Trang 5 / 114 FirstFirst ... 234567810 ... LastLast
Hiển thị kết quả từ 41 đến 50 / 1133
  1. #41
    Tham gia
    27-10-2005
    Bài viết
    3,372
    Like
    146
    Thanked 2,383 Times in 512 Posts
    Mấy cái ảnh từ 36 đến 46 bị lỗi rồi bác Lộc ơi...
    Không đi làm sao tới.

  2. #42
    Tham gia
    29-06-2010
    Location
    Từ bụng mẹ
    Bài viết
    70
    Like
    38
    Thanked 3 Times in 3 Posts
    Đúng là chiến tranh quá dã man, nó không mang đến cho nhân loại này tích sự gì cả, ngoài sự khốc liệt, tàn bạo và hủy diệt.
    Hy vọng con người sẽ trở nên khôn ngoan và thông minh hơn.
    Nhân loại càng đi lên chứ không phải trở về thời kỳ đồ đá như câu nói của Albert_Einstein :Tôi không biết Chiến tranh Thế giới thứ 3 sẽ xảy ra khi nào nhưng tôi biết rằng Chiến tranh Thế giới thứ 4, người ta sẽ dùng đá và gậy để ném nhau!

  3. #43
    Tham gia
    24-02-2010
    Location
    DNTN
    Bài viết
    139
    Like
    42
    Thanked 7 Times in 3 Posts
    Hic, nhìn hình cả 3 trang ghê quá.Máu..........!
    @danglangthang : Đúng là chiến trang là hủy diệt !

  4. #44
    Tham gia
    21-11-2002
    Location
    Hồ Chí Minh
    Bài viết
    3,422
    Like
    17
    Thanked 206 Times in 121 Posts
    Quote Được gửi bởi danglangthang View Post
    Đúng là chiến tranh quá dã man, nó không mang đến cho nhân loại này tích sự gì cả, ngoài sự khốc liệt, tàn bạo và hủy diệt.
    Hy vọng con người sẽ trở nên khôn ngoan và thông minh hơn.
    Nhân loại càng đi lên chứ không phải trở về thời kỳ đồ đá như câu nói của Albert_Einstein :Tôi không biết Chiến tranh Thế giới thứ 3 sẽ xảy ra khi nào nhưng tôi biết rằng Chiến tranh Thế giới thứ 4, người ta sẽ dùng đá và gậy để ném nhau!
    100000 năm trước con người đã luôn dùng chiến tranh để giải quyết xung đột và 100000 năm sau nữa con người vẫn dùng chiến tranh để giải quyết các xung đột. 500 năm nữa thì Vietnameses bàn về cuộc chiến Vietnam 1954-1975 với tâm trạng vô cảm như bây giờ ta bàn về các cuộc chiến của bậc tiền nhân Ceasar, Hanibal, Alexander thoai.

  5. #45
    Tham gia
    27-10-2005
    Bài viết
    3,372
    Like
    146
    Thanked 2,383 Times in 512 Posts
    Ai ko biết chiến tranh là khốc liệt, nhưng sáng nay báo TT có đăng một bài về vụ Trung Quốc cù nhây ngoài biển Đông. Làm sao giờ ta???

    Năn nỉ nó (TQ), hay năn nỉ thanh niên VN làm ơn ngồi yên, đừng manh mộng???
    Không đi làm sao tới.

  6. Thành viên Like bài viết này:


  7. #46
    Tham gia
    30-09-2007
    Bài viết
    1,644
    Like
    247
    Thanked 17 Times in 14 Posts
    Quote Được gửi bởi thagnv View Post
    Ai ko biết chiến tranh là khốc liệt, nhưng sáng nay báo TT có đăng một bài về vụ Trung Quốc cù nhây ngoài biển Đông. Làm sao giờ ta???

    Năn nỉ nó (TQ), hay năn nỉ thanh niên VN làm ơn ngồi yên, đừng manh mộng???
    Chắc phải phóng to mấy cái ảnh này lên, phủ ngoài biển đông hoặc dán trên núi quá!

  8. #47
    Tham gia
    13-04-2009
    Bài viết
    1
    Like
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Ko cần hình mà cứ như thấy nó diễn ra trước mắt.
    ---quote--
    Cái màn gùi thồ chấm dứt vào một ngày hửng nắng. Mùa mưa mấy ông Bắc Việt sẽ gặp nhiều khó khăn trong chuẩn bị hậu cần, các đơn vị cơ giới rất khó hoạt động nên địch tổ chức tấn công ra cánh đồng Chum, một loạt các cao điểm mạn Tây Nam bị lấn chiếm,trực thăng vè vè đổ quân chỉ nhoáng cái là có chốt địch trên đầu mình rồi. Bọn tôi thoát cái nạn gùi thồ về lo xe pháo chuẩn bị chiến đấu. Hai khẩu đội còn nghiêm chỉnh nhất được lệnh hành quân, phút cuối cùng ,anh pháo thủ số một của khẩu đội bạn bị ốm đột xuất nên tôi đựơc ưu ái cử đi thay, tức là lại về cùng khẩu với anh Cải.
    Đêm hành quân vào trận địa dưới ánh trăng suông, xe pháo rì rầm chạy trong đêm thảo nguyên mờ ảo, xe xích chạy qua những ổ gà, ổ voi nước bắn tung toé ra hai bên đường nhuộm đỏ những bụi cây lúp xúp. Phía mặt trận cách chừng hơn chục kilo mét đường chim bay đang gầm gào tiếng đạn hai mươi ly được vãi ra từ chiếc C130. Pháo sáng từ những chiếc dù trắng toát làm bầu trời phía đó sáng rực như ban ngày. Thứ ánh sáng ma quái đó chiếu về đoàn xe của chúng tôi cứ chập chờn như ánh lân tinh trong nghĩa địa vào mùa vũ hội của loài Ma trơi. Mặt mũi thằng nào trông cũng xanh lét, cả vì ánh sáng của pháo sáng lẫn nỗi lo từ những chiếc máy bay săn đêm đang rình rập trên bầu trời. Gần hết đêm thì vào đến vị trí trú quân. Từ đường lớn vào đến trận địa là những bãi cỏ mênh mông, thỉnh thoảng mới có những lùm cây cao quá đầu người. Người ta cho xe chạy men theo bờ suối để hy vọng cái vệt bánh xe không quá lộ. Trận địa nằm trong một cái bản cũ chỉ có vài nóc nhà cháy trụi và những bụi tre lèo tèo. Xe xích dấu vào một khe suối cạn. Sáng ra, nhìn hai vệt bánh xích đè nát cây cỏ dẫn đến chỗ ẩn náu, tôi nghĩ: Chỉ có thằng mù mới không nhận ra dấu vết của loại xe cơ giới đặc biệt này, Ngứa mồm mới bảo mấy tay cán bộ về cái sai sót sơ đẳng ấy, chẳng ai nghe nình nói cả ,vậy là lỏn đi tìm một chỗ trú ẩn khác cách đó chừng ba trăm mét có đủ hầm hào của ai đó để lại. Bỗng nhiên thông minh đột xuất, tôi bảo với tay khẩu đội trưởng: Ông chia khẩu đội làm hai, theo đúng khẩu hiệu “Hoả lực tập trung, nhân mạng phân tán” . Âý là tôi phịa chứ thực ra là “hoả lực tập trung, hoả khí phân tán”. Khi nào có lệnh chiến đấu, bắn ba phát báo hiệu là anh em có mặt đầy đủ. Vậy là hắn nghe lời, có sáu thằng chia ra. Tôi dẫn ba ông theo mình chạy ra cái chỗ vừa tìm được. Một lúc sau thì thằng Trinh sát L19 vè vè bay đến bắn một quả pháo khói vào đúng chỗ hai vệt xe xích chấm dứt. Sau đó là một trận oanh tạc dữ dội, hai chiếc F4 thay nhau bổ nhào vào vị trí chiếc xe, nơi có mấy cái hầm nông choẹt chứa hai ông lái xe, hai ông pháo thủ và một ông chính trị viên đang tranh thủ phổ biến nghị quyết mới. Lúc nghe thấy tiếng đạn để trên xe nổ ùng oàng thì tôi thấy ông khẩu đội trưởng lóp ngóp bò từ dưới suối lên. Mặt mũi tái mét không còn hột máu. Tay này quá dũng cảm. Bom rơi trên đầu nhưng vì quý trọng sinh mạng nên từ trong hầm tuông ra chạy trối chết về hướng mà hắn thấy tôi dẫn anh em đi đến.( Số phận anh này cũng thật bi thương. Tuy thoát được trận ấy nhưng sau này, trong một trận bom khác, anh đã hy sinh vì một cây cọc tre bị hơi bom bắn xuyên qua người. Mặc dù là một người dũng cảm có thừa. Cầu mong cho linh hồn anh được siêu thoát ! )
    Trận bom ấy kéo dài từ đó đến chiều tối, cứ hai thằng một. Hết F4 lại đến T28 thay nhau quần liên tục. Chúng tôi ngồi trong hầm lo lắng cho đồng đội đang kẹt lại. Mà hy vọng có người đủ máu me dám chạy để bảo vệ mạng sống cứ tan dần theo khói bom. Khi Mặt trời lặn thì quả bom cuối cùng được thả xuống. Tôi với Cải lao như tên bắn về phía chiếc xe, lúc này số đạn 12li7 trên xe vẫn còn nổ đôm đốp. Đầu đạn bắn ra cheo chéo bên tai. Tôi dừng chân khi nhìn thấy chiếc xe to lớn đã cháy đen xì, khói bốc lên những cụm đặc quánh. Trên đầu mình, tôi há hốc mồm nhìn một khúc ruột trắng lèo phèo dính đầy máu treo lủng lẳng trên cành cây. Cách đó một đoạn, chiếc giầy lính khoét mõm còn dính một khúc chân nằm chỏng chơ trên đám cỏ cháy xém. Viên đạn cuối cùng nổ cũng là lúc tôi nhận ra cái hầm trú ẩn của mọi người chỉ còn là một hố bom sâu hoắm. Qủa bom oan nghiệt nổ đúng giữa hầm. Bốn nhân mạng chỉ còn là những mảnh thịt văng tung toé khắp mặt đất. Trong bóng tối, chúng tôi bóp từng nắm đất để tìm những mảnh xương thịt còn sót lại. Tất cả chỉ còn chừng một xách tay. Không có hương khói, chúng tôi ngậm ngùi chia chỗ còn lại làm bốn phần, riêng người lái xe có cái cẳng chân là có phần to nhất vì ai cũng biết anh ấy có bàn chân cực to, đi giầy cỡ 42 vẫn còn phải khoét mõm. Đơn vị tổ chức an táng cho họ trong lúc chúng tôi được lệnh bổ sung xe pháo, hành quân ngay trong đêm đó vào vị trí mới .
    Vừa trải qua một cú sốc nặng nề, tinh thần chiến đấu của đám lính nghe chừng hơi rệu rã. Sợ thì vẫn sợ nhưng lệnh trên vẫn cứ phải làm. Điều động qua lại thế nào đó cho tạm đủ quân rồi chúng tôi móc pháo lên hành quân tiếp vào trận địa mới. Đêm thức trắng đào công sự, làm dàn chống bom bi, chuẩn bị đạn dược xong thì trời sáng. Mặt người chưa nhìn rõ đã có một tốp F4 lao đến, rốc két phóng xuống như mưa rào mùa hạ. Rõ ràng là có thám báo địch biết rõ mọi động thái của đơn vị, người ta tranh luận và thậm chí còn đặt ra cả khả năng có nội gián,hoảng quá mà nói vậy thôi chứ điều đó thật khó. Trong trận oanh kích ,một quả tên lửa phóng đúng hầm đạn, may mà ở đó chỉ mới có một hộp ngòi nổ,nó bị phồng lên như để trong lò nướng. Sở dĩ tôi phải đề cập đến chi tiết này là vì rất có khả năng đó chính là nguyên nhân của một tai nạn hy hữu xẩy ra trong pháo binh Việt nam mà tôi sẽ kể tiếp dưới đây.
    Mọi động tác chuẩn bị chiến đấu xong xuôi, chỉ chờ giờ G là nổ súng. Anh pháo thủ số một của khẩu đội bị ốm nằm hậu cứ nay đã khỏi và trở về. Vậy là tôi thất nghiệp, tạm biệt khẩu đội, tạm biệt anh Cải. Tôi trở về đơn vị cũ lúc này đang nhận một khẩu mười hai ly bảy nằm cách đó chừng ba trăm mét. Tự nhiên biến thành một thằng lính phòng không bất đắc dĩ. Tôi quẳng ba lô vào góc hầm rồi nằm vật xuống đất thở dốc, vắt tay lên trán tức mình vì không được tham gia một trận đánh lớn. Sức trẻ, vẫn còn hăng hái lắm. Tiếc vì không được tự tay trả thù cho đồng đội vừa hy sinh, vừa tức vì caí không gian chật hẹp trong căn hầm bé tẹo. Đang suy tư triết gia nửa mùa như vậy thì tôi nghe tiếng đạn nổ, vậy là chiến dịch đã bắt đầu. Quả đạn bắn thử đầu tiên đã được phóng đi. Trong pháo binh, người ta dùng một khẩu bắn trước để lấy phần tử bắn chính xác cho cả đơn vị, đó gọi là bắn thử. Khẩu đội mà tôi vừa rời đi đang làm động tác đó. Mấy phút sau khi sửa phần tử, quả đạn thứ hai được bắn tiếp. Qủa thứ ba tiếp theo thường là quả bắn thử cuối cùng rồi sau đó toàn đơn vị sẽ đồng loạt bắn cấp tập. Dĩ nhiên cũng có ông chỉ huy bắn kém thì phải bắn thêm vài quả nữa mới có đạn trúng. Trong huấn luyện, như thế là lãng phí đạn, bị trừ điểm.
    Khi quả đạn thứ ba nổ. Đó là một tiếng nổ khác thường, không giống tiếng nổ của liều phóng mà là tiếng nổ của đầu đạn. Ai đã bị pháo kích thì sẽ có cảm nhận đầy đủ với thứ tiếng nổ này, nó đanh và choáng ,nghe kinh dị hơn tiếng đề pa. Tôi đang ngẩn ngơ lấy làm lạ vì sao lại có tiếng nổ đặc biệt như vậy thì trông thấy cái anh khẩu đội trưởng nọ hớt hải chạy như ma đuổi về phía chúng tôi. Khi đến nơi, bộ mặt anh ta thể hiện một nỗi kinh hoàng tột độ, hai cái chân run lẩy bẩy rồi ngã lăn xuống đất. Miệng la oai oái: “Hừ hừ! chết hết rồi ,chết hết rồi , hừ hừ…” Tôi cúi xuống hỏi: “Ai chết, bình tĩnh nói cho bọn tôi biết có chuyện gì nào! “ Anh ta vừa thở vừa bảo :” Không biết, chết hết rồi, vào mà xem”
    Tôi với một thằng nữa co giò chạy một mạch về hướng khẩu pháo. Đập vào mắt chúng tôi là một cảnh tượng kinh hoàng. Hầm pháo tan hoang như vừa trúng một quả bom. Những cụm tre xung quanh trận địa xơ xác tơi tả. Tay B trưởng vừa từ trường sỹ quan pháo binh điều về đang ngồi cách hầm pháo hai chục mét, hai tay ôm đầu. Đôi mắt mở to nhưng không còn thần sắc, nỗi sợ hãi đè chặt anh ta xuống cái hòm đạn mà anh đang ngồi. Hỏi gì không nói,rõ ràng là bị chấn động thần kinh nặng. Tôi tìm chỗ chui vào hầm pháo. Trước mắt tôi, một cảnh tượng rùng rợn làm tôi bất ngờ đứng lặng. Khẩu lựu pháo 122ly lúc này chỉ còn có hai cái càng, toàn bộ nòng pháo và bệ pháo bắn ra đám ruộng phía trước chừng hai trăm mét. Khúc nòng pháo toẻ ra như ống rau muống chẻ ra ăn sống. Ở vị trí pháo thủ số một mà trước đó là chỗ tôi đứng, người vào thay tôi đang nằm gục đầu vào càng pháo. Một bên đầu bị chém bay để lộ bộ óc lúc này chỉ là một mớ bùng nhùng trắng hếu. Đôi chỗ bị ám thuốc pháo đen nhẻm. Anh nằm như người say ngủ. Phía càng pháo bên kia là vị trí số hai. Anh này nằm trên mặt đất, từ cổ họng phát ra thứ tiếng kêu ồ ồ. Aó xống bị hơi nổ xé toang để lộ bộ ngực đẫm máu. Tôi cúi xuống xem xét vết thương để băng bó nhưng khi nhấc tay anh ấy lên thì cả một khoang ngực được nâng lên cùng cánh tay, để lộ hai lá phổi đang sùi ra một lô bọt khí màu hồng nhạt. Qủa tim vẫn đang còn đập một cách yếu ớt. Tôi thở dài ngán ngẩm vì biết chắc là không thể làm gì cho anh được nữa. Người thứ ba chính là Cải, anh đang nằm im lặng chính giữa hầm pháo. Thái độ cực kì bình tĩnh, anh vẫn còn sống nhưng xung quanh chỗ anh nằm máu đọng thành vũng. Anh không hề kêu ca làm tôi vững lòng xem xét vết thương để tìm cách cứu anh. Cải là pháo thủ số ba, nạp đạn và kéo lẫy cò. Một tảng khoá nòng của khẩu pháo bị nổ đã bắn vào người anh, bóc một mảng thịt lớn từ bụng xuống đến tận mông. Bộ phận sinh dục treo lủng lẳng và chỉ còn dính với thân thể bằng một vạt da lỏng lẻo. Máu vẫn còn rỉ ra nên tôi gạt nước mắt đưa cái phần đó úp trở lại cơ thể anh rồi quấn băng lại. Tất cả những điều đó xẩy ra với tôi, một thằng lính mới hai chục tuổi đầu. Sau này khi kiểm điểm lại thì tôi rất lấy làm lạ là tại sao mình lại có thể bình tĩnh xử trí tình huống trong một điều kiện như vậy được. Hay là tôi đã bị chai sạn trong bom đạn. Hay là tôi đã đánh mất cảm giác và thần kinh bị tê liệt khi đối mặt với những tình huống rùng rợn như vậy. Chắc có lẽ không phải. Vì lúc đó, trong niềm đau xót trước tình cảnh của bạn, tôi đã không thể ngăn được dòng nước mắt mà Cải trong một phút tỉnh táo đã cố ngăn nó lại bằng lời động viên mạnh mẽ. Thằng sắp chết động viên thằng sống đừng có mủi lòng. Đó là tính cách của một anh hùng chăng?
    Anh em trong đơn vị bắt đầu lao đến. Họ tổ chức một nhóm cứu thương cáng Cải ra bệnh viện ngay trong đêm hôm đó. Trận chiến đấu vẫn tiếp tục. Khẩu đội tôi nhận pháo bổ sung rồi lao vào trận đánh kế tiếp. Các điểm chốt lấn chiếm của địch lui dần về phía Longchẹng. Toàn bộ đơn vị lại chuẩn bị vào một chiến dịch mới nhằm vào sào huyệt của trùm phỉ Vàng Pao. Khi rút kinh nghiệm trận đánh, người ta tìm nguyên nhân vụ tai nạn hy hữu pháo nổ trong nòng ấy. Cũng chẳng có một kết luận chính xác nào, người thì cho đó là do thám báo địch nhân sơ hở gài bom vào liều phóng, người thì cho rằng có loại đạn tự huỷ. Tôi cho rằng khả năng lớn nhất là chiếc ngòi nổ đã bị tác động nhiệt của quả rocket gây nổ sớm. Dù gì thì vụ việc đã xẩy ra, tù đó mỗi khi bắn ,chúng tôi đều dòng dây ra xa rồi giật cò. Chả thằng nào dám đứng gần pháo, sợ vãi cả ra quần.
    Một tháng sau đó ,chúng tôi nhận được thông báo của bộ tư lệnh mặt trận. Nội dung thông báo biểu dương tinh thần chiến đấu hy sinh dũng cảm của chiến sỹ pháo binh Nguyễn văn Cải. Phát động phong trào học tập gương chiến đấu quả cảm của anh, nhất là tinh thần hy sinh vì đồng đội. Trong bệnh viện, khi lên bàn mổ chỉ còn lượng thuốc mê cuối cùng, anh đã động viên bác sỹ dùng số thuốc đó cho đồng đội và cứ mổ không thuốc mê cho anh. Người chiến sỹ đó đã hy sinh trên bàn mổ dã chiến. Anh nằm xuống, thanh thản ngủ một giấc vĩnh hằng.
    Đáng lẽ tôi đã kết thúc bài viết tại đây nhưng vẫn còn một điều cuối cùng muốn nói. Sau chiến tranh. Mộ phần các anh đã được quy tập về một nghĩa trang trên đất bạn. Sau đó lại moi lên một lần nữa để đưa về nước. Nghe nói các bọc hài cốt liệt sỹ được một đám người vô trách nhiệm cho xuống bè thả trôi về Việt Nam cho nhanh và đỡ tốn. Ghềnh thác cuốn phăng các chiếc bè và hài cốt liệt sỹ xuống đáy các dòng sông. Kết thúc những số phận. Chưa bao giờ trong tâm trí mình, tôi chấm dứt lời cầu nguyện cho họ. Đồng đội của tôi. Bạn bè của tôi. Chúc cho họ bằng an trong cõi giới mới!
    --unquote---
    http://www.quansuvn.net/index.php/topic,13887.30.html

  9. Thành viên Like bài viết này:


  10. #48
    Tham gia
    02-05-2005
    Bài viết
    1,297
    Like
    137
    Thanked 2,128 Times in 395 Posts
    Tks Markymui với một blog rất khốc liệt. Tôi cũng được bạn tôi kể những cảnh tượng mà anh ấy đã chứng kiến và cùng tham gia trong đợt chiến tranh Vietnam-Cambodia. Chưa khốc liệt và tàn bạo như chuyện bạn trích dẫn nhưng cũng gần như vậy

    Quote Được gửi bởi nino View Post
    Bác Lộc ơi tiếp nữa đi bác? bác đi đâu rồi?
    @quangthai'Optic: Tôi bắt đầu post ảnh từ nguồn chắc cùng với bác nhưng làm theo trình tự thời gian. Vừa để xem lại hình ảnh vừa để tập dịch tiếng Anh cho chuẩn hơn. Nếu bác thấy được thì tôi với bác cùng thực hiện để chia xẻ với mọi người. Ảnh rất nhiều và được thể hiện ở nhiều giai đoạn

    Bắt đầu từ năm 1963 khi cuộc chiến bắt đầu


    #vnw 63_1

    Ngày 12 tháng mười hai 1963, khu vực Mekong Delta, Nam Việt Nam: Chiến tranh và Hòa bình ở Việt Nam. Mặc các cuộc đảo chính, sự hỗn loạn và chiến tranh, cuộc sống vẫn diễn ra với người dân của Nam Việt Nam. Ở đây, một phụ nữ đội nón chăn đàn vịt tại một trong những con sông trong khu vực ĐBSCL. Phần lớn người dân và kinh tế miền Nam Việt Nam tập trung ở khu vực này, phía nam Sài Gòn. --- Hình ảnh của Bettmann © / Corbis






    #vnw 63_2

    Ngày 30 tháng 7 năm 1963, Quan Lung, Nam Việt Nam --- Thiếu tá CG Kaigler và binh sĩ Việt Nam Li Van Than kiểm tra một súng trường được sử dụng bởi quân đội Bắc Việt Nam trong một trận chiến tại Quan Lung trong Chiến tranh Việt Nam. --- Hình ảnh của Bettmann © / Corbis







    #vnw 63_3

    04 Tháng Mười 1963, Sông Mao, Việt Nam --- Đại úy quân đội Mỹ Bert McLelland, Jr, đang cố vấn về chiến thuật trung đội cho một sĩ quan trong lực lượng dân vệ Nam Việt Nam. Các si quan dân vệ được ngụy trang bằng lá cây đang được chỉ dẫn cách sử dụng súng trường tự động tại các trung tâm đào tạo tại Sông Mao. --- Hình ảnh của Bettmann © / Corbis






    #vnw 63_4

    09 Tháng Mười 1963, Nam Việt Nam : Một người lính Mỹ quan sát từ trực thăng. Máy bay này đang chở các binh sĩ Nam Việt Nam bay trên vùng đầm lầy phía nam Sài Gòn vào ngày 05 Tháng 10 trong một cuộc tấn công lớn chống lại du kích Việt Công trong khu vực này. Một phát ngôn viên quân đội Hoa Kỳ tại Sài Gòn cho biết ngày 09 Tháng mười hai một máy bay trực thăng của Thủy quân Lục chiến chở tổng cộng 12 người Mỹ đã bị rơi và đốt cháy trong rừng cao nguyên về phía nam của Sài Gòn . Nguyên nhân chính xác của tai nạn đã không được xác định. --- Hình ảnh của Bettmann © / Corbis (chắc lúc này lực lượng quân sự chính quy của Mỹ chưa được coi là đã trực tiếp tham chiến)







    #vnw 63_5

    Một máy bay trực thăng HU-1A, điều khiển bởi phi công của MSC sơ tán các binh sĩ bị thương đến một khu vực điều trị tuyến sau tại Việt Nam. Tháng Mười năm 1963. --- Hình ảnh của © Corbis





    #vnw 63_6

    Năm 1963, Plei Mrong, Việt Nam --- 1963 - McNamara thăm một ấp chiến lược tại Plei Mrong. Họ đi thăm và đã chứng kiến những người chuẩn bị bỏ phiếu cho đại diện hội Quốc gia (Nam Việt Nam) và sau đó đi bộ xuống đường có các máy bay trực thăng đợi sẵn Hình ảnh của © Bettmann / Corbis





    #vnw 63_7 Đã có những tổn thất đầu tiên của người Mỹ

    03 Tháng Một 1963 --- Hai trực thăng Mỹ đã nằm trong một ruộng lúa sau khi bị bắn hạ bởi lực lượng du kích cộng sản Việt Công. Hai người Mỹ phục vụ như là phi hành đoàn trên máy bay đã thiệt mạng và bốn người Mỹ khác bị thương. Tại Washington ngày 04 tháng 1 đã một có báo cáo toàn diện về tổn thất máy bay trực thăng Mỹ tại Nam Việt Nam --- Hình ảnh của Bettmann © / Corbis





    #vnw 63_8 Mâu thuẫn đỉnh điểm giữa lực lượng phật giáo với chính quyền tổng thống Ngô đình Diệm

    05 Tháng Mười 1963, Sài Gòn, miền Nam Việt Nam --- Theo một cuộc biểu.tình chống lại chính sách của chính phủ Ngô Đình Diệm chống Phật giáo, một tu sĩ Phật giáo trẻ thực hiện một nghi lễ tự tử, bởi tự thiêu, tại quảng trường trung tâm của thành phố Sài Gòn. --- Hình ảnh của Bettmann © / Corbis





    #vnw 63_8 Vai trò của phóng viên, báo chí ảnh hưởng tới cuộc chiến

    Tháng 5/1963, Saigon, Vietnam --- Phóng viên Neil Sheehan --- Ảnh của © Bettmann/CORBIS




    Các bác ủng hộ bằng cách spam nhé
    Được sửa bởi dinhlocphp lúc 20:29 ngày 30-04-2012

  11. 13 thành viên Like bài viết này:


  12. #49
    Tham gia
    16-03-2006
    Location
    www.usalaptop.vn
    Bài viết
    5,276
    Like
    828
    Thanked 755 Times in 428 Posts
    Nhìn tấm ảnh Mậu Thân 1968 . Bỗng nhớ bài hát " Người Thợ Săn và Đàn Chim Nhỏ" của nhạc sĩ Anh Bằng

    " Ngay hôm sau cũng nơi này
    Chim đang kêu vang gọi bầy.
    Nào ngờ bên góc cây
    Người thợ săn hôm trước
    Núp thân sau lùm cây.

    Chim yên tâm sống vô tình,
    Yêu thương nhau trên đầu cành.
    Đạn vụt bay đến nhanh
    Cả bầy chưa tung cánh
    Xác rơi trên đất lành. .."

    ....
    www.xdata.vn

    Dịch Vụ Lưu Trữ Máy Chủ Tốt Nhất Tôi Đã Chọn

  13. #50
    Tham gia
    28-03-2004
    Location
    xã Vĩnh Viễn, huyện Vĩnh Biệt, thành phố Kinh Cùng
    Bài viết
    16,470
    Like
    3,954
    Thanked 1,818 Times in 1,266 Posts
    Quote Được gửi bởi dinhlocphp View Post

    Các bác ủng hộ bằng cách spam nhé
    éc, bài bác viết cẩn thận, đầu tư thời gian nhiều thế thì tụi em đâu có dám xì păm

    [=========> Bổ sung bài viết <=========]

    Quote Được gửi bởi thaychuastudio View Post
    Nhìn tấm ảnh Mậu Thân 1968 . Bỗng nhớ bài hát " Người Thợ Săn và Đàn Chim Nhỏ" của nhạc sĩ Anh Bằng

    " Ngay hôm sau cũng nơi này
    Chim đang kêu vang gọi bầy.
    Nào ngờ bên góc cây
    Người thợ săn hôm trước
    Núp thân sau lùm cây.

    Chim yên tâm sống vô tình,
    Yêu thương nhau trên đầu cành.
    Đạn vụt bay đến nhanh
    Cả bầy chưa tung cánh
    Xác rơi trên đất lành. .."

    ....
    bài này hồi trước tớ với bà xã diễn Tango ở NVH TP Cần Thơ đó bác
    Được sửa bởi nino lúc 22:17 ngày 16-07-2010 Reason: Bổ sung bài viết

Trang 5 / 114 FirstFirst ... 234567810 ... LastLast

Bookmarks

Quy định

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời bài viết
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •