Hiện nay trên thế giới đã có 43 quốc gia lập riêng hệ thống phân loại phim ảnh để quyết định phim nào phù hợp với lứa tuổi nào (thay vì "không quản lý được thì cấm"), anh em có thể tham khảo danh sách này để biết những phim nào thích hợp để cả gia đình cùng xem.
Những yếu tố được cân nhắc khi phân loại bao gồm những cảnh "nóng", bạo lực, hoặc ngôn từ được dùng trong phim. Tại Hoa Kỳ thì tổ chức phi chính phủ MPAA (Motion Picture Association of America) được trao trách nhiệm phân loại phim. Hollywood là lò sản xuất phim lớn nhất thế giới nên nhiều quốc gia mô phỏng theo hệ thống phân loại của MPAA rồi sửa đổi lại đôi chút cho hợp với xã hội nước họ. Phim chiếu trong rạp Mỹ được phân loại như sau:
Phân loại bao giờ cũng được kèm theo trailer quảng cáo trên TV, ghi rõ cùng với suất phim tại phòng mua vé, được chiếu trên màn ảnh trước khi phim bắt đầu trong rạp chiếu phim, và in trên bìa của DVD.
G (General audience): phù hợp cho mọi lứa tuổi, chẳng hạn như phim hoạt hình.
PG (Parental Guidance suggested): Ai coi cũng được, nhưng trẻ em nên có bố mẹ đi kèm để giải thích những điều khó hiểu.
PG-13: Khuyên cáo nên có bố mẹ đi kèm nếu dưới 13 tuổi. Những phim này có thể có những cảnh hở hang nhưng chỉ trong chốc lát, có những màn đánh đấm nhưng không quá bạo lực, ngôn ngữ cũng có lúc không được lịch sự, nhưng không đến nỗi tục tĩu quá đáng. Phân loại này là nguồn lợi tức lớn nhất của Hollywood.
R (Restricted): Dưới 17 tuổi thì bắt buộc phải có bố mẹ hoặc người lớn trên 21 tuổi đi kèm, những loại phim Action thông thường thuộc về nhóm này, đạn bay đầy trời, máu văng tung tóe, văng tục búa xua, xen kẽ với vài đoạn tươi mát cho khán giả "rửa mắt". Thích hợp cho thanh niên đại học trở lên.
NC-17: Nội dung cực kỳ bạo lực hoặc kích dục, từ 17 tuổi trở xuống không được vào xem trong bất cứ trường hợp nào. Hollywood sản xuất rất ít các phim loại này vì thu nhập sẽ không đủ để trang trải tiền vốn.
Cũng nhờ có luật phân loại phim mà báo chí không phải tốn giấy mực cho những scandal dở hơi như là "thế này là hở ngực bao nhiêu phần trăm", "cận cảnh thế này có chấp nhận được không", "thế nào là thuần phong mỹ tục, văn hóa dân tộc", vv.vv. Tuổi nào xem phim nấy, phân loại thấp thì để trẻ con thì đi theo bố mẹ, nếu như phim được phân loại cao thì thanh niên đã đến tuổi trưởng thành thì để họ tự quyết định lấy có nên đi xem hay không. Dĩ nhiên, cách phân loại này chỉ có hiệu lực khi dân trí đủ cao để tuân thủ luật pháp: rạp chiếu phim không bao giờ dám cho trẻ em dưới tuổi quy định vào xem vì sẽ bị phạt rất nặng và có thể bị đóng cửa.
Những nơi này tại Á Châu đã áp dụng phương pháp phân loại phim trong rạp: Ấn Độ, Đài Loan, Hong Kong, Indonesia, Malaysia, Nam Hàn, Nhật Bản, Philippines, Singapore, và Trung Quốc.
Nếu muốn biết sự khác biệt giữa cách phân loại của mỗi quốc gia thì vào đây:
http://en.wikipedia.org/wiki/Movie_ratings
Bookmarks