Trang 23 / 26 FirstFirst ... 1820212223242526 LastLast
Hiển thị kết quả từ 221 đến 230 / 252
  1. #221
    Tham gia
    16-03-2006
    Location
    www.usalaptop.vn
    Bài viết
    5,276
    Like
    828
    Thanked 755 Times in 428 Posts
    Quote Được gửi bởi moneyline View Post
    Ngày xưa đi học chả nhớ gì nhiều ngoài 2 chữ: khổ và nghèo
    Bây giờ thấy lão ấy diễn đạt 3 chữ: Bận - giàu - sướng

    Đúng là đời thay đổi khi mình thay đổi

  2. #222
    Tham gia
    10-11-2002
    Location
    thấy ở đâu thầy ở đó
    Bài viết
    2,353
    Like
    583
    Thanked 328 Times in 212 Posts
    Quote Được gửi bởi thaychuastudio View Post
    Bây giờ thấy lão ấy diễn đạt 3 chữ: Bận - giàu - sướng

    Đúng là đời thay đổi khi mình thay đổi
    Đời thay đổi, khi mình... thôi đẩy !
    ___ W ___

  3. #223
    Tham gia
    06-04-2013
    Bài viết
    8
    Like
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Thông tin

    Quote Được gửi bởi thaychuastudio View Post
    Bây giờ thấy lão ấy diễn đạt 3 chữ: Bận - giàu - sướng

    Đúng là đời thay đổi khi mình thay đổi
    Phải thay đổi cho kịp thời đại chứ không lạc hậu là chắc.

    - - - Updated - - -

    Quote Được gửi bởi thaychuastudio View Post
    Bây giờ thấy lão ấy diễn đạt 3 chữ: Bận - giàu - sướng

    Đúng là đời thay đổi khi mình thay đổi
    Phải thay đổi cho kịp thời đại chứ không lạc hậu là chắc.

  4. #224
    Tham gia
    16-03-2006
    Location
    www.usalaptop.vn
    Bài viết
    5,276
    Like
    828
    Thanked 755 Times in 428 Posts
    Quote Được gửi bởi TongNghien View Post
    Đời thay đổi, khi mình... thôi đẩy !
    Hết giữ xe rồi hả cu?

  5. 2 thành viên Like bài viết này:


  6. #225
    Tham gia
    08-04-2011
    Bài viết
    115
    Like
    55
    Thanked 73 Times in 39 Posts
    Phần đa những anh em trong làng đều có 1 tuổi thơ không trọn vẹn, ai cũng có những kỷ niệm rất..khổ, chính vì nó khổ nên ta nhớ mãi .

    Mình vào miền nam với danh xưng " Bắc Bù- 1982 " để phân biệt với " Bắc 54-1954" , vừa chân ướt chân ráo vào trường học , lúc đó là lớp 3 thì Ba mình mất , sau đó là những tháng ngày ngu ngơ, đói khổ ..nhiều khi gặp những chuyện trục trặc bây giờ cũng không dám so sánh với thời gian đó .

    Nhà có 4 chị em , đang tuổi ăn tuổi lớn ...nhà mất " Sổ Gạo" nên mọi thứ đều phải đi mua ngoài chợ, thật đáng sợ cho quãng thời gian này .

    Mỗi năm đi học chỉ có 1 bộ đồ duy nhất , nhiều khi chơi đá banh với tụi bạn phải..cởi áo ra rồi mới dám chơi vì sợ té sẽ rách mất áo đi học ...dù trời dalat có lúc lạnh 19-20 độ.

    Cấp 1 rồi cấp 2 chỉ biết học với đèn dầu, lên cấp 3 mới có điện, là những bóng đèn tròn, ánh sáng vàng ,nhưng buổi tối thì chưa học được vì điện yếu quá , bóng đèn chỉ sáng mờ mờ ..phải học bài từ..21h đêm ...nên phần đa là mình học ngày sau bữa cơm trưa ...

    Cấp 3, gia đình chuyển về Bảo Lộc sống , lúc đó do " giải quyết chế độ" nên gia đình mua được 1HA đất trồng trà và ..mình đóng vai 1/2 ngày là học sinh, 1/2 ngày là nông dân ...đất mình, cây mình trồng nhưng khi mình có sản phẩm thì lại phải bán buôn theo kiểu ..kín, giống như đi buôn hàng lậu vậy , lúc đó trong lớp mình được chúng đặt cho biết danh là " ba chuồn " -tức là buôn trà !

    Hết 1 lớp thì nghỉ hè , chúng bạn có quyền nghỉ 1 cái hè đúng nghĩa, còn mình thì theo các anh lớn trong xóm vào rừng ..đãi thiếc , đãi thiếc giống như đãi vàng vậy , chỉ khác là không đào hầm mà thường dựa theo các con suối trong rừng rồi..đào đất đổ xuống suối, nước suối sẽ rửa trôi đất và còn lại quặng thiếc , do nặng quá sẽ đọng lại . Mình nhớ lúc đó 1kg Thiếc sẽ bán được 20-40k, mình nhớ lúc đó tiền học 1 năm khoảng 12k gì đó .Sợ nhất là lúc đào trúng hầm thiếc, vì sợ " cướp lán", tối đi ngủ mọi người phải mặt quần áo đầy đủ , trong túi có 1 cái hộp quẹt,1 đèn pin nhỏ và ôm...cây rựa ngủ , nằm sát mé lán chứ không nằm giữa lán, bởi nếu có cướp lán thì cứ vậy mà lăn xuống đất mà..chạy thôi.Cũng may các lần mình vào rừng chưa bị cướp lần nào hoặc có thể do nhóm có mình đi không bao giờ trúng hầm !

    Do mình cứ 10 ngày là mình đòi ra rừng 1 lần ( vì mình sợ !)nên các anh " cho phép" mình " cô dòng" -tức là chặn 1 đoạn suối lại và lấy được bao nhiêu thì cứ lấy rồi vác ra. Nói về các chuyện ra khỏi rừng cũng là 1 kỳ công , mình lúc đó cho quặng thiếc vào 2 bao, mỗi bao 20kg và vác ra cửa rừng , đi từ suối ra cửa rừng chỉ có đi bộ , đầu tiên phải bò lên đường mòn ngồi đợi " quân tiếp tế" của các trại khác đi ra mua thực phẩm thì mình đi theo họ , cứ đi bộ vậy thôi , đi khoảng...6 tiếng mới ra đến cái buôn người dân tộc đầu tiên , trong rừng không có mưa nhưng có rất nhiều vắt , cách chữa vắt lúc đó là..lấy dầu hôi mà ..xức vào da thịt mình...

    1 cái hè như vậy, đủ tiền cho mình học cả năm .

    Đó là phổ thông .Cũng may là mình học rất tốt , chỉ đáng tiếc duy nhất là lúc đó mình học tiếng Nga !

    Lên đại học thì khác , mình hầu như chỉ lên lớp vào những môn có số, còn nếu là chữ thì tự học thôi ! Lúc đi học đại học thì mình cũng đi làm, lúc đó không phải đi dạy kèm như báo chí hay nói đâu .Mình đi làm trong cái nhà máy sấy gỗ lót sàn . cứ 2 h sáng thì Lò sẽ xấy xong 1 mẻ , và tụi mình nhào vào vác từng khối vuông gỗ đã sấy ra khỏi lò , cứ 1 khối khoảng 40 vuông như vậy nặng khoảng 25kg . Cứ 1 đêm thì vác từ 2h đến 5 giờ sáng như vậy 1 người phải vác xong ..2 cont 20feet.

    Mình nhớ lúc đó cơm tháng đóng cho quán là 250k/tháng, mà lương vác gỗ sấy 1 đêm như vậy là 55k, có cho ăn sáng ! đi làm 1 thời gian , người mình xanh lét như tàu lá do..thiếu ngủ và hóa chất sấy gỗ trong lò sấy !

    Hết năm 2, mình may mắn gặp được hiệu trưởng trường nhật ngữ Đông Du , ông ấy có 1 cái vườn kiểng trồng theo kiểu sưu tập , Ông ấy kéo mình về đó..coi vườn và chăm sóc cây ! Mình về đó được 2 cái lợi , ăn ở có người lo và lại có lương nữa .Cũng từ thời điểm đó mình mới được làm sinh viên đúng nghĩa , là được học, được đi chơi hay tham gia này nọ với lớp .

    Tôi không biết như vậy là đã khổ chưa ? Trong đầu tôi lúc đó chỉ đọng duy nhất 1 câu của Mẹ: con chịu được quãng thời gian này thì sau này con sẽ không còn cơ cực nữa ....nhưng với tôi , tôi cám ơn rất nhiều cái hoàn cảnh đó , nhờ nó mà tôi ít khi bị shock với hoàn cảnh ngày nay.

    Thấy bà con chia sẽ toàn niềm vui, còn mình thì toàn những nỗi niềm..hy vọng không làm phiền ai.

  7. 5 thành viên Like bài viết này:


  8. #226
    Tham gia
    16-08-2009
    Location
    SG
    Bài viết
    1,907
    Like
    1,303
    Thanked 260 Times in 146 Posts
    Mụ Tiền đúng là khổ thiệt, nhưng gian nan như zậy mà mụ vẫn cố gắng học để có ngày hnay thì đáng nể.
    Đốt phim.

  9. Thành viên Like bài viết này:


  10. #227
    Tham gia
    07-12-2011
    Bài viết
    178
    Like
    96
    Thanked 251 Times in 119 Posts
    Mình may mắn hơn mấy lão này, mình ở thành phố, không phải lao động nặng nhọc vất vả dù ngày xưa nhà mình cũng khó khăn.
    Đã ăn kho quẹt đúng nghĩa chỉ có mắm muối nhưng vẫn còn cơm trắng ăn kèm.
    Đóng tiền học phí luôn trễ, luôn bị khiển trách, mấy lần phải làm đơn hứa hẹn, xin miễn giảm học phí. Nhưng rồi ba mẹ cũng lo được.

    Đến mùa mưa nhà dột, ngồi học mà phải xê dịch liên tục để tránh bị ướt. Có năm mưa lớn lúc đó là cấp 2, lội bì bõm nước ngập qua đầu gối, vừa mở cửa đồ đạc trôi ùa ra. Tập sách ướt hết, may mà có bà dì ở gần đó cho ở nhờ mấy bữa. Phải phơi tập sách y chang cảnh Tam Tạng phơi sách.

    Ăn đi! Ăn nhiều vô, mai mốt không có mà ăn đâu! Đó là câu nói có chết cũng không bao giờ quên. Nhai từng miếng thức ăn mà nghẹn đắng trong lòng nhưng ráng không khóc. Lúc đó tự hứa với lòng lớn lên phải làm sao cho mấy con người độc ác đó phải ngậm miệng lại.

    Sướng là lúc nào cũng có ba, tuy nhà xa nhưng chưa bao giờ ba để tự đi học, ba đưa đón mãi đến tận lúc đi làm. Nhưng vì công việc nên ba thường đón trễ, có hôm đường phố lên đèn rồi mà ông chưa tới. Ngồi thu lu một mình chờ, đói meo. Nhớ ông thầy giám thị trường cấp 2, rất nghiêm, hay la hay đánh máy đứa học sinh hư nên mình cũng sợ, nhưng ổng cũng rất tốt bụng dễ mến. Ngày nào ổng cũng thấy về trễ nên ổng hay hỏi thăm, có hôm ổng mua đồ cho ăn nữa.

    Có lúc ước có một bà mẹ xinh đẹp luôn mặc váy đến đón, có những hộp màu xịn như nhỏ bạn tiểu thư. Dù nhà nó rất gần trường, bình thường mình cũng đi bộ ngang nhà nó khi qua trường của chị nhưng lúc nào cũng có xe sang đón nó, hôm xe hơi, taxi, xích lô, người giúp việc đạp xe sang đón, nó luôn ngồi 1 bên dù bận quần tây. Nó có hộp màu nước rất xịn, tòan những màu đẹp nên tranh nó vẽ rất tươi tắn sinh động. Còn mình chỉ có hộp màu mốc meo cũ kỹ nên bức tranh cũng ảm đạm xấu xí.

    Lên lớp 10 mới được may áo dài mới, dù từ lớp 8 đã phải mặc nhưng tòan mặc áo cũ của họ hàng. Có cái áo mới vui lắm, mân mê trên tay. Lôi ra mặc thử hoài, đến hôm gần tụ trường đem ra ủi, cái bàn ủi ai chỉnh max, xớn xác cũng ko để ý, vừa ịn xuống cháy lủng luôn cái tay áo. Hư áo mới còn bị mẹ la cho một trận nên ngồi khóc như mưa. Đem ra tiệm ngta hết vải rồi thế là cái ao mới toanh chưa mặc lần áo có thêm miếng vá. Nguyên năm học mặc cái áo xấu hổ cứ xắn lên như mấy đứa quậy. Có mấy lần bị thầy cô bắt phải xả xuống, còn bị giảng cho một bài về việc ăn bận.

    Hồi nhỏ chỉ hỏi mẹ đúng 1 lần năm lớp 7, cho mình nghỉ học đi học nghề gì đó để phụ ba mẹ, mình nói mình đã học đủ rồi. Mẹ chỉ cười bảo muốn gì thì hết 12 đi đã. Thế là từ đó về sau mình không bao giờ hỏi nữa. Ba mẹ trầy trật lo cho mình đến hết 12,  sau đó học gì tự mình chọn, tự đăng ký đi thi, đậu rồi tự lo tiền đi học. Ba mẹ hầu như chỉ góp ý tham khảo thôi. Thời đi học của mình chỉ đến hết 12, còn sau nữa vừa đi làm đi học nên không có “thời sinh viên” bình thường như bạn bè.

    Kể ra để thấy bản thân mình có phước còn có ba mẹ đầy đủ được yêu thưong, chưa bao giờ phải đói ăn đói mặc hay bị thất học. Dù cho quá khứ có nhiều điều tội tề nhưng mình không có thói quen kể lể rồi tự tội nghiệp cho bản thân. Điều đó chỉ khiến bản thân mình thật sự đáng thương.
    Ừ thôi em về, chiều mưa giông tới...

  11. 5 thành viên Like bài viết này:


  12. #228
    Tham gia
    08-04-2011
    Bài viết
    115
    Like
    55
    Thanked 73 Times in 39 Posts
    'miễn dĩ' quá mụ nhờ......
    Kiêu hãnh là tốt, nhưng đánh giá quá khứ thì hèn Hạ mụ à

  13. #229
    Tham gia
    07-06-2006
    Bài viết
    3,587
    Like
    86
    Thanked 641 Times in 314 Posts
    Mịa vậy té ra mình sướng nhất chuồng gà đấy à?

    Hèn chi giờ khổ như chó

    Ngày xưa thấy ai cũng giống nhau nên cũng chẳng bận tăm lắm, thằng nào giàu cũng giấu như giấu c.

    Còn giờ thì nhiều khi người ta có 3 đồng cũng phải ráng mượn thêm 3 đồng nữa để khoe với người ta nên thành ra cứ thấy toàn là bán than với kể khổ

  14. #230
    Tham gia
    16-03-2006
    Location
    www.usalaptop.vn
    Bài viết
    5,276
    Like
    828
    Thanked 755 Times in 428 Posts
    Đíu bàn chuyện giàu nghèo với mấy thằng ở Bùi Thị Xuân Q1. Mềnh thì đi mướn, trả tiền muốn chết. Còn hắn thì ở không.

    Đời tớ may mắn hơn người khác là hơi bị lì đòn. cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
    Làm kinh doanh cũng chỉ là kiểu thói quen, cảm hứng. Chả phân tích, không cân đo đong đếm, chẳng tính toán rủi ro... Thấy được là làm. Thật ra, vì chẳng học hành tới nơi tới chốn nên vậy :D. chứ học ok chắc không đến nỗi nào

    Được đó, rồi mất đó. Khổ ải truân chuyên cũng không lấy làm nhục. :D . Ngày đó lên Sài Gòn. Mọi thứ cứ xa lạ và mới mẻ. Ngoài cái quần đùi ra, lời tất!!!.

    Mịa, cu Mập nói cũng đúng. Nhìn quanh ai cũng khổ ...hơn cả mình,. Làm quái thế nào biết mình khổ. Học cấp II, mỗi lần trời mưa là cả bọn mừng ríu rít. Vì dột tè le. Nên được nghỉ tiết.

    Nhưng năm 80, đầu 90. Ăn được chén cơm trắng với muối mè là vui như hội.

    Ở đó mà khổ :D

  15. 2 thành viên Like bài viết này:


Trang 23 / 26 FirstFirst ... 1820212223242526 LastLast

Bookmarks

Quy định

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời bài viết
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •