Xucxac...
xúc xắc ..xúc xắc
khi xa khi gần chen chen hằng đêm mặc mưa gió và những ngày đông lạnh lẽo..
...
tôi nghe xúc xắc khi mảnh đất nhà ông xẻ làm 2 ..như núm ruột ông cắt ra thành nửa
1 của ông bên căn nhà cũ xưa nay khiêm tốn
và 1 cho con trai độc nhất của mình
đã được con ông xây cất thành căn hộ nhiều tầng ..
đã qua rồi mỗi buổi sáng sớm ông phải tần ngần trước cánh cổng cao chờ 8-9 g sáng
để con mình thức dậy phát tiền ăn..
-khi hàng xóm hỏi cậu :
sao giàu vậy mà để cha đi làm cực khổ vậy ???
cậu con trainói..
-tui cho ổng xài đủ ! nhưng ai biểu ổng tham muốn kiếm thêm..
còn hỏi ông ..ông cười buồn ..
- tui còn mạnh giỏi như vầy
hông lẽ sáng nào cũng đứng trước cửa ngửa tay đợi con phát tiền??
....
xúc xắc ..xúc xắc...
khuya rồi có ai kêu vào cạo gió đấm bóp ??
xúc xắc ..xúc xắc...
âm thanh lạnh lẽo vang lạc lõng trong đêm
vẫn đều dặn theo tiếng ông cười dấu đi dòng nước mắt ..
gió rít như hú..
như đêm nay tiễn đưa tiếng xúc xắc mãi mãi ko về ..
...sáng sớm ngày hôm sau người ta đưa xác ông về nhà
khi con ông vẫn còn say ngủ trong nệm chăn êm ấm lắm .
....
(cho chị bạn cùng lớp)
Hành lý thu xếp xong ..chị ngồi thẩn thờ ko muốn bước..
tay vân vê mãi cái đồng hồ đeo tay ba mua từ dạo sinhnhat rất lâu...
tích tắc ..tích tắc
...
ngày mai chủ nhật ..ngày đoàn tụ thường khi cuối tuần..chị sẽ ko có bữa cơm nóng ngon lành kề cha mẹ ..
ko dựa vai nũng với cha ko thấy mẹ cười nhìn 2 cha con đùa giỡn..
...
chị sợ lắm
ngày mai im lặng..
chị 1 mình dọc theo bờ sông âm thầm nhìn những ghế đá lạc lõng ..
...
hôm qua chị đã ngồi chết lặng chứng kiến cái ngày cha nhìn mẹ như xa lạ ..
nhìn mẹ ngồi buồn hiu mắt sưng húp.
sũng nước mắt ngó hoài về 1 phía trời xa..
chia tay là như vậy đó sao ?
...
"thành phố lôi cuốn cha vào những cơn lốc đa hình ..
thành phố nói gì mà cha đành bỏ con ..?bỏ mẹ?"
../.
bóng mây..
Hai đứa bé hai túi xách trĩu năng quần áo ngược hướng gió ra đầu làng ..
nắng như thiu ..mùa đông !trời trong vắt ko vạt mây ..
chỉ có chút gió phớt nồng thêm lên cái nóng - nóng tột cùng
-em ko đi nổi nữa..
-cố lên em! còn 2 cây số là tới rồi
miệng nói thằng anh níu tay thằng em như muốn san thêm sức lực cho em mình..
-em ko đi nổi ..đứa em bật khóc..
-thôi anh cõng.
buộc 2 bó đồ chung 1 .thằng anh cõng đứa nhỏ trên vai..
bước đi nặng nề nặng nề..
-giá mà em hoá thành bóng mây chỉ đủ vừa bóng mát che cho anh anh nhỉ ..
thằng anh phì cười ...đứa em cũng cười ngủ quên trên vai anh hồi nào ko biết
mồ hôi nhỏ dài theo đường ..con đường như xa thêm..
....
ba mẹ ko còn..
hai đứa sống với bà
bà đã là ngọn đèn sắp lụn.
ở với bà
chẳng đứa nào biết chữ .chỉ biết cánh đồng khô nắng trải dài ngày 2 buổi phải bươi móc mà sống.
... rồi chẳng bao lâu bà qua đời .2 anh em bơ vơ.
thằng anh sẽ đưa em tới nhà chú mình .và lên chợ làm nuôi em đi học ..
khổ .. thằng em 9 tuổi rồi mà có biết chữ nào đâu.
..
mọi thứ suông sẻ .có lẽ cha mẹ theo phù hộ.
thằng anh cũng kiếm được việc và lo cho em mình.
đồ mới xum xoe nè ! rồi được lên trường như bao nhiêu đứa trẻ khác ..
vui thiệt..
...
4 tháng trôi qua êm ả
em nó bị ốm mấy bữa ..nó ko hề biết.
em nó khóc hết mấy đêm vì ko người chăm sóc
- người thân sao mà ghẻ lạnh nó ko hay..
hôm nay chỉ nghe cô nhắn em nó theo cha mẹ đi rồi
nó khóc -khóc ngất ..
...chiều nay bên đồng cỏ nó có nhìn thấy bóng mây che ngang đầu nó ..
nắng ko về ..
nhưng có gió gió thổi bóng mây tan ..
Bookmarks