hổng nói. Nhớ hoài thằng bạn thân, nó hay viết thư cho cô bạn cùng khối, ngày nào cũng gửi một lá thư, mà nghĩ coi, một anh chàng học văn giỏi nhất khối viết thư thì chắc là ngọt ngào và hay đáo để và nàng cũng đổ và chịu đi uống nước. Đến hẹn hổng biết thằng bạn tui ngậm cái gì mà hổng nói được lời nào, rồi người ta chờ, mà chờ hoài thì đâm ra giận, mà giận rồi thì không thèm dòm tới nữa. Giờ lâu lâu gặp lại vẫn chọc hoài chuyện người ta bỏ đi lấy chồng chỉ tại mấy lá thư quá mướt. Nếu có nói thì nói khi đã đầu 2 thứ tóc, hay khi đã làm ông Ngoại bà Nội hết cả rồi.
Người trẻ thì đã vậy, nên khi già cũng kín đáo và hình như cái đó gọi là chung thuỷ. Con gái Miền Tây hay mắc cỡ ( hay chỉ mình tui còn sót lại ta?), đi với chồng nắm tay giữa chốn đông người là đỏ cả mặt và sượng ngắt rồi nhìn dáo dát sợ thiên hạ cười, mà có ai cười nữa đâu vì cái họ nhìn nhan nhản mỗi ngày bất cứ đâu còn hoành tráng hơn mà có thấy ai mắc cỡ cho cam. “Ừa thì tui khác”nhưng mà thiệt tình mắc cỡ không sao chịu được, thì thương đó nhưng về nhà nắm tay đi, thì thương đó nhưng về nhà nói lời có cánh đi…và rồi tui thấy người trẻ thời của tui dễ thương lắm nghen, vì còn giữ ý giữ tứ và còn giữ nét duyên con gái Miền sông nước, chưa bị mai một bởi cuộc sống này.
Người Miền Tây trong tui là vậy, luôn có hàng tá câu chữ để viết, dù không mượt mà đó, dù không phải gom được hết cái chất Nam Bộ trong đám bạn bè thời cấp sách, hay viết sao hết cái tình của người lớn, vì nó quá mênh mông y như dòng sông đổ ra chín ngã dạt dào, mát dịu và cuốn đi những miền ký ức mà khi nhắc đến nghe cay nơi sóng mũi, chắc vì một chữ…. thương.
Bookmarks