Ngàn lẻ một chuyện về... người Việt xấu xí
Những câu chuyện kể của độc giả Tuần Việt Nam về tính xấu của người Việt mà ta có thể bắt gặp trên.. mọi ngả đường.
1. "Chạy cho kịp giờ"
Một lần đèn đỏ, phía bên kia đường vắng không ai qua, mọi người liền vượt đèn, mỗi tôiđứng lại, thế là họ quay lại nhìn tôi như thể nhìn người ngoài hành tinh. Tất nhiên là tôi không thấy xấu hổ, người nên xấu hổ là những người đã vượt đèn đỏ kia - họ vừa bị "mù màu" vừa bị hổng kiến thức nữa.
Một đứa bé được ba mẹ chở, đến đèn đỏ mọi người cùng vượt. Bé hỏi "sao đèn đỏ mọi người lại chạy, cô giáo dạy đèn xanh mới được đi cơ mà". Ba mẹ trả lời: "chạy cho kịp giờ ". Với cách nghĩ đó, sau này bé cũng sẽ "vượt đèn cho kịp giờ ". Lại một thế hệ nữa đi theo thói quen xấu.
2. "Xin lỗi, người Việt Nam toàn thế"
Ngay trong sáng nay thôi khi tôi dừng xe theo trình tự để đổ xăng, lúc đó cây xăng rất đông và ai cũng nhẫn nại chờ đợi đến lượt mình. Khi một người vừa rời đi thì có một cậu thanh niên vượt lên đổ ngay trước mặt tôi, nhanh chóng yêu cầu người bán hàng đổ trước.
Người bán hàng cũng không cần xem xét hành động của anh ta và cứ đổ cho anh ta trước. Tôi nói với người bán hàng mình đã đến trước và đề nghị không đổ cho người loi choi đó, người bán hàng không nói gì, còn cậu thanh niên kia bảo: " Xin lỗi! Người Việt Nam toàn thế" rồi bỏ đi trước sự ngơ ngác của bao người.
Vậy đấy, người Việt ta rất xấu và nếu chúng ta mỗi nguời hàng ngày không tự ý thức rèn luyện, e rằng thế hệ sau sẽ ảnh hưởng bởi hiệu ứng lan truyền, thấm lâu và chính chúng ta sẽ chịu hậu quả " gieo gió thì gặt bão".
3. Miễn xin lỗi
Chuyện vô ý thức trong nếp sống hàng ngày tôi thường xuyên gặp. Chẳng nói đâu xa, mỗi buổi sáng đi tập thể dục tại lớp thể dục thẩm mỹ của trung tâm thể dục thể thao Quận, tôi vẫn thấy những chị đi làm đẹp cơ thể mình chen ngang một cách vô lối, họ đến muộn nhưng vô tư đứng trước mặt người khác và lờ đi như không có ai đứng xung quanh, cho dù khoảng cách giữa mọi người thường là 1sải tay để tránh va, đá vào người khác và cũng tỏ ra bình thường khi dang tay vả ngang mặt người khác (không cần xin lỗi).
Thiết nghĩ, nếu nền giáo dục của ta chưa dạy được ý thức con người (ý thức phải tự tích luỹ và vận dụng) thì các phóng viên nhà đài có thể làm chương trình về ý thức công dân và dành khoảng 5 đến 10 phút và nhà đài có thể phát trong chương trình nào đó để phổ biến ý thức trong cộng đồng.
4. Đám đông
Mỗi lần đi ngang qua 1 vụ đụng xe, cả 2 bên cùng chửi nhau ỏm tỏi, rồi mọi người hiếu kỳ đứng lại xem làm kẹt xe. Không biết họ đã để lãng phí mất bao nhiêu thời gian vì chuyện đó.
Một lần, cô dạy văn của tôi kể chuyện, ngày xưa thời đánh Mỹ ở Sài Gòn, một trái bom nổ lên, không có thương vong, mọi người hiếu kỳ bu lại xem. Đến trái thứ 2 phát nổ, cả trăm người đó chết hết. Tai hại thật.
5. Chỉ trẻ con mới cần học đạo đức?
Một lần tôi leo Fansipan cùng một nhóm bạn trong đó có một anh đi du học Hàn Quốc về. Ngay khi mới bắt đầu vào rừng, khi có người vứt cái vỏ chai nước đã uống hết ra đường, anh nhặt lên và nói là chai nước và các loại túi ni-lon sẽ mất rất nhiều thời gian để phân huỷ, vì vậy không nên vứt chúng bừa bãi mà chờ khi có thùng rác mới cho vào.
Tôi nghĩ, mỗi chúng ta cũng nên như anh bạn kia, biết hướng dẫn cho người khác có ý thức hơn không chỉ về việc bảo vệ môi trường, biết xếp hàng, không lãng phí trong bữa tiệc đứng mà còn cả ý thức cư xử văn minh.
Tôi cũng mong ngành giáo dục quan tâm hơn về vấn đề này hơn nữa. Khi còn là học sinh cấp 1, tôi có được học môn Đạo đức và đã có nhưng bài học thật bổ ích, nhưng sau đó thì chúng ta không có nhưng môn tương tự cho lứa tuổi lớn hơn.
Ngay cả khi học đại học, khi học môn Luật đại cương tôi chỉ được học các điều luật, các chế tài xử phạt, chứ không thấy được học về ý thức chấp hành luật. Phải chăng Bộ giáo dục cho rằng chỉ có trẻ con mới cần học môn đạo đức?
----------##########----------
Nhiều người Việt "thừa tự ái, thiếu tự trọng"?
Có thể bắt đầu ngay với câu nói "thừa tự ái, thiếu tự trọng" để mô tả tính cách cư xử của nhiều người Việt" - những chuyện kể của một độc giả Tuần Việt Nam ghi nhặt về một số cách hành xử của người Việt.
Hồi đầu năm tôi đi công tác tại Nhật, khi làm thủ tục xuất cảnh chuẩn bị về lại VN tại Sân bay, tôi thấy 1 người đàn ông châu Á vô tư xách hành lý chen ngang vị trí thứ 2 của hàng chờ có hàng chục người.
Bị an ninh nhắc nhở, yêu cầu đứng xếp vào cuối hàng, anh ta làm theo 1 cách rất lưỡng lự, vô duyên trước ánh mắt của nhiều người nước ngoài. Khi về đến VN, tôi đứng gần hàng chờ của anh ta để làm thủ tục nhập cảnh, tôi thấy nhân viên an ninh gọi tên tôi biết anh ta là người Việt Nam.
Tuần trước, tôi cùng vợ và con ra Hà Nội thăm gia đình, khi vợ tôi bế con ngồi ghế gần đó đợi, còn tôi đang chờ làm thủ tục đăng ký lên máy bay tôi bị hai cô gái ăn mặc khá thời trang chen ngang khi tôi đứng chờ, sau tôi là 2 vợ chồng người châu Âu, có vẻ là khách du lịch.
Nhìn ngoại hình tôi có vẻ không giống người Việt, hai cô gái rất vô tư nhìn nói chuyện với nhau về thành tích chen ngang khi sếp hàng của 1 trong hai cô tại Singapore. Câu chuyện của họ nói về việc "tao chen ngang 1 thằng Singapore lúc làm thủ tục, cái thằng chó đấy nó cứ nhìn đểu mình khó chịu, nói gì đó. Nhưng tao cứ kệ mẹ nó, coi như chả hiểu gì".
Đến lúc này thì tôi thấy rằng, mình chẳng cần phải ga lăng làm gì với nhưng người như vậy & nhắc nhở "hai cô vui lòng xếp vào hàng chờ". Lúc đó họ mới nhận ra tôi cũng là người Việt & tỏ vẻ thiếu tôn trọng rồi nói khẽ với nhau, đủ để tôi nghe thấy 2 từ "Khốn nạn" rồi nhổ toẹt bã kẹo cao su xuống sàn nhà.
Chiều nay, đi làm về sớm, tôi nhường xe lại cho vợ & đón xe buýt về cùng một người bạn Nhật Bản. Trên đường về, xe đón thêm khách, xe hết chỗ, vài người phải đứng, trong đó có 1 phụ nữ khoảng 30 tuổi có vẻ là công chức.
Tôi đứng dậy và mời chị ta ngồi vào chỗ tôi. Chị ta nhìn tôi, không cười, không thể hiện bất cứ trạng thái gì trên khuôn mặt, lẳng lặng ngồi xuống ghế rồi ngoảnh mặt đi! Anh bạn người Nhật cùng đi nhìn tôi mỉm cười và lắc đầu.
Đó là 3 ví dụ cho hàng trăm lần tôi có dịp chứng kiến, chẳng cần phân tích kỹ chúng ta cũng thấy hình ảnh người Việt có thể để lại ấn tướng gì cho người nước ngoài. Thậm chí, ngay cho những người Việt còn lại chưa bị "thừa tự ái, thiếu tự trọng".
Bookmarks