Trang 4 / 30 FirstFirst 12345679 ... LastLast
Hiển thị kết quả từ 31 đến 40 / 295
  1. #31
    Tham gia
    02-12-2003
    Bài viết
    880
    Like
    0
    Thanked 140 Times in 53 Posts
    Bốn ngày trôi qua. Đến ngày thứ năm, thủy chung Đức Vua của cái Xứ Người Mù vẫn không ma nào biết đến, vẫn chỉ là một kẻ xa lạ, vụng-về, vô-tích-sự giữa đám thần dân của mình.
    Nunez nhận ra tự xưng là Vua khó hơn hắn tưởng và trong lúc hắn mưu đồ một cuộc đảo-chính thì hắn đành cắn răng tuân theo mệnh-lệnh của họ, học phong-cách, tập-tục của Xứ Người Mù. Hắn thấy phải làm việc và di-chuyển ban đêm là một chuyện chán ngán nên quyết-định đó sẽ là điều hắn thay đổi trước nhất.
    Họ có một cuộc sống giản-dị, cần-mẫn với đầy đủ yếu-tố đạo-đức và hạnh-phúc theo mức hiểu biết của loài người. Họ làm việc nhưng không làm quần-quật, họ có dư giả thực-phẩm và quần áo, họ có ngày nghỉ và mùa nghỉ, họ ưa đàn hát và cũng biết yêu đương, sinh con đẻ cái.
    Đáng phục là họ di-chuyển cứ thoăn-thoắt trong cái thế-giới ngăn-nắp của họ một cách đầy tự tín và chuẩn-đích. Vật gì ở đây cũng được sắp đặt theo nhu-cầu của họ, mỗi con đường rẽ ngang đều bẻ góc giống hệt nhau và có một cái hình khía riêng ở vỉa hè để đánh dấu. Tất cả mọi chướng-ngại-vật hay những chỗ gồ-ghề trên lối đi, trên bãi cỏ đã được dẹp đi, san bằng từ lâu. Tất cả những phương-pháp bố-trí tất nhiên đều để đáp ứng nhu-cầu đặc-biệt của họ. Giác-quan họ đã trở nên linh-mẫn tuyệt-vời, họ có thể nghe và xác định được từ cái cất tay nhẹ của một người đứng cách xa hàng chục thước, có thể nghe được cả tiếng tim người kia đập. Với họ, đã từ lâu, lời nói thay thế cho nét mặt, hay cử chỉ, giáng-điệu. Họ có thể sử dụng cái cuốc, cái mai, cái chĩa một cách thuần-thục như bất cứ một người làm vườn nào. Khứu-giác họ bén-nhậy tuyệt-trần, họ có thể phân-biệt hơi người y như loài chó. Họ biết chăn nuôi những con đà-mã trên núi xuống kiếm thức ăn hay chỗ trú ngụ ở chân tường dễ như chơi, không hề ngập-ngừng. Mãi đến khi Nunez có ý định bắt họ phục oai mình hắn mới khám-phá ra những hành-động của họ chuẩn-đích và đầy tự tín đến bậc nào.
    Hắn chỉ nổi loạn sau khi thử thuyết-phục họ không xong. Thoạt đầu, hắn muốn dậy cho họ hiểu thế nào là nhìn được : " Bà con hãy nghe đây, có nhiều điều bà con không hiểu tôi đâu " hắn nói đi nói lại nhiều lần.
    Đôi khi, có vài người chịu khó để tai nghe. Họ ngồi, mặt cúi xuống, tai khôn khéo hướng về phía hắn và hắn cố sức giảng cho họ nhìn được là cái gì. Trong số những người nghe hắn có một cô gái mà hai mi mắt ít đỏ và không sâu-hoắm như những người khác, khiến ta có cảm tưởng cô đang nhắm lại giấu hai con mắt đi, và cô là người hắn đặc-biệt muốn thuyết-phục. Hắn tả những cái đẹp mà mắt nhìn thấy như những ngọn núi, vòm trời, cảnh bình-minh và họ lắng nghe hắn nói, thoạt đầu thấy ngộ-nghĩnh vui vui nhưng không tin, cuối cùng thì lên án. Họ bảo cho hắn biết thật sự không có cái gì gọi là núi cả và chỗ tận cùng của những tảng đá mà loài đà-mã thường gậm cỏ cũng là tận cùng của thế-giới. Ở chỗ ấy bắt đầu có cái mái khum-khum của vũ-trụ, sương và thác đổ xuống từ đấy. Khi hắn cãi rằng vũ-trụ không có chỗ tận cùng và cũng không có cái mái khum-khum như họ tưởng thì họ tuyên-bố những suy-luận của hắn là tội lỗi. Cho tới nay, nghe hắn tả những cảnh trời mây, trăng sao, họ chỉ thấy đó là một cõi rỗng không, xấu-xí, ghê-rợn, thay thế cho cái mái khum-khum nhẵn thín mà họ tin tưởng ? họ thành-khẩn tin rằng cái mái khum-khum hoàn-toàn nhẵn nhụi. Hắn nhận ra phần nào những điều hắn nói khiến họ trái tai nên bỏ qua khía cạnh này và thử cho họ thấy giá-trị thực-tế của đôi mắt sáng, còn biết nhìn. Một buổi sáng hắn trông thấy Pedro đang đi trên con đường số 17, tiến về phía những ngôi nhà ở trung-tâm, nhưng cũng còn khá xa để họ có thể nghe hay đánh hơi thấy. Hắn liền báo trước : " Tị nữa Pedro sẽ tới đây ". Một ông già cãi : " Pedro không có việc gì để đi trên con đường số 17 " và như để chứng-minh, khi đến gần, Pedro liền rẽ quặt sang đường số 10, quay gót hướng về phía bức tường vây. Họ bèn chế-nhạo Nunez khi không thấy Pedro đến. Sau đó, hắn vặn hỏi Pedro cho ra nhẽ thì anh này chối bay, sừng-sộ và từ đó trở đi hằn-học với hắn.
    Lại có lần hắn dỗ họ để hắn leo qua sườn đồi cỏ đến chân bức tường vây với một người nào tình-nguyện đi theo, hắn hứa sẽ tả cho người ấy tất cả những gì xẩy ra từ các ngôi nhà trong làng. Hắn trông rõ họ đi đi lại lại, nhưng những sự việc đáng kể đối với họ thì lại xẩy ra ở bên trong hoặc đằng sau những ngôi nhà không có cửa sổ thành thử hắn không thể trông thấy hay tả ra được ? và họ thì chỉ có thể phê-phán hắn qua những sự việc này. Sau lần thất-bại ấy hắn bị nhạo-báng quá bèn dùng đến vũ lực. Hắn định nắm lấy một cái mai rồi bất ngờ quật ngã một vài tên trong bọn để cho họ thấy, trong một cuộc chiến-đấu công-bằng, có đôi mắt sáng vẫn hơn. Hắn quả đã chộp lấy một cái mai nhưng phát-hiện liền đó một điều mới lạ trong hắn, hắn không thể nhẫn-tâm đánh dập một kẻ mù lòa.
    Hắn lưỡng-lự, nhận ra họ đều biết hắn đã giật được một cái mai. Họ đứng thủ thế, đầu nghiêng một bên, tai vểnh lên hướng về phía hắn, dò động tĩnh.
    " Buông cái mai xuống " một người ra lệnh, và hắn cảm thấy một nỗi kinh-hoàng bất lực. Hắn đã sắp sửa bó tay chịu khuất-phục.
    Đột-nhiên, hắn đẩy một người bắn lùi về phía cái vách nhà, lướt vèo qua mặt người này, thoát ra khỏi làng.
    Hắn chạy ngang đồng cỏ, để lại dấu chân giẫm bừa bãi trên cỏ, rồi ngồi xuống bên lề đường. Hắn thấy hào-khí bừng-bừng trong lòng như những người trước khi xuất trận, nhưng phức-tạp hơn. Hắn bắt đầu nhận ra người ta không thể sẵn lòng đối địch với những kẻ mà tâm cơ khác hẳn mình. Hắn trông rõ đằng xa một bọn người mang thuổng cuốc, gậy-gộc chạy ra dàn thành hàng chữ nhất trên những con đường đi về phía hắn. Họ bước từ từ, chốc chốc châu đầu bàn tán với nhau, thỉnh-thoảng cả đoàn dừng lại lắng tai và đánh hơi.
    Lần đầu tiên thấy thế Nunez phì cười. Sau đó hắn không cười được nữa.
    Một người tìm thấy vết chân hắn trên cỏ, lom-khom cuối xuống dò-dẫm tìm đường.
    Trong năm phút, Nunez ngắm hàng người chầm-chậm tiến lên rồi ý nghĩ lờ-mờ phải ra tay ứng phó kịp thời trở nên cấp-bách. Hắn đứng dậy bước vài bước về phía bức tường thành rồi xoay mình trở gót đi ngược lại. Họ đứng dàn theo hình cánh cung, yên lặng lắng tai.
    Hắn cũng đứng yên, hai tay lăm-lăm nắm chặt cán mai. Có nên nện cho họ một trận không ? Mạch máu trong tai hắn đập lùng-bùng theo điệu " Trong Xứ Mù Thằng Chột làm Vua ! "
    Có nên đánh ẩu họ không ?
    Hắn quay nhìn bức tường thẳng tắp sau lưng, trát vữa nhẵn-nhụi trừ những nơi có đục cửa ra vào nhỏ, rồi lại nhìn hàng người truy-nã hắn đang nhích lại gần. Đằng sau họ, vô số những người khác đang bước ra khỏi con đường cái. Có nên quật cho họ một trận nên thân không ?
    " Bogota ! Bogota ! ngươi ở đâu thế ? " một người cao giọng hỏi.
    Hắn khư-khư nắm cái mai chặt hơn, đi lần xuống đồng cỏ đến khu vực có người ở. Hắn vừa di động tức thì họ đổ dồn về phía hắn. " Nếu bọn nó mà động vào ta là ta quyết sẽ giết sạch cả lũ ! Thề với Trời là ta sẽ đập chúng tan xương ra ". Rồi hắn gào :
    " Này, các người khôn hồn thì hãy nghe tôi nói. Ở cái thung-lũng này, tôi chỉ làm những cái gì tôi thích. Đã nghe chửa ? Tôi chỉ làm cái gì tôi thích và đi đến chỗ nào tôi muốn. "
    Họ sấn lại vây quanh hắn rất nhanh, quờ-quạng thế mà thần-tốc đáo để, gần như ta chơi trò bịt mắt bắt dê, chỉ khác ở đây tất cả đều bịt mắt trừ một người.
    " Túm lấy nó ! " một người hét to. Hắn thấy mình bị lọt vào vòng vây. Đột nhiên, hắn thấy cần phải cương-quyết ra tay.
    " Các người không biết là các người đã bị mù còn tôi là kẻ sáng mắt. Hãy để cho tôi yên thân ". Hắn gầm lên, giọng cố tỏ ra dõng-dạc nhưng kỳ thực thì lắp-bắp.
    " Bogota ! muốn sống thì bỏ cái mai xuống và lập tức bước ra khỏi cỏ ! "
    Cái mệnh lệnh kẻ cả này làm hắn sôi giận : " Tôi sẽ đập cho các người một mẻ ". Hắn vừa nói vừa khóc. " Tôi thề là tôi sẽ đập các người một trận tơi-bời cho mà xem ! Hãy kệ xác tôi ! "
    Hắn bắt đầu bỏ chạy, nhưng không biết phải chạy đi đâu. Hắn lánh xa chỗ người mù gần nhất bởi hắn không nỡ đánh đập người này. Hắn dừng lại rồi vọt mình, tìm cách thoát khỏi vòng vây đang thu hẹp dần. Thấy chỗ nào có lỗ hổng là hắn lướt đến, những người đui đứng hai bên vừa nghe tiếng chân hắn lập tức hè nhau đổ xô lại chặn lối nhanh như chớp, va đụng phải nhau. Hắn nhẩy bổ ra đằng trước, thấy bí lối, liền giáng cái mai đánh phập xuống. Hắn cảm thấy cái mai đánh trúng tay ai mềm mềm, rồi người ấy ngã xuống kêu lên đau đớn. Thế là hắn thoát hiểm.
    Thoát ! Bây giờ hắn quay lại gần con đường cái hai bên có nhà. Đám người mù múa may những cái mai, cái cọc, chạy đi chạy lại khá nhanh.
    Hắn vừa kịp nghe tiếng bước chân ở sau lưng thì một người cao cao sấn-sổ chạy đến nghe thấy tiếng hắn liền hết sức bình sinh phang xuống một đòn. Hắn mất bình-tĩnh, lao mạnh cái mai về phía đối-thủ, lia một vòng rồi bỏ chạy, cuống quýt gào lên khi phải tránh một người mù khác.
    Hắn hốt-hoảng, chạy xuôi chạy ngược đùng đùng, tránh né khi không cần phải tránh né ai, và vì quá kinh-mang, muốn nhìn cả bốn phía cùng một lúc, nên loạng-choạng vấp, ngã lăn chiêng, và họ nghe thấy tiếng hắn ngã huỵch xuống. Tít-tắp đằng xa, nơi bức tường thành có một cái cửa nhỏ trông chẳng khác cảnh thiên-đường, thế là hắn chạy thục mạng về phía ấy, không buồn quay lại nhìn những người đuổi theo đằng sau mãi tới khi yên trí đã bỏ rơi họ một quãng xa. Hắn lảo-đảo vượt cái cầu, leo lên núi đá khiến một con đà-mã nhỏ kinh-ngạc và sợ-hãi nhẩy vọt ra xa rồi nằm xuống phập-phồng thở dốc.
    Thế là kết-thúc cuộc đảo-chính của hắn.
    Hắn lẩn trốn ngoài bức tường vây thung-lũng hai ngày hai đêm giòng-giã, không ăn uống cũng không nơi trú ẩn, nghiền-ngẫm những cái bất trắc ở đời. Trong lúc suy-nghĩ miên-man hắn hay nhắc đi nhắc lại một cách hết sức hài-hước câu ngạn-ngữ trớ-trêu " Trong Xứ Mù Thằng Chột làm Vua ! "
    Hắn nhẩm tính thiên phương nghìn kế để chế-ngự những người mù nhưng nhận thấy rõ ràng hắn thúc thủ trên thực-tế. Hắn không có vũ khí và muốn có vũ khí lúc này mới thật gian-nan.
    Ảnh-hưởng tai hại của văn-minh đã theo hắn từ Bogota, hắn chẳng thể táng tận lương-tâm đang tay gia hại một kẻ mù lòa. Dĩ nhiên nếu nhẫn-tâm được thì hắn có thể uy-hiếp họ, ra điều-kiện, hạ sát những ai không tuân theo hắn. Thế nhưng chẳng chóng thì chầy hắn còn phải ngủ !?
    Hắn đến rặng thông xục-xạo kiếm thức ăn và ẩn thân dưới vòm cây khi sương giá ban đêm đổ xuống và ? với không mấy tin-tưởng ? thử bắt một con đà-mã, lấy đá đập chết nó chẳng hạn, để ăn thịt. Nhưng loài đà-mã nghi kỵ hắn, nhìn hắn với cặp mắt nâu e-dè, phun phì-phì mỗi lần hắn mon-men lại gần. Đến ngày thứ nhì, hắn bắt đầu sợ và run lẩy-bẩy, rùng mình từng chập. Cuối cùng, hắn đành bò lết xuống bức tường thành, tìm cách thương-lượng. Hắn men theo bờ suối, cất tiếng gọi to cho tới khi có hai người mù bước ra khỏi cổng tiếp chuyện.
    " Tôi hành-động như một thằng rồ, nhưng tôi chỉ là một kẻ khờ dại mới có nhân dạng " hắn nói.
    Họ trả lời là hắn đã biết điều hơn. Hắn nhìn nhận bây giờ hắn đã chín-chắn, khôn-ngoan hơn trước và hối-hận vì đã làm những điều xằng-bậy, không nên không phải.
    Rồi hắn khóc, nước mắt ràn-rụa mặc dầu không cố ý ? vì hắn quá đuối sức, đầu óc choáng-váng, tối tăm mặt mũi ? họ cho đấy là một triệu chứng tốt.
    Họ gạn hỏi hắn có còn nghĩ hắn vẫn nhìn được không ?
    " Không. Nói như thế là ngông cuồng. Chữ nhìn không có nghĩa gì cả, hoàn toàn vô-nghĩa-lý. "
    Họ lại hỏi trên cao có gì ?
    " Trên cao chừng mười đầu người có một cái mái khum-khum bằng đá nhẵn thín, che phủ khắp thế-giới ". Hắn bật khóc hu hu. " Trước khi hạch hỏi tôi, hãy cho tôi ăn cái gì. Tôi đói lả rồi ! "
    Hắn tưởng mình sẽ bị nghiêm-trừng, song những người mù tỏ ra biết khoan-hồng. Họ cho cuộc nổi loạn của hắn là thêm một bằng chứng hắn ngu-đần, thấp kém. Sau khi phạt trượng, họ giao cho hắn những công việc đơn-giản, nặng-nề, xốc vác nhất và hắn thấy không còn đường nào khác, túng thế, đành dằn lòng cúi đầu nhất nhất tuân theo.
    Hắn ốm nằm bẹp mất mấy ngày và họ săn-sóc hắn tử tế. Điều này càng khiến hắn ngoan-ngoãn phục-tùng hơn. Nhưng họ nhất định bắt hắn nằm trong bóng tối làm hắn khổ-sở vô cùng. Thế rồi các nhà hiền-triết mù lò-dò đến thăm hắn, trịnh- trọng giảng cho hắn hiểu óc hắn còn non nớt, nông-nổi, và cực lực thống-trách hắn táo gan dám không tin có cái vung bằng đá che khắp thế-gian như lòng chảo của họ. Hắn đã bắt đầu nao-núng, tự hỏi có phải hắn là nạn nhân của ảo-tưởng khi không nhìn thấy cái vung bên trên.
    Thế là Nunez nghiễm-nhiên trở nên thần dân của cái Xứ Người Mù. Những người này đối với hắn bây giờ không còn là người mù nói chung chung nữa, hắn bắt đầu biết phân-biệt từng người, trong khi cái thế-giới bên kia rặng núi càng ngày càng thấy xa-xôi và trở nên viễn ảnh. Ở đây có Yacob, chủ hắn, là một người tốt khi nào ông ta không bực mình khó chịu. Lại còn Pedro, cháu ông và Medina-saroté, con gái út ông. Trong cái thế-giới của người mù cô không mấy được ưa chuộng vì cô có một khuôn mặt sắc-sảo, bén nhọn thiếu những nét tròn-trĩnh mà người mù coi là sắc đẹp lý tưởng, nhưng Nunez thấy cô đẹp ngay từ phút đầu và bây giờ cho là cô đẹp nhất đời. Cặp mắt cô nhắm lại, lép chứ không sâu-hoắm cũng không đỏ ửng bằng mắt những người khác, tựa hồ như cô sắp-sửa mở choàng mắt ra bất cứ lúc nào. Hàng lông mi dài của cô bị coi là khuyết-điểm khiến mặt cô dị-dạng, thanh âm rành-rọt của cô không vừa đôi tai thính của những chàng nông dân quê mùa cục-mịch, thành thử cô không có người yêu.
    Đã có lúc Nunez nghĩ quý hồ chinh-phục được Medina-saroté thì hắn sẽ cam tâm lưu lại cái thung-lũng này suốt đời.
    Hắn đã có tình-ý nên theo dõi, chờ đợi những cơ hội giúp đỡ nàng đôi chút và giờ thì hắn biết nàng cũng để ý quan-sát hắn. Một hôm, trong buổi hội họp vào ngày nghỉ, hai người ngồi sát cạnh nhau dưới ánh sao mờ, bên tai lại có tiếng đàn dìu-dặt. Hắn đặt tay lên tay nàng và cả gan nắm lấy. Thế rồi nàng âu-yếm, nhè-nhẹ bóp trả lại. Lại có một lần, khi ăn cơm trong bóng tối, hắn thấy nàng đưa tay nhẹ-nhàng tìm kiếm hắn, tình cờ ngọn lửa lóe sáng lúc ấy , hắn trông rõ nét mặt thương yêu của nàng.
    Hắn lân-la tìm cách bắt chuyện với nàng. Một hôm hắn đến gập nàng khi nàng đang ngồi quay tơ, dưới ánh trăng vằng-vặc nàng chói ngời như bạc và huyền-ảo vô cùng. Hắn ngồi xuống mé chân nàng và tỏ tình, ca tụng sắc đẹp của nàng. Giọng lưỡi hắn là giọng lưỡi của một kẻ si-tình, một lòng thành-khẩn gần như tôn thờ nàng, mà nàng thì chưa bao giờ được nghe những lời đường mật. Nàng không trả lời dứt khoát nhưng rõ ràng những lời hắn thốt làm xiêu lòng nàng.
    Từ đó, hễ có dịp là Nunez lại mon-men trò chuyện với nàng. Cái thung-lũng này đã trở nên thế-giới của hắn, còn cái thế-giới bên kia dẫy núi, nơi mà mọi người đều hoạt-động dưới ánh dương-quang đối với hắn bây giờ chẳng khác gì một chuyện thần tiên mà hắn sẽ kể cho nàng nghe một ngày kia. Dần dà, hắn thủ-thỉ với nàng về đôi mắt sáng nhìn được.
    Nhưng đối với nàng, dường như nhìn được là một ảo-tưởng vô cùng thơ mộng. Nàng lắng nghe hắn tả các vì sao, những ngọn núi, và sắc đẹp sáng ngời của chính nàng dưới ánh trăng, coi như là một hành-vi khoan-dung nhưng tội lỗi. Nàng không tin và cũng chỉ hiểu lờ-mờ độ một nửa, song nàng bị mê-hoặc và hắn tưởng như nàng đã thấu hiểu tất cả.
    Tình yêu của hắn bớt vẻ tôn sùng, trở nên bạo dạn hơn. Hắn quyết-định xin phép Yacob và các bô lão cho hắn kết tóc xe tơ với nàng nhưng nàng sợ-sệt xin trì-hoãn. Chính là một cô chị nàng đã mách với Yacob rằng Nunez và Medina-saroté yêu nhau.

  2. #32
    Tham gia
    02-12-2003
    Bài viết
    880
    Like
    0
    Thanked 140 Times in 53 Posts
    Ngay từ đầu, cuộc hôn-nhân này đã gập trở ngại rất lớn chẳng phải vì họ đánh giá nàng cao mà thực sự vì họ coi Nunez người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm, đã ngu-độn lại bất tài, dưới mức trung-bình. Các chị nàng cay cú, hết sức chống đối, cho thế là làm giảm giá, ê mặt họ và ngay Yacob, mặc dầu cũng có đôi chút thiện-cảm với người gia-nhân vụng dại nhưng phục-tùng của lão, cũng phải lắc đầu nói là không được. Các chàng thanh-niên giận-dữ khi nghĩ đến dòng giống họ bị pha trộn và một người còn đi đến chỗ thóa-mạ và đánh đập Nunez. Hắn quật lại thẳng tay. Đây là lần đầu hắn thấy sự lợi hại của đôi mắt nguyên lành, dẫu chỉ là nhìn ở một chỗ tranh tối tranh sáng. Sau trận xung-đột ấy, họ có ý gờm không còn ai dám sinh sự, khiêu-khích với Nunez. Nhưng họ vẫn khăng-khăng không chấp-nhận hôn sự của hai người.
    Yacob rất yêu cô con gái út nên buồn-bã khi nàng ủ-rũ gục vào vai lão khóc thút-thít.
    " Con thấy không, nó chỉ là một thằng đần-độn. Nó có những ảo-tưởng và sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu con ạ. "
    " Con cũng biết thế " Medina-saroté thổn-thức " nhưng chàng đã khá hơn trước nhiều. Rồi chàng sẽ khôn dần ra. Chàng lại khỏe mạnh và có tâm-địa tốt nữa cha ạ, khỏe mạnh và tốt hơn tất cả những chàng trai khác trên thế-giới này. Với lại chàng thực lòng tha-thiết yêu con và cha ơi, con cũng đem dạ quyến-luyến chàng. "
    Yacob thấy con gái khóc sướt-mướt thì buồn ruời-rượi ? buồn hơn nữa là chính lão cũng mến Nunez ở nhiều điểm. Thế là lão mò đến căn nghị-sảnh không cửa sổ, nơi các vị cao niên, chức sắc hội họp, để nghe ngóng chiều hướng câu chuyện và đợi dịp xen vào.
    " Thằng bé ấy bây giờ đã khá hơn trước nhiều. Chắc rằng một ngày kia nó cũng có thể trở nên lành mạnh, bình-thường như tất cả chúng ta thôi. "
    Thế rồi sau đó, có một trưởng lão uyên-bác đưa ra một đề-nghị. Ông đường đường là một danh y nức tiếng, quán thông triết-học, lại giầu sáng-kiến. Ông thích chữa cái quái tật của Nunez. Một hôm, trước mặt Yacob, ông gợi lại chuyện trị bệnh cho Nunez.
    " Tôi đã xem xét căn bệnh của Bogota. Bây giờ tôi đã hiểu rõ hơn. Tôi cho là rất có thể chữa cho nó khỏi được. "
    " Đấy chính là điều tôi mơ ước xưa nay " Yacob đáp.
    " Óc của nó mang bệnh " vị bác-sĩ mù nói.
    Các trưởng lão lẩm-nhẩm gật đầu đồng ý.
    " Nhưng cái gì khiến cho óc nó mang bệnh mới được chứ ? "
    Yacob " à " một tiếng.
    " Nó chính là " bác-sĩ tự trả lời câu hỏi của mình đặt ra. " Nó là cái vật kỳ cục ta gọi là đôi mắt. Thật ra mắt chỉ là hai chỗ mềm-mại hơi lõm xuống để trang điểm cho khuôn mặt. Trong trường-hợp của Bogota, đôi mắt ấy có tật và ảnh-hưởng lây đến bộ não của nó. Mắt nó lúc nào cũng căng phồng, mi mắt và lông mi lại rung động được, vì thế óc nó thường xuyên ở vào tình-trạng bị kích-thích, bị hủy-hoại. "
    " Thế thì phải làm gì ? phải làm thế nào ? Yacob hỏi.
    " Tôi nghĩ, chắc tôi không đến nỗi lầm khi tin rằng muốn cho nó khỏi hẳn chúng ta chỉ việc làm một cuộc giải-phẫu nhỏ, nghĩa là khoét hai cái vật khó chịu ấy đi. "
    " Chỉ thế là nó lành bệnh được hay sao ? "
    " Thế là nó sẽ khỏi hẳn và trở nên một công dân tài giỏi tuyệt-vời. "
    " Tạ ơn Thượng-đế đã tạo ra khoa-học. " Yacob thốt rồi lập tức chạy bay đi kiếm Nunez để báo tin mừng. Nhưng cung cách lạnh-nhạt của hắn khi tiếp nhận tin vui khiến Yacob tiu-nghỉu, cụt hứng, và lên tiếng trách :
    " Cứ nghe giọng lưỡi của anh thì ra anh chẳng màng gì đến con gái ta cả ! "
    Phải chính nàng mới uyển-chuyển khuyên nổi cho Nunez chịu đi giải-phẫu.
    " Chẳng lẽ em lại muốn cho anh không nhìn thấy gì nữa ? " hắn hỏi. Medina-saroté lắc đầu.
    " Thế-giới của anh là thế-giới của những người sáng mắt " nàng cúi đầu thấp hơn nữa.
    " Có những vẻ đẹp trong trời đất, những vẻ đẹp nho nhỏ như bông hoa nở, cụm rêu xanh trên tảng đá, đám lông tơ phơ-phất mịn êm, áng mây trôi tận chân trời xa, cảnh hoàng-hôn, những vì sao, và cả em nữa. Chỉ riêng vì em anh cũng nên có đôi mắt sáng để chiêm-ngưỡng khuôn mặt từ-hòa, bình-yên của em, đôi môi dịu-hiền, đôi tay đẹp đẽ của em chắp lại?Chính mắt anh đã bị em chinh-phục, mắt anh giữ lại hình bóng em, thế mà những kẻ ngu-xuẩn kia lại toan hủy-diệt chúng đi ? Như thế từ nay muốn tìm em anh sẽ phải sờ-soạng, lắng nghe, nhưng không bao giờ còn trông thấy em được nữa. Anh sẽ phải đến dưới cái mái khum-khum bằng đá tối-tăm, cái mái khủng-khiếp mà những người ở đây cúi mình khuất-phục. Không, chẳng lẽ em lại muốn anh làm như thế ? "
    Một thoáng nghi-ngờ buồn-bực dấy trong lòng Nunez. Hắn bỏ lửng câu chuyện.
    " Em mong rằng đôi khi " nàng ngừng lại.
    " Em mong gì ? " hắn hơi lo-ngại hỏi.
    " Đôi khi em mong anh đừng nói như thế. "
    " Như thế là thế nào ? "
    " Em biết anh nói hay lắm, nhưng đấy chỉ là do óc anh tưởng-tượng ra. Em thích nó, nhưng bây giờ thì?
    " Bây giờ ? " Nunez rùng mình hỏi lại se-sẽ.
    Nàng ngồi yên-lặng, không nói năng gì thêm.
    " Có phải em định nói, em nghĩ rằng có lẽ anh nên ?tốt hơn hết anh nên? "
    Hắn nhận định thật nhanh, cảm thấy giận-dữ, giận cho cái số kiếp hẩm-hiu, nhưng cũng thông-cảm cho sự thiếu hiểu biết của nàng, gần như thương-hại nàng.
    " Em yêu " hắn nói và nhìn thấy mặt nàng trắng bệch đối trước những điều nàng không thể thốt nên lời.
    Hắn ôm nàng vào lòng, hôn lên tai nàng, rồi cả hai ngồi yên một lúc.
    " Nếu mà anh ưng thuận thì sao ? " hắn cất giọng hết sức êm-dịu hỏi.
    Nàng ôm chầm lấy hắn, nước mắt lã-chã : " Nếu như anh chịu ưng thuận? Nếu anh chịu ? " nàng nghẹn-ngào thốt.
    Một tuần lễ trước cuộc giải-phẫu để được nâng từ thân phận nô bộc lên giai-cấp công dân mù, Nunez trằn-trọc không sao chợp mắt được. Suốt những giờ phút có ánh nắng ấm-áp và trong lúc mọi người say ngủ ngon lành thì hắn bó gối ngồi tư-lự, hay đi dạo thơ-thẩn, đắn đo trước vấn-đề tiến thoái lưỡng nan. Hắn đã trả lời ưng thuận nhưng hắn chưa thật biết mình đích thực muốn gì. Khi giờ làm việc đã mãn, mặt trời huy-hoàng nhô lên trên đỉnh núi nhuốm vàng, ngày cuối cùng còn lành mắt của Nunez bắt đầu. Hắn gập Medina-saroté mấy phút trước khi nàng đi ngủ.
    " Ngày mai anh sẽ không còn nhìn thấy gì nữa " hắn thốt.
    " Anh yêu " nàng nói và nắm thật chặt hai tay hắn.
    " Anh sẽ không đau lắm đâu và anh vui lòng chịu đau vì em, chỉ vì em?Anh ơi, nếu quả tim và cả cuộc đời em có thể đền bù, em sẽ đền cho anh. Anh yêu dấu, người anh có giọng nói thật dịu-dàng ơi, em sẽ đền bù để tạ lòng anh. "
    Hắn chạnh lòng xót-xa cho chính mình và cả cho nàng. Hắn ôm nàng trong tay, hôn lên môi, nhìn vào khuôn mặt yêu mến của nàng một lần cuối và nói : " Giã biệt em ! Biệt em ! "
    Rồi lẳng-lặng quay gót. Nàng nghe rõ tiếng chân hắn xa dần, có cái gì trong nhịp chân bước của hắn khiến nàng bật khóc nức-nở.
    Hắn vốn định tìm một nơi thanh vắng, có cỏ xanh biếc và hoa thủy-tiên trắng muốt, để ngồi chờ giờ hành-quyết, nhưng khi cất bước, mắt ngước nhìn lên trời thấy ánh bình-minh, bình-minh như một thiên-thần khoác áo giáp vàng chói-lọi đang đi dần xuống vực sâu?
    Hắn có cảm tưởng đối trước cảnh huy-hoàng này, hắn cùng cái xứ mù trong thung-lũng, và cả tình yêu của hắn, nghĩ cho cùng cũng chẳng hơn gì một cái hố tội lỗi.
    Nunez không rẽ ngang như đã định lại tiếp tục đi thẳng, qua bức tường vây đến chỗ những tảng đá, mắt không rời cảnh băng tuyết rực-rỡ dưới ánh nắng. Hắn ngây-ngất trước vẻ đẹp vô-tận, óc vụt chuyển sang những cảnh vật mà từ nay hắn cam lòng vĩnh-viễn lìa bỏ.
    Hắn nghĩ đến cái thế-giới tự-do bao-la hắn đã ly-khai, cái thế-giới của hắn, rồi thấy thấp-thoáng hiện ra những sườn núi xa xa, hết lớp này đến lớp khác, với Bogota cùng trăm vẻ đẹp quyến-rũ, tráng-lệ, nguy-nga ban ngày, long-lanh, huyền-ảo ban đêm, với những đền đài, dinh thự, nước phun, tượng đá, những ngôi nhà sơn trắng tinh đẹp đẽ phơi mình ở quãng giữa. Chỉ mất độ một ngày là có thể xuôi những sơn đạo, tiến dần đến gần khu phố phường nhộn-nhịp của nó. Hắn nghĩ đến cuộc du-ngoạn trên sông, ngày qua ngày, từ Bogota rộng lớn đến cái thế-giới còn rộng bao-la hơn ở xa nữa, xuyên qua những làng mạc và thị-trấn, rừng núi và sa-mạc, dòng sông chẩy xiết ngày này qua ngày khác tới khi hai bờ xói mòn phải lùi vào trong, và những chiếc tầu thủy đồ-sộ phun khói đi qua, nước văng tung-tóe, thế là ra đến biển ? cái biển bất tận với hàng ngàn hải đảo, và những con tầu xa xa mờ nhạt, xuôi ngược du hành vòng quanh cái thế-giới rộng lớn ấy. Và ở đấy không bị núi non che khuất, ta nhìn rõ vòm trời, không giống cái đĩa như nhìn thấy ở đây ? nhưng là một vòm trời xanh thăm-thẳm vô cùng tận trên đó có những ngôi sao đang trôi.
    Hắn đưa mắt quan-sát tỉ-mỉ rặng núi trùng-trùng điệp-điệp.
    Giá dụ, nếu ta leo ngược cái rãnh tới cái khe núi kia thì có thể đến chỗ rừng thông cổ-thụ ở trên cao, bao quanh thạch-bàn, càng lúc càng lên cao tít tận mé trên khe núi. Thế rồi sao nữa ? Con dốc có thể vượt được. Từ đó trèo lên cái vách đá dưới vùng tuyết phủ, và nếu khe núi ấy không xuyên qua được thì một cái khác ở xa hơn về phía đông có thể giúp hắn đạt mục-đích. Thế là có thể đến được khu vực tuyết ửng nắng hồng ở lưng chừng những đỉnh hoang-sơn diễm-lệ kia.
    Hắn ngoái cổ nhìn lại cái làng, xoay hẳn người lại nhìn nó đăm-đăm. Hắn nghĩ đến Medina-saroté, nàng đã trở nên bé nhỏ và xa-xăm.
    Hắn lại quay nhìn vách núi, ánh sáng ban ngày từ trên đó chiếu xuống.
    Rồi hắn thận trọng bắt đầu leo.
    Khi vừng thái-dương lặn, hắn đã ngừng leo. Hắn vượt được một quãng xa và đang ở trên cao chót-vót. Đã có lần hắn còn leo cao hơn nữa nhưng bây giờ kể ra cũng đã cao ngất rồi. Quần áo hắn rách tả-tơi, chân tay xây-xước, rướm máu, nhiều chỗ thâm tím. Hắn nằm vật xuống ra chiều khoan-khoái, một nụ cười điểm trên môi.
    Từ chỗ hắn nằm, tưởng chừng cái thung-lũng đang ở dưới đáy vực sâu cả dậm. Trời bắt đầu nhá-nhem vì sương và bóng tối mặc dầu những đỉnh núi xung quanh rực ánh sáng và lửa. Những đỉnh núi xung quanh rực ánh lửa và chi-tiết tinh-vi của những phiến đá gần đấy tràn-ngập một vẻ đẹp tế-nhị ? một vân đá xanh lục nổi bật trên mầu xám, đó đây lấp-lánh ánh sáng phản chiếu như những mảnh kính vỡ, và một cọng rêu nhỏ li-ti mầu da cam tuyệt đẹp sát ngay mặt hắn. Trong hẻm núi, bóng đêm sâu-thẳm, huyền-bí, từ mầu xanh sẫm chuyển sang mầu hồng tía, chói ngời trong đêm tối. Và trên cao là cả một bầu trời bát-ngát mênh-mông. Nhưng hắn không còn quan-tâm đến những điều này. Hắn nằm yên bất động, mỉm cười như rất thỏa-mãn chỉ vì đã thoát-ly được cái thung-lũng của Người Mù mà đã có lần hắn đinh-ninh mình được làm Vua.
    Ánh tịch-dương huy-hoàng vụt tắt, màn đêm chụp xuống, hắn vẫn nằm, lòng lâng-lâng thư-thái dưới ánh sao lạnh.
    H.G.WELLS,
    " The Country of The Blind ",
    Selected Short Stories
    Dịch xong tháng 12, 1994
    Chân Quỳnh

  3. #33
    Tham gia
    06-03-2004
    Location
    Địa ngục
    Bài viết
    534
    Like
    14
    Thanked 3 Times in 3 Posts
    chậc, post truyện thế này thì đọc mệt lắm
    mình thích Hồn bướm mơ tiên nhưng nó có phải là thể loại
    truyện ngắn không nhỉ ???
    chỉ biết đọc nó kết thúc mình cứ thấy lòng hụt hẫng sao đó, tiếc cho đôi trẻ quá, chuyện tình rất thi vị, đẹp đẽ, nhưng lại không thể đến với nhau, vì cái gì chứ, đó chỉ là quan điểm sống thời đó chăng, mình thật cũng không hiểu, chỉ thấy thật tiếc và thật buồn

  4. #34
    Tham gia
    02-12-2003
    Bài viết
    880
    Like
    0
    Thanked 140 Times in 53 Posts

    Hấp dẫn đây !

    NHẤT QUỶ NHÌ MA THỨ BA...

    Lê Sơn - dịch

    Nghe thấy tiếng kính vỡ kêu loảng xoảng, bà Dixbon vội vàng chạy lại chỗ cửa sổ. Bà đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra rồi. Trên tấm kính toang hoác một lỗ thủng kích thước vừa bằng quả bóng đá đang nằm lăn lóc ở chân tường đối diện.
    - Lại cái trò đá bóng! - Bà ta rên rỉ - Không biết đến bao giờ cái bọn lưu manh ấy mới đi học!
    Vào những ngày nghỉ hè, những trái bóng thường xuyên rơi vào bếp của bà Dixbon, bởi lẽ bãi đá bóng nằm ngay dưới cửa sổ của nhà bà.
    Thông thường sau khi xạc cho những kẻ có lỗi một trận ra trò, bà Dixbon vẫn trả lại bóng cho chúng. Nhưng lần này bà không thể chịu đựng được nữa. Bà quyết tâm trị cho chúng một phen để chúng không bao giờ dám bén mảng đến gần cửa sổ nhà bà chứ đừng nói đến chuyện đá bóng đá biếc. Ngồi bên cửa sổ bà Dixbon với vẻ mặt hầm hầm kiên tâm chờ đợi. ít phút sau có tiếng chuông gọi cửa.
    Đứng ngoài thềm là một chú bé chừng mười hai tuổi, có mái tóc trắng nhợt. Nó mặc một chiếc quần soóc đã bạc màu, một chiếc may ô có những hình vẽ ngồ ngộ, chân đi đôi giày đá bóng. Nó khụt khịt mũi và nói lí nhí:
    - Cháu xin lỗi bác. Từ rầy chúng cháu sẽ không...
    - Thì ra mày là thằng lưu manh đánh vỡ kính của tao phải không? - Bà Dixbon giận dữ nói.
    - Không, không phải cháu. Nhưng lũ bạn cháu bảo rằng đội trưởng phải đi lấy bóng về. Mà cháu là đội trưởng. Vì thế cho nên cháu đến đây. Bác cho cháu xin lại quả bóng ạ!
    - Cái gì? Để chúng mày lại đánh vỡ cửa kính nhà tao nữa à?
    - Cháu xin hứa sẽ không đá bóng ở đây nữa, chúng cháu sẽ rời đến chỗ cuối phố kia. Cháu nói thật đấy ạ!
    Nhưng bà Dixbon vẫn còn nghi ngại, thấy vậy chú bé liền nói thêm:
    - Còn về chuyện tấm kính vỡ thì bác khỏi lo. Tối nay bố cháu sẽ đến lắp kính mới cho bác. Cháu sẽ kể cho bố cháu nghe tất cả. Còn tiền thì bố cháu sẽ trừ vào tiền quà của cháu.
    Bà Dixbon lẽ cố nhiên không tin một lời nào của thằng nhóc, nhưng rồi vẫn trả cho nó quả bóng.
    - Mày phải giữ lời hứa đấy. Lần sau mà còn thế nữa thì đừng có mà trách.
    Chú bé nói nhanh câu cám ơn rồi như một mũi tên chạy vụt ra ngoài phố.
    Bà Dixbon dĩ nhiên không chờ đợi bố chú bé tới. Và bà quả tình rất ngạc nhiên khi xẩm tối có một người tay cắp tấm kính đến bấm chuông nhà bà. Đi ngang qua người đàn bà hãy còn sững sờ, ông ta nhanh nhẹn thay tấm kính vỡ rồi rút từ trong túi ra một mảnh giấy.
    Nỗi kinh ngạc của bà Dixbon dâng lên tới đỉnh điểm khi người đàn ông nọ mỉm cười lịch thiệp và đưa cho bà mảnh giấy nọ. Thì ra đó là tờ biên lai.
    - Có chuyện gì thế? - Bà lúng túng hỏi.
    - Thưa bà, đây là biên lai thanh toán tiền lắp kính - Người đàn ông nói.
    - Vâng... nhưng... thằng nhỏ ấy... chẳng nhẽ nó không nói gì với ông à?
    Người đàn ông vui vẻ đáp:
    - Có chứ. Nó nói rằng cần phải lắp miếng kính ở trong bếp, còn biên lai thì mẹ cháu sẽ thanh toán. Chẳng nhẽ bà không phải là mẹ nó sao?
    Nghịch





  5. #35
    Tham gia
    13-09-2004
    Bài viết
    163
    Like
    0
    Thanked 49 Times in 10 Posts
    Hehe đúng là quá đã.... cám ơn các bác nhiều

  6. #36
    Tham gia
    02-12-2004
    Bài viết
    277
    Like
    0
    Thanked 6 Times in 5 Posts

    Chén dầu lạc - tác giả: Vĩnh Quyền

    Hàng năm, ban hát cung đình tuyển chọn những đào kép đang độ tài danh trong nước. Chàng là một trong những kép hát được vinh dự đó.

    Những ngày đầu sống giữa đất kinh kỳ thật thú vị đối với chàng. Cái gì cũng đồ sộ, lộng lẫy. Ở đấy, chàng gặp các bậc thầy trong nghề, cùng họ tập luyện, phân vai…

    Với giọng hát trữ tình thiên phú, chàng nhanh chóng chiếm lĩnh lòng hâm mộ của khán giả cung đình.

    Những ngày vui ấy qua mau. Có lẽ từ khi chàng được phân vai mới. Nói mới là đối với ban hát cung đình. Chàng đã sắm vai này những ngày còn lưu diễn trong dân gian. Và có thể cho rằng đó là một trong những vai chàng đắc ý nhất.

    Thế nhưng lần này chàng hoang mang cực độ, không tài nào nhập được vai.

    Vở diễn kể lại một tích xưa. Tên cận thần phản nghịch soán đoạt ngai vàng, giết vua, giam hoàng hậu vào lãnh cung. Khi biết nhà vui còn để lại một thái tử lên hai, tên phản nghịch ngấm ngầm lo sợ. Nhổ cỏ nhổ tận gốc. Hắn lập kế giết nốt thái tử.

    Mưu ấy lọt vào tai viên giám mục trung nghĩa. Ông bàn với vợ, quyết hy sinh đứa con trai vừa lên hai để cứu ấu chúa. Nửa đêm, giám mục lén vào lãnh cung tráo con đổi thái tử.

    Oái oăm thay, đêm sau, tân vương lệnh cho chính viên giám mục cùng tên thị vệ thân tín của y đem “thái tử” ném xuống hồ sen trong vườn thượng uyển.

    Đau đớn thay cho tình cảnh trái ngang của người trung nghĩa! Viên giám mục tan nát cõi lòng, phân thân giữa tình cha con máu mủ và nghĩa vua tôi cao cả. Ông dùng dằng không nỡ ra tay giết con nhưng lại sợ cơ mưu bại lộ, gây họa cho thái tử. Hết đưa đứa bé lên cao toan ném xuống hồ ông lại bồi hồi đau đớn hạ xuống nhìn cho rõ mặt con yêu lần cuối. Cứ thế, viên giám mục lần lữa mãi, mặc cho tên thị vệ đứng bên thúc giục. Đứa bé sợ hãi khóc thét khi bị đưa lên cao lại toét miệng cười khi được hạ xuống, trông thấy mặt cha…

    Chàng đã từng nhiều lần sắm vai viên giám mục trung nghĩa khốn khổ ấy và giọng hát trữ tình của chàng đã gây xúc động cho biết bao khán giả.

    Thế tại sao lần này chàng không nhập được vai?

    Ấy bởi viên chánh ca, người chỉ huy ban hát cung đình quyết định sửa đổi một vài chi tiết nhỏ của vở diễn mong được lòng nhà vua. Ông ta muốn đứa bé cười hân hoan khi được đưa lên cao chờ ném xuống hồ. Nó mừng sắp được vì đế nghiệp liều mình. Và ông ta muốn đứa bé khóc hờn dỗi khi bị hạ xuống. Nó sợ người cha coi trọng tình riêng không làm tròn nghĩa vụ với thái tử!

    Thuyết phục viên chánh ca giữ nguyên tinh thần vở diễn không được, chàng đành uống chén dầu lạc tự hủy giọng hát trữ tình thiên phú của mình.

    Mấy hôm sau, người ta thải chàng ra khỏi ban hát cung đình chẳng khác gì xua đuổi một phế nhân.

  7. #37
    Tham gia
    05-05-2003
    Bài viết
    300
    Like
    0
    Thanked 6 Times in 3 Posts
    Câu chuyện này mình đọc được trên báo An ninh Thế giới cuối tháng. Đọc xong ngẫm ra được nhiều điều. Copy lại từ http://antgct.cand.com.vn/vi-vn/chuy...6/8/51334.cand sang đây và chỉnh lại 1 chút cho dễ nhìn cho mọi người cùng đọc

    Tình yêu, hạnh phúc và đau đớn của mẹ tôi


    Mẹ tôi đã không đi bước nữa như mọi người vẫn nghĩ. Không phải mẹ tôi không chọn được người mình yêu thương mà ngược lại, người đàn ông mẹ tôi vô cùng yêu thương và cũng vô cùng yêu thương mẹ tôi lại chính là chú ruột tôi...


    Kính gửi Tòa soạn,

    Cho phép tôi được giấu tên trong lá thư này. Mặc dù câu chuyện tôi kể trong lá thư là một câu chuyện vô cùng xúc động và đáng suy nghĩ. Tôi cũng sẽ để lại điện thoại của tôi để Tòa soạn có muốn hỏi thêm gì ngoài những điều tôi kể trong thư thì xin gọi cho tôi. Tuy giấu tên nhưng tôi hiểu rằng những người trong gia đình, họ hàng và những người quen đều nhận ra những người trong câu chuyện này. Tôi tin tất cả sẽ không phản đối khi tôi kể câu chuyện của gia đình tôi.

    Khi tôi 10 tuổi thì bố tôi mắc bệnh ung thư dạ dày và mất. Không gì có thể kể xiết được sự đau buồn của mẹ con tôi. Bố tôi mất khi mẹ tôi còn trẻ và để lại cho mẹ tôi hai đứa con: chị gái tôi và tôi.

    Sau ba năm đoạn tang bố tôi, gia đình bên nội tôi đã nghĩ đến chuyện rồi mẹ tôi sẽ đi bước nữa. Mọi người nghĩ thế là rất đúng và rất thực tế vì mẹ tôi còn trẻ và rất đẹp. Tôi là con gái nhưng cũng còn phải thừa nhận mẹ tôi là một người đàn bà đẹp và thật dịu hiền. Nhiều lúc, tôi ngồi ngắm mẹ đến ngẩn ngơ. Chính ông bà nội tôi đã nhiều lần nói chuyện với mẹ tôi về tương lai của mẹ. Ông bà nội tôi sẽ vô cùng tiếc nếu mẹ tôi đi bước nữa mặc dù ông bà nội tôi hiểu rằng để mẹ tôi đi bước nữa là một việc làm có đức. Bởi mẹ tôi không những đẹp mà còn là một người con dâu vô cùng hiếu thảo.

    Ông bà nội tôi thường nói với hai chị em tôi là ăn ở như mẹ các cháu thì chẳng ai có thể ghét được. Nhưng mẹ tôi đã không đi bước nữa. Không phải mẹ tôi không chọn được người mình yêu thương mà ngược lại, người đàn ông mẹ tôi vô cùng yêu thương và cũng vô cùng yêu thương mẹ tôi lại chính là chú ruột tôi.

    Khi bố tôi còn sống, chú tôi rất kính trọng và yêu mến chị dâu. Chú tôi là giáo viên dạy toán ở một trường phổ thông trung học của thành phố. Chú tôi thực sự là một giáo viên rất giỏi chuyên môn và vô cùng nhân ái. Từ các thầy cô cùng trường đến học sinh và phụ huynh đều yêu quý và kính trọng chú tôi. Chưa bao giờ chú tôi có một hành động nào không phải với mẹ tôi.

    Sau khi bố tôi mất được gần hai năm thì tình yêu với mẹ tôi đã nảy nở trong trái tim của chú tôi. Khi biết được điều này, mẹ tôi vô cùng sợ hãi. Nhưng rồi chính trái tim mẹ tôi cũng đã nảy nở tình yêu với chú tôi. Chỉ khi đến 17 tuổi, tôi mới nhận ra tình yêu của mẹ tôi và chú tôi một cách rõ ràng.

    Chú tôi sống trong ngôi nhà cùng ông bà nội và mẹ con tôi. Chú tôi vẫn giữ đúng thái độ của một người em chồng với chị dâu nhưng nhiều lúc tôi thấy mẹ tôi và chú nhìn nhau thật yêu thương và cũng thật buồn. Rồi mọi chuyện phải đến như nó phải đến.

    Chú tôi đã viết một lá thư dài gửi cho mẹ tôi. Lá thư ấy sau này mẹ tôi đã cho tôi đọc. Tôi đã đọc lá thư đó và khóc suốt đêm. Tôi khóc vì tôi thương mẹ tôi và thương chú tôi. Tôi khóc vì thực sự thấy đó là một tình yêu vô cùng mãnh liệt và chân chính. Tôi đã hỏi mẹ tôi là có yêu chú tôi không. Mẹ tôi ôm lấy tôi và nghẹn ngào khóc.

    Trong đời tôi thấy mẹ tôi khóc hai lần đau đớn. Lần thứ nhất mẹ tôi khóc khi bố tôi bỏ mẹ con tôi ra đi vĩnh viễn. Lần thứ hai là khi tôi hỏi về chuyện tình yêu giữa mẹ và chú tôi.


    Nhiều ngày sau khi đọc lá thư đó, tôi thương cả hai người, nhưng lòng tôi cũng hoang mang không biết phải làm gì. Rồi sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi đã gặp chú tôi và nói với chú tôi rằng mẹ tôi cũng yêu chú như chú yêu mẹ tôi. Tôi nói với chú tôi hãy yêu thương mẹ tôi và hãy giành lấy mẹ tôi.

    Cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu được vì sao một đứa con gái trẻ như tôi ngày ấy lại có thể làm được một điều như thế. Tình yêu của mẹ tôi và chú tôi càng ngày càng trở lên sâu sắc ngỡ không gì cản nổi. Nhiều đêm, tôi thấy chú tôi và mẹ tôi ngồi nhìn nhau im lặng cho đến nửa đêm. Mẹ tôi trẻ ra và đẹp lên rất nhiều.

    Tôi biết hai người không thể nào thiếu nhau được nữa. Những bữa ăn ngon tôi biết mẹ tôi nấu cho chú tôi. Những lọ hoa đẹp tôi biết mẹ tôi cắm cho chú tôi. Nhưng có nhiều đêm tôi bắt gặp mẹ tôi gục đầu trước ban thờ có ảnh của bố tôi. Những lúc như thế, mẹ tôi như một người xa lạ không còn hồn vía nào nữa. Những đêm như thế, mẹ tôi thức cho tới sáng.

    Tôi vô cùng thương mẹ. Chính vì thế mà một buổi tối tôi đã nói rằng mẹ tôi và chú tôi phải sống cùng nhau, phải làm lễ cưới. Mẹ tôi bước đến trước tôi và bất ngờ tát mạnh vào mặt tôi. Tôi choáng váng. Nhưng lý trí trong tôi đã mách tôi rằng hành động đó của mẹ tôi là sự minh chứng tình yêu quá hạnh phúc và cũng quá đau đớn của mẹ tôi dành cho chú tôi. Tôi ôm lấy mẹ tôi, oà khóc và nói: Mẹ ơi, con thương mẹ quá. Mẹ tôi cũng oà khóc theo.

    Mẹ tôi bảo với tôi là mẹ tôi phải đi khỏi ngôi nhà của chúng tôi. Tôi nói với mẹ là nếu mẹ tôi đi thì ai chăm sóc ông bà nội đã già yếu. Sau ngày ấy, tôi đã gặp ông bà nội tôi. Tôi đã cố gắng hết sức tìm cách để nói với ông bà tôi hiểu tình yêu giữa mẹ và chú tôi. Tôi đã kể lại cho ông bà biết mọi chuyện giữa mẹ và chú tôi. Tôi van xin ông bà nội hãy tha thứ cho mẹ và chú tôi và hãy nghĩ đến tình yêu chân thành và sâu sắc của hai người.

    Nghe xong câu chuyện của tôi, cả ông bà tôi đều giàn giụa nước mắt.

    Ông tôi im lặng một hồi lâu rồi nói: "Ông bà lâu nay cũng cảm thấy chuyện đó. Nhưng ông bà không dám hỏi. Ông bà thầm mong mẹ cháu và chú cháu hạnh phúc".

    Kính thưa Tòa soạn, có lẽ tôi sẽ không bao giờ được nghe những lời diệu kỳ như thế trong cuộc đời tôi. Tôi không thể tả nổi tôi hạnh phúc đến nhường nào. Lúc đó, tôi hoàn toàn tin vào suy nghĩ của một cô gái trẻ là tôi. Tôi đã tin tình yêu giữa mẹ và chú tôi là hoàn toàn chính đáng và rất đẹp. Lòng tin đó trở nên bền vững hơn bao giờ hết khi tôi được nghe lời của ông nội tôi. Tôi đã cầu xin ông bà nội tôi hãy tác thành đôi lứa cho mẹ và chú tôi.

    Ông bà đã mời mẹ tôi, chú tôi và hai chị em tôi để nói lên lòng mình. Chú tôi đã khóc trong hạnh phúc. Nhưng khi ông bà nội tôi hỏi ý kiến của mẹ tôi.

    Mẹ tôi cũng khóc và thưa: “Bố mẹ đối với con hơn cả con đẻ. Con sống làm dâu hai lần trong gia đình này cũng không trả hết ơn của bố mẹ. Nhưng chuyện này con không thể trả lời bố mẹ bây giờ được. Xin bố mẹ hãy cho con một thời gian suy nghĩ. Sau ngày giỗ chồng con năm nay con xin trả lời bố mẹ”.

    Lúc đó, tôi tin chuyện trăm năm của mẹ và chú tôi sẽ có ngày đơm hoa kết trái.

    Ngày giỗ bố tôi năm đó thật xúc động. Mẹ tôi chuẩn bị cỗ bàn vô cùng chu đáo. Mẹ tôi mua rất nhiều hoa tươi. Ngày hôm đó mẹ tôi thực sự hạnh phúc. Cả gia đình tôi rất xúc động và vui. Tôi hoàn toàn tin mẹ tôi đã có quyết định đi đến chuyện trăm năm với chú tôi. Đêm ấy, mẹ tôi đã ngồi nói chuyện với chú tôi rất lâu. Tôi thấy lòng hạnh phúc. Tôi yêu cả hai con người ấy vô cùng và tôi cầu mong những điều tốt đẹp đến với họ.

    Nhưng cuối cùng điều tôi mong đợi đã không đến. Dù tất cả những người trong gia đình tôi ủng hộ tình yêu của mẹ và chú tôi, nhưng mẹ tôi đã từ chối chuyện trăm năm với chú tôi. Khi biết không thể nào lay chuyển được quyết định của mẹ tôi, chú tôi đã âm thầm xin chuyển công tác vào một tỉnh phía Nam.

    Mấy ngày trước khi chú tôi lên đường, trước mặt ông bà nội và chúng tôi, mẹ tôi vẫn gắng tươi cười và giữ vẻ tự nhiên. Nhưng khi bước vào phòng riêng của mình thì mẹ tôi đổ gục xuống và nghiến răng kìm tiếng khóc. Mẹ tôi như người mất hồn và đôi lúc như không còn biết gì nữa. Tôi biết mẹ tôi đã quá yêu chú tôi. Bởi thế mà mẹ tôi phải chịu đựng đau đớn đến nhường nào.

    Một tháng sau khi chú tôi đi, mẹ tôi đổ bệnh. Mẹ tôi già đi không thể nào tưởng tượng được. Bệnh tình của mẹ tôi cũng không rõ ràng. Mẹ tôi buồn u uẩn và càng ngày càng ít nói hơn. Tóc mẹ tôi bạc nhanh như có ai nhuộm. Tôi đau đớn mỗi khi nhìn thấy mẹ tôi. Vì thế tôi quyết định viết thư để cầu xin chú tôi hãy trở về. Tôi nói với chú tôi là chỉ có chú mới cứu được mẹ tôi. Chú tôi viết thư cho tôi thật đau đớn. Chú tôi viết nếu chú trở về thì chính chú không làm sao chịu nổi khi cứ phải xa cách người mình yêu thương đến thế.

    Kính thưa Tòa soạn, cuối cùng chú tôi cũng trở về. Đó là những ngày mà ông bà nội tôi và chị em tôi biết mẹ tôi khó có thể sống thêm được nữa. Tôi không bao giờ quên được hình ảnh khi mẹ tôi đang nằm trên giường thì chú tôi bước vào. Tôi thấy đôi mắt mẹ tôi bừng sáng.

    Chú tôi bước đến, ngồi xuống bên mép giường và cầm lấy tay mẹ tôi.

    Mẹ tôi ngước nhìn chú tôi với đôi mắt đau đớn và nói: "Anh đừng đi nữa. Đừng bỏ em".


    Ba ngày sau mẹ tôi mất. Hình ảnh đó mãi mãi và mãi mãi chìm sâu trong máu thịt tôi. Tôi hiểu tình yêu của mẹ và chú tôi và tôi cũng hiểu vì sao mẹ tôi không đi tới hạnh phúc của mình.

    Kính thưa Toà soạn, câu chuyện là vậy. Tôi có quyền kể ra câu chuyện đẹp và đau đớn này cho chính tôi và cho mọi người.

    Xin chân thành cảm ơn Tòa soạn.

    NG.TH.B


    Phụ nữ Việt Nam là vậy: chung thuỷ, nghĩa tình, đã yêu ai là yêu cho đến chết, dù không còn tình yêu chỉ còn tình thương nhưng vẫn sẵn sàng hy sinh , chấp nhận từ bỏ sở thích và kể cả là hạnh phúc của mình miễn là làm cho người mình thương cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ Những phụ nữ này thường gặp bất hạnh khi người chồng sống ích kỷ, ko biết quan tâm đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống gia đình và sở thích đôi khi là nhỏ nhoi của vợ (giống như chuyện Nếu muốn ly hôn, hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh vậy )

  8. #38
    Tham gia
    02-12-2004
    Bài viết
    277
    Like
    0
    Thanked 6 Times in 5 Posts
    Uhm, cái này không phải là truyện ngắn, mà là độc giả của báo kể lại những câu chuyện cảm động có thực mà mình biết.
    Quote Được gửi bởi DONNA_DONNA View Post
    Những phụ nữ này thường gặp bất hạnh khi người chồng sống ích kỷ, ko biết quan tâm đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống gia đình và sở thích đôi khi là nhỏ nhoi của vợ (giống như chuyện Nếu muốn ly hôn, hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh vậy )
    Nếu hy sinh cho những người như vậy thì ngốc quá, bị khổ cũng phải chịu thôi!

  9. #39
    Tham gia
    25-01-2003
    Location
    Vui đâu - Trầu đấy
    Bài viết
    1,697
    Like
    0
    Thanked 9 Times in 8 Posts
    Quote Được gửi bởi swan View Post
    Nếu hy sinh cho những người như vậy thì ngốc quá, bị khổ cũng phải chịu thôi!
    - Có những người với họ sự hy sinh, chịu khổ vì ai đó sẽ không phải là một nỗi khổ, mà là một niềm vui, nếu không muuốn nói là hạnh phúc.

  10. #40
    Tham gia
    02-12-2004
    Bài viết
    277
    Like
    0
    Thanked 6 Times in 5 Posts
    Quote Được gửi bởi nguoimoi View Post
    - Có những người với họ sự hy sinh, chịu khổ vì ai đó sẽ không phải là một nỗi khổ, mà là một niềm vui, nếu không muuốn nói là hạnh phúc.
    Bác nguoimoi này, bác có trích dẫn thì nên trích dẫn cho đủ chứ. Tôi đâu có chê gì những người phụ nữ biết hy sinh bản thân mình vì người khác, khâm phục còn ko kịp kìa.
    Quote Được gửi bởi DONNA_DONNA
    Những phụ nữ này thường gặp bất hạnh khi người chồng sống ích kỷ, ko biết quan tâm đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống gia đình và sở thích đôi khi là nhỏ nhoi của vợ (giống như chuyện Nếu muốn ly hôn, hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh vậy )
    Quote Được gửi bởi swan
    Nếu hy sinh cho những người như vậy thì ngốc quá, bị khổ cũng phải chịu thôi!
    Không biết tôi nhấn mạnh vậy bác đã hiểu được ý kiến của tôi chưa?

Trang 4 / 30 FirstFirst 12345679 ... LastLast

Bookmarks

Quy định

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời bài viết
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •