Thành phố Porland vào thu vắng, lạnh và buồn hơn Đà Lạt. Mặt trời thì trốn tận đâu đâu.Xe cộ giãn ra để thay vào đó là Những cánh đồng hoa hồng trải dài nhẹ nhàng như một thảm lụa đủ màu sắc phủ lên tấm thân mơn mởn của một cô gái mới lớn.
Một thoáng porland
Nơi giao tiếp của hai con sông Willamette và Columbia, nơi bắt đầu của những kỷ niệm vui buồn của Sinh Viên ở đây. Cũng trốn học hẹn hò như Sinh viên Việt Nam, Cũng giả vờ cầm vài quyển tập ra bờ sông để đợi một người dưng.
Vẫn biết khi gọi nhau là "Cố nhân" thì chỉ còn là kỷ niệm. Thế nhưng cứ đau đáu về quá khứ với tất cả những ước mơ, những hy vọng, ánh mắt, nụ cười... rồi mỉm cười hối tiếc và ứoc gì như chưa có một lần chia tay
Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
Nụ hôn ấy là phút giây nông nổi
Em dại dột, trẻ con và yếu đuối
Anh bỗng thành người lớn bao dung
Lật lại đống kỷ niệm ngổn ngang, Vô tình đọc bài thơ em tặng ngày xa nhau. Như hờn trách, như muốn thứ tha, như vẫn còn nhõng nhẽo đòi tôi reg nick vào ddth để ...tìm trai Vn( hic! ). Giữa bao tấp nập của đời thường. Sinh viên chúng tôi cũng phải lao vào tiêu chí : Cơm áo gạo tiền... như bao người khác. Một nơi mà tiếng mẹ đẻ chỉ thỉnh thoảng được vang lên trong buổi cơm cuối tuần hiếm hoi của gia đình. Thì những câu thơ em gởi cho tôi thật đáng trân trọng. Vậy mà, có những lúc tôi lại không nhận ra em đã cố gắng thật nhiều để sử lý tiếng Việt, để gởi cả tâm hồn mình vào đấy cho tôi ... Có lẽ tôi vô tình quá, vô tình đến mức để em vuột khỏi tầm tay
Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em
Trái tim anh có thừa bao người khác
Bản tình ca bên em anh đã hát
Sẽ có người diễm phúc tiếp sau em
Em tỏ ra mình là người thua cuộc, Tỏ ra mình "am hiểu" cuộc đời, và rồi còn đó kỷ niệm riêng hai đứa. Những tháng ngày như tưởng chừng chỉ là hôm trước. Có lẽ những ích kỷ của cả hai đứa mình, nhiều đến mức phải xa nhau. Anh cám ơn em đã nhớ những gì ngọt ngào giữa mùa thu Porland êm ả. Tiếng ghita nhẹ nhàng và ánh mắt yêu thương. Không em à, đừng trách nhau như vậy. Rồi đây, dĩ nhiên sẽ có một người đến sau em. Nhưng có thể nào anh lặp lại những phút giây ngọt ngào khi bên em. Có thể sao? Ngốc nhỏ !
Em cũng đừng trách anh bằng câu nói:
Em biết rằng rồi anh sẽ quên
chỉ một thoáng mấy ai còn giữ lại
Dù với em đó sẽ là mãi mãi
Bận lòng chi với một kẻ qua đường
Đừng dằn vặt mình vì lỡ nói yêu thương
Ai cũng có phút yếu lòng như thế
Em chẳng trách đâu vì tình yêu có thể
Đến trong nhau trong những phút dối lừa
Em lại vẫn luôn là cô bé thông minh đến tàn nhẫn. Em cứ cho rằng sẽ tha thứ cho anh. Nhưng rồi em lại để anh không thể tự tha thứ cho mình . Ẩn sau đôi mắt to tròn là cả một hồ nước mênh mông mà cả đời này có lẽ dù anh cố vẫy vùng cũng không thể nào thoát ra được. em "lý sự" hay lắm, em thắng rồi đó cô bé. Cứ thử hỏi có bao nhiêu chàng trai trong diễn đàn này thắng được em về độ phân tích vấn đề. anh không sâu sắc như Bác Dê, không múa bút được như Tổng nghiện, Không lẻo lự như Thả Gà, không rành về phụ nữ như Thầy Thích ... anh thua em, anh không còn lý lẽ để biện minh nếu em cho rằng anh phản bội hay anh là một thằng tồi!!! okey, anh chấp nhận điều đó, chấp nhận như chấp nhận " cái lý dành cho kẻ mạnh"
Portland in bóng (ảnh Ngu trien mien)
Trở lại Sài Gòn như trốn chạy, có nỗi nhớ cứ quay quắt trong lòng. Ngày về anh đã không chào em, anh cố kìm nén và mang theo mình những cảm xúc về em, những kỷ niệm của một thời sinh viên ngọt ngào, những ngày tháng êm đẹp bên nhau, bên các bạn và bên em. Anh thầm mong và cầu chúc cho em thành đạt trong cuộc sống, trong công việc cũng như trong tình yêu. Và anh biết rằng, với cô ngốc của anh. thì sẽ có rất nhiều các chàng trai, nhiều lắm những ngời đến sau anh. Sẽ đối xử với em tốt hơn thật nhiều.... Không như anh...
Em đã từng bảo: sẽ không làm thơ nữa nếu một ngày không có anh bên cạnh, bởi vì những vần thơ em viết lúc ấy sẽ trở thành vô nghĩa.
Những bài thơ ngày xưa vô tư, dễ thương. những bài thơ ngày nay già dặn, ẩn chứa một cái tôi đơn độc, nghẹn ngào một nỗi đau thầm kín. Tôi chẳng cho ai đọc, như một cách giữ lời hứa với em không bội bạc -“thơ em viết là chỉ dành riêng cho anh mà thôi …”
Chẳng biết em thế nào, còn anh - luôn mang trong mình cảm giác trốn tránh một cái gì đó mà mình cũng chẳng rõ nữa. Khoảng cách! Nếu nó chỉ là một dấu gạch ngang thật ngắn thì đó là dấu chuyển tiếp gắn bó hai tâm hồn với nhau nhưng ta chỉ cần kéo cái gạch ngang ấy dài thêm chút nữa, nó sẽ trở thành một đoạn đường ngăn cách, xa gần như vô định mà cả hai đều không đủ sức níu kéo. Như khoảng cách giữa anh và em bây giờ vừa gần cũng vừa rất xa xôi. Gần đến mức chỉ cần online, bật micro mở WC là đủ nghe được giọng nói yêu thương của em: ấm áp và thiết tha - nhưng cũng xa lắm - xa đến nổi cả hai đều mệt mỏi chẳng đủ sức tìm lại nhau. Mà cũng phải, tìm lại nhau làm gì nữa một khi tất cả đã lùi lại quá xa, khi hạnh phúc bất chợt hô biến thành đau khổ, khi mơ ước phút chốc rùng mình biến thành quá khứ và tồn tại như một mớ kỷ niệm khó phai nhòa.
Em vẫn là cô bé Sinh Viên miệt mài trên giảng đường Đại Học. Còn anh, Bôn ba giữa TPHCM với những dự định chưa thành mà ngày xưa đã từng rất nhều lần tâm sự với em.
Sài Gòn không lạnh, không hoa hồng, không còn mua thu tím ngắt khung trời kỷ niệm. Không em, một mình anh lang thang bất tận.
Quê hương tôi đây rồi, mơ một ngày trở lại giờ bỗng hóa lạ lẫm ,xa xôi.
Thu 2008
Bookmarks