Đại thụ đường, sờ ti thiếu nữ
Tiểu môn làng, bới rễ cây môn
(tiếp theo và hết)
Trên một con đường nhỏ thẳng như kẻ, một chàng trai phong nhã đang thong thả bước. Chàng ta độ chừng 30 tuổi, y phục trắng với áo khoác vàng làm chàng nổi lên trên nền cỏ xanh thẫm. Hai bên đường, những luống hoa thẳng tắp như có ai chăm sóc đang tỏa hương thoang thoảng. Ánh mắt của chàng thích thú xen lẫn ngạc nhiên. Chàng lẩm bẩm:
- Lạ thật. Ta vào làng này cũng đã lâu, sao cảnh thần tiên như vầy ta mới thấy lần đầu.
Chân bước, mắt nhìn hai bên đường không chán, chẳng mấy chốc chàng đã tiến đến một cánh rừng nhỏ. Con đường vẫn xuyên qua rừng và hầu như không có bóng một ai cả. Chỉ nghe thấy như muôn ngàn loài chim đang hợp xướng một bản nhạc du dương bất tận nào đấy. Hai bên đường vẫn là rừng và xen lẫn những núi đá nho nhỏ, như do bàn tay con người làm ra thì đúng hơn. Lạ thật, một mùi hương ngào ngạt như quấn quít bên chàng làm chàng không thể nào dừng bước được. Chưa hết ngạc nhiên, chàng bỗng nghe tiếng cười khúc khích ở đâu đó. Tiến nhanh về phía trước, chàng chợt thấy một thiếu nữ trong xiêm y trắng muốt, khoác bên ngoài thêm bộ cánh mỏng màu xanh lá chuối như từ trên một ngọn cây nào đó vừa đáp xuống.
Cô gái ấy không nhìn thấy chàng, mà chạy nhanh về một dãy núi đá và mất dạng. Chàng vội vã đuổi theo. Qua khỏi dãy núi đá, đập vào mắt chàng là một khung cảnh khói sương mờ ảo, một dòng suối trong veo và chàng nghe tiếng thác nước chảy từ xa vọng lại. Bỗng chàng trố mắt ngạc nhiên, trong làn sương khói mờ ảo đó, cô gái đang lội nhanh qua bên kia bờ đá với không có một mảnh vải trên người.
Cô gái đang lội nhanh qua suối...
Chàng như chết đứng trong 1 phút. Một câu chuyện tình tuyệt đẹp của Đỗng Vĩnh và thất tiên nữ bỗng như hiện lên trước mắt chàng: "Nàng là tiên nữ xuống trần để làm vợ ta". Mãi suy nghĩ vẫn vơ, bỗng chàng phát hiện nàng sắp qua đến bờ bên kia, chàng để nguyên quần áo trên người, vội vã lội ngay xuống suối đuổi theo cô gái. Cảm giác đầu tiên của chàng là nước rất lạnh. Khi nước vừa ngập quá đầu gối, thì hình như nó nóng lên rất nhanh. Cảm giác hoảng sợ vụt đến. Luống cuống, vấp phải hòn đá, chàng té nhào xuống suối và hét lên vang động cả núi rừng.
*
**
***
Lão Môn Lỳ chưa kịp dứt câu, thì tiếng thét từ miệng thầy chùa vang lên. Lão Môn Lỳ giật mình lùi lại quan sát, xong lão cười xòa, tiến tới vỗ mạnh lên vai thầy chùa:
- Dậy đi Vinh đệ, đã ngủ gật còn mớ nữa. Hư quá!
Thì ra lão thầy chùa là một chàng trai phong nhã, tên là Quang Vinh. Còn làm sao trở thành thầy chùa thì đó là câu chuyện sắp đề cập đến ở đây.
Quang Vinh bị vỗ mạnh lên vai, chợt tỉnh giấc, nhìn thấy Môn Lỳ nhân vội thốt lên:
- Đại ca...
Bỗng chàng ta hoảng hốt nhìn xuống bên dưới, thì thấy một vũng nước vàng vàng dưới chân. Không những vậy, chiếc ghế mây chàng ta ngồi cũng chẳng khô. Chiếc áo rộng thùng thình cũng ướt loang lỗ, đặc biệt là mùi khai ngai ngái bốc lên rất khó chịu.
Lão Môn Lỳ la lên:
- Đệ hư quá, còn thua đứa trẻ lên ba nữa...
Quang Vinh vội vã chồm lên bịt miệng lão Môn Lỳ:
- Đại ca làm ơn nho nhỏ một tí. Muốn đệ chết vì xấu hổ à?
Rồi chàng ta than:
- Cũng chính vì lý do này mà đệ muốn xuất gia quy y cho rồi, chứ đệ đâu có muốn làm thầy chùa đâu.
Lão Môn Lỳ đưa tay ra hiệu cho chàng ta im và nói:
- Trước hết đệ hãy nhanh chỉnh trang lại y phục cho sạch sẽ và kể lại cho ta nghe sự tình như thế nào đi.
Quang Vinh thầy chùa đảo mắt nhìn xung quanh, mặt chàng ta đỏ rần. May mà đã quá trưa nên trong điếm khá vắng. Chàng ta vội bước nhanh ra phía sau. Lúc bước ra, cả người chàng ta ướt nhẹp từ trên xuống dưới.
Bần thần, ngồi xuống, kể lại với lão Môn Lỳ về giấc mơ vừa qua, rồi rơm rớm nước mắt:
- Không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến chuyện khó nói ấy, đệ lại không cầm tiểu được. Do vậy, đệ phải giả dạng thầy chùa già xấu xí để cho các cô gái tránh xa đệ. Lúc nãy, đệ va chạm với Ỷ Tóp, may mà đệ hoảng hồn, chứ không là bị loại từ vòng cửa rồi.
Lão Môn Lỳ nghe xong, nét đăm chiêu hiện lên trên đôi mắt. Lão đi tới đi lui làm chàng thầy chùa sốt ruột. Chợt lão dừng lại vỗ trán:
- Ta nhớ ra rồi, bệnh của đệ là Mộng Tiểu Dầm...
Chàng ta vội vã cắt ngang:
- Mộng Tiểu Dầm à? Vậy có cách nào chữa không vậy?
Lão Môn Lỳ xua tay:
- Đệ bình tĩnh nghe ta nói xong đã. Ta nhớ là lúc trước khi cắt cỏ gần cây môn cao ngất đầu làng, ta có nhặt được một quyển sách đã cũ nát nói về chứng bệnh này và hình như có cả cách chữa trị...
Chàng thầy chùa lảo đảo đứng lên:
- Chữa trị à? Đại ca mau đưa cho đệ xem đi.
*
**
***
Dù đã gần nữa đêm trong Tết Nguyên Tiêu, nhưng trên các con đường làng vẫn còn đông người qua lại. Đèn đuốc sáng rực làm cho mọi người quên mất ánh trăng tròn vành vạnh đang lên cao giữa bầu trời.
Quá giữa đêm hôm đó, các con đường làng đã vắng người, chỉ còn nơi Đại Thụ Đàng Điếm là khách ra vào nườm nượp. Hôm nay, Ỷ Tóp sẽ biểu diễn múa cột đến sáng ở đấy. Nhưng trên một con đường nhỏ dẫn ra phía hậu của làng có một bóng người đang chạy khá nhanh. Trên tay hắn ta cầm theo một cái xẻng. Sau đó, hắn biến hẳn vào cánh rừng nhỏ. Sau một lúc tìm kiếm, hắn vội lấy xẻng đào đất. Phải mất khá lâu, hắn bỗng reo lên: "Nó đây rồi!". Hì hục một lúc nữa, hắn lôi từ lòng đất ra một vật kỳ dị giống như rễ cây. Hình như hắn cũng rất ngạc nhiên. Hắn đưa vật đó lên cao cho ánh trăng xuyên qua lá cây soi xuống. Hắn lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ đây là rễ của cây tiểu môn hóa thạch đúng Têt Nguyên Tiêu. Nếu đúng vậy thì làng này có quá nhiều thứ dị kỳ, mà thứ dị kỳ này ở những nơi thật bất ngờ. Ta đã gặp may. Một năm chỉ có một ngày mới xảy ra điều kỳ diệu này...
Cái rễ kỳ dị của cây tiểu môn... Hắn vội vã vứt luôn cái xẻng, cầm lấy vật đào được chạy ngược lại đường cũ. Về đến nhà, hắn vội vã lao vào tắm rửa sạch sẽ. Khi quay ra, hắn thắp đèn sáng choang. Nhìn kỹ thì ra đó là Quang Vinh công tử, chàng ta hiện đang trần như nhộng. Sao có chuyện lạ như vậy? Ấy là do cuốn sách của Môn Lỳ nhân đưa cho đã hướng dẫn cho chàng ta như thế. Một loại tiểu môn cuối làng có rễ hóa thạch vào đêm Nguyên Tiêu bất kỳ nào đó. Hôm nay, chàng đã gặp may, khả năng chứng Mộng Tiểu Dầm sẽ chấm dứt vĩnh viễn.
Chàng vội vã nhóm một bếp than lớn, đặt lên một cái nồi lớn chứa khoảng 3 chén nước. Suy nghĩ một chút, chàng lại cho vào thêm 3 chén nữa. Sau đó, chàng ta thận trọng đeo cái rễ môn hóa thạch ngang thắt lưng, hướng về phía trước. Ngay lập tức, một luồng khí âm ấm len lỏi vào cơ thể làm chàng cảm thấy rất dễ chịu. Chàng cảm thấy khoan khoái hẳn lên, có cảm giác chàng có thể điều khiển bất kỳ "linh kiện" gì trên người. Sung sướng không thể tả! Ôi, chỉ ngày mai ta đã trở lại là chính ta, bao nhiêu cô gái sẽ vây quanh ta... Đang mãi mê với cảm giác ngay ngất, chàng vội vã giật mình, vì có cảm giác luống khí ấm đang chạy ngược ra, chàng lật đật cởi cái rễ tiểu môn ra, cho vào nồi nước đang sôi sùng sục. Theo hướng dẫn trong sách, thì chờ nước trong nồi cạn còn chừng một chén là rót ra uống mới xong cuộc chữa trị, nếu không hậu quả sẽ khó lường.
Lúc nảy, chàng cho hơi nhiều nước, vì sợ nó cạn nhanh quá. "Không sao cả, ta chờ một tí cũng không sao" - chàng nghĩ trong đầu như vậy. Thử đưa tay vào nồi nước đang sôi nghi ngút khói, dù đã biết trước, nhưng chàng vẫn giấu vẻ ngạc nhiên: nước trong nồi lạnh buốt. Ngồi chờ, cộng với mệt mỏi từ nữa đêm đến bây giờ, cơn buồn ngủ như ập đến.
- Không xong rồi, ta phải ra ngoài cho tỉnh ngủ. Mà đại ca hứa sẽ đến đây giúp ta sao giờ này chẳng thấy đâu cả. Nhưng cũng chẳng sao, vì mọi chuyện ta đã xoay sở được rồi. - Chàng lẩm bẩm, xong mặc vội chiếc quần đùi đi ra ngoài. Gió bên ngoài lành lạnh làm chàng tỉnh ngủ hẳn. Tiếng nhạc, tiếng ồn từ Đại Thụ Đàng Điếm theo gió cuộn đến. Chàng sực nhớ:
- Hôm nay nơi đó có chương trình múa cột của Ỷ Tóp, trong khi chờ ta lén đếm xem thử, cũng để kiểm tra công hiệu của rễ cây môn đến đâu.
Không thèm mặc thêm quần áo, chàng cứ nhắm hướng tửu điếm chạy đến. Hôm nay thật là tuyệt, chàng chạy mà có cảm giác như bay trên ngọn cỏ, nên chẳng mấy chốc đã đến nơi. Như luồng gió thoảng, chàng tiến vào bên phải điếm, nhẹ nhàng leo lên một tàng cây bên cạnh cửa sổ, nhìn vào bên trong. Đội lính canh gác chẳng phát hiện ra chàng. Ôi, còn gì hấp dẫn hơn nữa chứ. Ỷ Tóp đang nhảy múa uốn lượn quanh một rừng cột cực kỳ gợi cảm. Y phục trên người nàng có cũng như không. Bên dưới, các thực khách đang buông cả đũa chén, mắt như cứ dán chặt vào thân hình nàng. Chàng phấn chấn khôn tả, và càng mừng rỡ vì toàn bộ hành vi của chàng đều nằm trong tầm kiểm soát. Bỗng chàng trố mắt lên nhìn, ngay bàn đầu tiên, Môn Lỳ đại ca của chàng đang vuốt râu, rung đùi xem Ỷ Tóp nhảy múa, lưng lão quay về hướng cửa sổ.
- Hèn gì lão chẳng đến. Lão cũng mê như ai.
Đang nghĩ vẫn vơ, bỗng chàng thấy lão Môn Lỳ vẫy vẫy tay về phía sau như ra ám hiệu gì cho chàng. Ngạc nhiên, chàng cố rướn người lên nhìn cho rõ. Trong lúc hấp tấp, chàng đạp nhằm nhánh cây khô. Rắc! Một tiếng khô khốc vang lên. Bịch! Chàng té nhào xuống đất. Đội lính gác nghe động hướng về phía chàng. Chàng hoảng hốt ngồi dậy chạy thẳng ra đường và vọt qua luôn bên kia. Bọn lính cầm đuốc đuổi theo rất rát. Nhưng có lẽ chúng không thể nào theo kịp chàng. Vọt nhanh về phía trước, chàng không ngờ mình đã đến Đồng Ghẹo Bướm. Bọn lính gác sợ hãi dừng lại không dám đuổi theo nữa và quay trở lại. Đang ngâm mình dưới nước, chàng chợt thấy cơ thể mình nóng lên một cách kỳ lạ. Chàng hoảng hốt, vội vã tìm đường chạy về nhà.
Vừa lao vào nhà, chàng đã nghe một mùi khét nghẹt. Một cảnh tượng não nùng: nồi nước nấu rễ cây môn đã cháy đen tự bao giờ. Lúc đó cơ thể chàng như thiêu như đốt, mồ hôi vã ra như tắm, chàng té xuống bất tỉnh.
*
**
***
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng gay gắt theo cửa sổ chiếu vào nhà. Lão Môn Lỳ đang đi đi lại lại. Trên giường Quang Vinh nằm im như đang ngủ. Cứ một chốc lão lại đặt tay lên trán chàng. Lão nhìn chàng lẩm bẩm:
- Sao chưa tỉnh nhỉ?
Một lúc sau, Quang Vinh mới mở mắt ra, nhìn thấy Môn Lỳ nhân, chàng vội ngồi dậy. Cảm giác đau nhức khắp châu thân, chàng vụt nhớ lại chuyện đêm qua, nhìn xuống thì lại thấy một vũng nước vàng khai ngai ngái bốc lên, liền òa lên khóc. Lão Môn Lỳ an ủi:
- Chuyện đã xảy ra như vầy đệ ngồi khóc phỏng có ích gì...
Rồi lão tiếp với giọng hối lỗi:
- Phải chi đêm qua, đại ca đến thì đâu có chuyện đau lòng như vầy. Cũng tại ả Ỷ Tóp múa hay quá nên đại ca quên mất là đã hẹn với đệ.
Nghe đến đây, chàng càng khóc to thêm. Lão Môn Lỳ xoa xoa lên đầu chàng:
- Nín đi, ngoan đi, đệ vào tắm rửa cho sạch sẽ đi rồi đại ca sẽ dẫn đi ăn sáng tạ lỗi vậy. Rồi Tết Nguyên Tiêu năm sau, đại ca hứa sẽ đến đây với đệ.
Nghe đến đây, chàng vội nhỏm dậy:
- Vậy đến Tên Nguyên Tiêu năm sau, rễ cây tiểu môn có hóa thạch nữa không vậy đại ca?
Lão Môn Lỳ nhìn ra cửa sổ nói:
- Cái này thì ... đại ca không dám hứa.
Phịch! Chàng ngã luôn ra giường. Tiếng khóc lại bi ai hơn bao giờ hết.
*
**
***
Giữa trưa nắng gắt, trên Đại Thụ Đường, một lão thầy chùa bước đi vội vã, mồ hôi lại ra ướt đẫm cả chiếc áo rộng thùng thình của lão. Không biết từ đây đến Têt Nguyên Tiêu năm Canh Dần, lão có gặp may mắn hay không? Chứng bệnh Mộng Tiểu Dầm của lão có còn hành hạ lão nữa hay không?
(HẾT)
Bookmarks