lật đật ơi lật đật...
....
có ai để con lật đật trên bàn..
mỗi khi ngang qua trêu nó xoay xoay ...và đằng sau nụ cười mấy ai biết về lật đật??
......
mình biết lật đật hồi 5 tuổi .mẹ mua cho nhìn lật đật dễ thuong ác
mình hỏi mẹ sao nó ko có chưn? nó cứ xoay tròn tròn.??!?.
...
mẹ cũng chỉ nghe kể lại thôi..ngày xưa thời phong kiến..khi những nhà giàu tìm mua nô lệ ..
ngoài việc lao động.họ còn mua những em bé làm thú tiêu khiển rất tàn nhẫn..
...
em bé mua về được bỏ vào trong lu..cái lu được đục thủng hai phía tay cho thò ra ngoài...cả chưn cũng có 2 lỗ để đưa 2 chưn ra nữa..
em bé di chuyển nặng nhọc trong cái lu và lớn dần theo cái lu..
múa hát cho người ta coi..
...
nghe rất tội nghiệp..
bạn có biết hông khi mẹ kể vậy lúc đó mình đã ko kịp suy nghĩ đập bể con lật đật vỡ toang....
-mình ko chịu em bé bị nhốt .
...
ngày nay người ta bắt chước làm những con lật đật...
dễ thương quá phải ko??
lúc lắc nó đi nghe nó kể 1 chút vui buồn..
Bóng tối..
Chiều ..chiều rất vội.
ông nằm bệnh cũng đã 2 tuần nay..
sáng giờ bà vẫn chưa về và cả ngày nay ông chưa có miếng thuốc miếng cháo..
ông ưỡn mình quằn quại thấp thỏm nhìn ra cửa chờ đợi..
.......
bà đã về..
tay rờ nhẹ lên trán ông..
hấp tấp ra sau thổi lửa hấp tấp trút bọc còn chút xíu gao...
bà vừa quạt vừa thổi lửa ..
nước mắt bà rơi rơi ko biết vì khói hay vì hoàn cảnh khốn cùng......
..........
Cháo chín được bưng lên .đôi mắt ông trợn trừng ngó bà .. 1 tay buông thỏng ..
tay còn lại -1 sợi gân được ông dùng lưỡi lam để cắt. ông kéo ra !kéo rơi lòng thòng ..
- ông đã tự vẫn..
trên nét mặt hằn nguyên nét đau đớn tột cùng..
bà bàng hoàng buông rơi tô cháo..
..
....Cái hội từ thiện nào đó biết tin..gởi cho ông cái hòm..
cái hòm nhỏ xíu ko vừa..thế rồi người ta bàn bẻ cong chân ông nén cho vừa cái hòm...
......
Thiên hạ kéo tới xem đông lắm..người ta đã hy sinh rất nhiều nước mắt cho con người vô phước
và tội nghiệp đủ điều ..
.......
cũng rất ngạc nhiên..những ngày đã qua sao chẳng ai mang đồng nào sang giúp người khốn khó !
Bookmarks