Trang 6 / 37 FirstFirst ... 345678911 ... LastLast
Hiển thị kết quả từ 51 đến 60 / 365
  1. #51
    Tham gia
    27-10-2005
    Bài viết
    3,372
    Like
    146
    Thanked 2,383 Times in 512 Posts

    Đạp xe đi Bali. (13/3/2014 - ...)

    Ngày thứ 13, 1090 km đã qua và tui đang ở Prao, Đông Giang, trên đường Hồ Chí Minh.

    Hôm nay là ngày giặt đồ sạch. Đồ mặc thì vài cái áo mặc hết sẽ giặt dọc đường, nhưng ngày giặt đồ sạch là ngày giặt đồ... sạch hơn những ngày khác. Ngày giặt đồ bình thường thì từ lúc lựa khách sạn tui đã dòm ngó từ ngoài mặt tiền rồi, có sân không? Có chỗ phơi đồ không? Rộng rãi không? Đi coi phòng thì coi có chỗ căng dây phơi đồ không? Nhà tắm có thau, xô gì không? Nước mạnh không? Còn những ngày không giặt đồ thì ăn ở đâu cũng được.

    Ngày giặt đồ sạch là ngày đó có thể nói là nghỉ đạp, hoặc đạp xíu xiu thôi, tìm được một chỗ nghĩ lý tưởng để giặt đồ, chủ nhà vui vẻ, thoải mái, có đồ nghề, có sân phơi, để tui bày tất cả các thứ của mình ra phơi nắng, ngày giặt đồ sạch còn có thể hiểu là ngày nghỉ ngơi.



    Tui chỉ nghỉ ngơi khi cảm thấy có mệt, đôi chân nó không còn nghe lời mình nữa, lúc đó thì chiều nó chút xíu, không bắt nó làm việc nữa, ngày quá dài nên tui có thời gian là nhiều việc khác, giặt đồ, đọc sách, tải nhạc, ghi chép.

    1090km vừa qua thật là không thể bình yên bình thường chút nào. Tự tui đã chọn đạp xe đạp trên con đường người ta toàn đi mô tô, xe máy. 1090km đèo dốc không có lấy một ngày bằng phẳng thong dong.



    Tui thấy đây là món đặc trưng ở Tây Nguyên trước khi vô miền Trung, mắm dưa cà, đi ăn quán cơm nào cũng có, và quán này ăn thì ngon quá luôn, xin thêm chén nữa để chụp hình, và ăn.



    Ở một quán cơm tấm, có rất nhiều nơi tặng lịch, treo đầy tường, chắc ý là chủ nhà quan hệ rộng, treo càng nhiều lịch người ta tặng thì càng hãnh diện. Phía nhà trong và 4 vách cũng đầy lịch như thế.



    Dĩa cơm tấm ở Buôn Mệ Thuột, từ đó trở đi thì không thấy cơm tấm nữa.



    Những tiệm tạp hóa di động, len lỏi khắp mọi ngóc ngách đồi núi, chủ yếu ở Tây Nguyên trước Komtum, nơi nương rẫy nhiều và địa hình ít cheo leo, xa xa vô tới đường Hồ Chí Minh thì những xe này cũng thưa dần và tới khúc Trường Sơn thì không còn thấy nữa.



    Cái cây này chắc nổi tiếng vì hình như ai đi ngang qua cũng dừng lại chụp hình, hai bên đường người ta bán dưa hấu.



    Cây cầu treo.

    Leo dốc và thả dốc là hai trạng thái kiểu rất rạch ròi giữa đạp và không đạp. Không có khoảng ở giữa như đi đường bằng thong thả hóng gió, tui đang sợ mình đạp hết con đường Hồ Chí Minh này chắc không biết đường bằng đạp sao luôn quá. Đèo dốc rèn luyện cho tui phải thích nghi với đèo dốc. Khi leo đèo thì gồng chân thở hồng hộc mà đạp, đạp lên đỉnh đèo thả dốc cái vèo xe băng băng gần 50km/h, đôi chân nghỉ làm việc. Nhưng mà đường Trường Sơn này dã man là đèo dốc chả biết đường nào mà lần. Kiểu tư duy đã quen với kiểu cố đạp lên cầu trong rồi thả dốc, hoặc ghê nữa là đạp xe đi Đà Lạt, dốc lên từ Biên Hòa tới Dầu Giây, dài dài thoai thoải, đạp chỉ hơi nặng rồi nặng nhất chỉ có đèo Bảo Lộc và đèo Phren, mà hai cái đèo đó cố sức vượt qua là xong. Còn đèo dốc đường Trường Sơn thì cố đạp hết dốc này, quẹo cái cua thấy cái dốc nữa đang chờ, hết cái dốc nữa đang chờ tới bảng 10% cái này nối tiếp cái kia tưởng lên tới đỉnh rồi ai ngờ còn thêm đỉnh nữa. Có khi trong một ngày leo từ độ cao 100m lên 1000m trong 20km, thả dốc véo cái xuống từ 1000m còn 20m, quá sướng, xong từ 20m leo lên 600m, đó là ngày hôm qua, nên giờ cái chân rụng rời.





    Một con suối ven đường.



    Mùa khô, với phần có nhiều thủy điện rải rác, nên lòng sông khô cạn, y như một con đường thứ hai, song hành với con đường tráng nhựa.





    Mấy sư phụ dê này đúng là vua leo núi. Tui ngồi canh cả buổi không thấy con nào bị té, dù tui hù chọi đó la hét um sùm. Mình chẳng ăn thua.



    Một căn nhà thơ mộng, haizzz. Tui cũng ước gì mình ở được cái nhà vầy, ngồi nghe đài thì sướng hết biết, nhà mình bí rị 4 vách, nhà này thì sau núi trước sông, đã quá.

    Đi nhiều quá riết rồi giờ thấy dốc không sợ và đổ đèo cũng hết sức. Y như một kiểu nhân quả là bạn leo dốc bao nhiêu thì bạn đổ đèo bấy nhiêu. Dĩ nhiên là đổ dốc càng nhiều thì thế nào cũng leo tiếp. Tui đã leo đủ loại đèo dốc ở Campuchia, Thái Lan, Ấn Độ mà chưa thấy cái kiểu gì kinh khủng như ở Việt Nam, mà tui cũng biết nếu xẹt ngang ra quốc lộ 1 đạp thì thế nào cũng sung sướng rồi, trở về với đèo dốc quen thuộc, lâu lâu mới có một cái, còn này là con đường chạy dọc dãy núi Trường Sơn, nên liên miên điệp khúc là chuyện dĩ nhiên.

    Prao đi A Lưới phải đi qua hầm A Roàng, cao cũng cỡ 1000m, tui đi xe máy lên đó rồi, dưới này nắng chang chang mà lên trên mây mù mưa lắc rắc, nhớ tới thấy ớn lạnh, nghe vợ chồng bà bán Mì Quảng nói còn ớn lạnh hơn, leo dốc 50km, chả ai đạp xe lên đó nổi, hấp dẫn nhất là quẹo cái 70km là tới Đà Nẵng, lại được thong dong, phố xá hàng quán, vừa đạp vừa chơi. Nhưng mà nghe nói xiêu xiêu rồi, tính quẹo đi Đà Nẵng rồi, nhưng mà không, để leo coi cái hầm A Roàng có ghê cỡ nào, 2 ngày nữa tới Lao Bảo sẽ có kết quả. Nói chung là kiểu gì cũng phải qua thôi, nhưng mà qua như thế nào? Bản thân tui nó cũng thích sung sướng, làm biếng, chây lười lắm, nên thường là phải ép vô thế không còn đường lui chỉ có đi tới thì mới biết nó có làm được hay không?

    Lúc tui nghĩ mình đạp xe qua đường Hồ Chí Minh thì lúc đó trong đầu tui nhiều ý nghĩ lãng mạng lắm, nhưng sau 1090km thì tui chỉ thấy mệt, đau, và lúc nào cũng nghĩ phải đạp tiếp, đi tiếp, tiến về phía trước, riết rồi một điều gì đó thôi thúc tui vượt qua con đường này, những gì nhận được, hoàn toàn xứng đáng, tui chỉ cảm thấy nó xứng đáng thôi chứ không biết làm sao để người khác hiểu được, chắc ai cũng phải đi 1090km thăng trầm lên xuống này mới cảm nhận được quá.



    Tui thấy thật ra nhiều khi đời mình may mắn luôn cả chuyện đi chơi. Và tui cũng không có bí quyết gì xin ăn nhờ ở đậu lớn lao, là mỗi khi tui khó khăn thật sự thì luôn có một ông bụt giả dạng người ta xuất hiện. Bữa ở 722 thì gặp ông chủ quán cho ngủ nhờ, nay thì tới A Sờ cách Prao, Đông Giang 20km nữa mà tui còn lê lết trên đường Hồ Chí Minh, mà đường đi quanh núi nên 3h chiều là thấy nắng tắt âm u rồi. Tui đạp cố sống cố chết lại kiếm chỗ nghĩ mà đường toàn dốc là dốc, tui quyết tâm dù gì thì cũng phải tiến tới trước thôi và bỗng nhiên ông Dũng Chở Dưa này ổng chạy ngang, ổng kêu lết lên tới chợ A Sờ ở trển đi ổng chờ. Và tui lại được ăn nhờ ở đậu nhà người ta.



    Ổng cũng ngang tuổi ba tui, tui ngang tuổi con ổng, câu chuyện luôn xoay quanh hai thằng con trai đi miết không về thăm quê, con ổng và con ba tui.



    Cá chốt kho mít non.



    Bữa ăn chan chứa nỗi nhớ, với lại phần tui ăn ênh quen rồi nên tự nhiên giờ ăn mâm cũng thấy nhớ ba nhớ má ghê. Một thằng muốn về nhà và một thằng muốn đi khỏi nhà. Thấy ổng cũng vui mà bả cũng vui, bả nói bình thường ổng ăn có một chén cơm, nay có con ổng ăn được hai chén. Còn tui quất sạch thau rau sống với không biết bao nhiêu là chén cơm, "con dì nó ăn cũng mạnh y vầy". Tự nhiên thấy chua xót. Haizzz.

    Tui đã gặp những cảnh đẹp không thể nào quên được, tui đã có những cảm xúc không thể nào quên được, và may mắn gặp được những con người không thể nào quên, và riêng mình, tui vẫn đạp khỏe re, càng ngày tui thấy mình càng mạnh, ít nhất đèo dốc mà vẫn duy trì được nhịp độ 100km như đạp đồng bằng.



    Hồ trên núi.



    Con đường sắp qua, thấy đường bằng dốc vậy chứ cũng không có mừng lắm, vì biết sau đó thế nào cũng miệt mài leo dốc.

    Dự định hai ngày kế tiếp là tiếp tục đi coi cái đường này "ớn óc" cỡ nào tới Lao Bảo. Rồi chắc qua Lào luôn.
    Được sửa bởi thagnv lúc 22:22 ngày 28-03-2014
    Không đi làm sao tới.


  2. #52
    Tham gia
    27-10-2005
    Bài viết
    3,372
    Like
    146
    Thanked 2,383 Times in 512 Posts
    Đèo dốc trùng trùng. Mời coi sơ sơ vài chặng chắc hình dung được à.



    Ở dưới là độ cao, tương ứng ở trên là vận tốc tại thời điểm đó.


    Sent from my iPod touch using Tapatalk
    Không đi làm sao tới.


  3. #53
    Tham gia
    03-08-2002
    Location
    Đà Nẵng
    Bài viết
    4,163
    Like
    324
    Thanked 448 Times in 294 Posts
    @thagnv: Ở trên đường HCM có món ăn rất ngon từ suối là món cá Nên. Cá Nên có thể nướng và có thể nấu canh hoặc lẫu. Ngon nhất là nướng, chấm muối hột giã với ớt xanh. Thắng có dịp thì thử đi nhé vì chỉ có đoạn Trường Sơn từ Prao trở đi mới có món này.

  4. 5 thành viên Like bài viết này:


  5. #54
    Tham gia
    21-03-2014
    Bài viết
    163
    Like
    121
    Thanked 7 Times in 6 Posts
    Đi mùa này thấy chụp hình suối cạn queo, chắc là khó mà có cá để bác ấy thưởng thức

  6. #55
    Tham gia
    16-05-2005
    Location
    sè ghềnh
    Bài viết
    9,600
    Like
    529
    Thanked 672 Times in 367 Posts
    Quote Được gửi bởi thagnv View Post



    Một căn nhà thơ mộng, haizzz. Tui cũng ước gì mình ở được cái nhà vầy, ngồi nghe đài thì sướng hết biết, nhà mình bí rị 4 vách, nhà này thì sau núi trước sông, đã quá.
    Chỉnh lại link Gà ui. Con post lộn òi

  7. Thành viên Like bài viết này:


  8. #56
    Tham gia
    28-03-2007
    Bài viết
    623
    Like
    345
    Thanked 159 Times in 89 Posts
    Quote Được gửi bởi dly View Post
    Chỉnh lại link Gà ui. Con post lộn òi
    Có cái nhà nhỏ xíu ở giữa hình đó chú

  9. #57
    Tham gia
    16-05-2005
    Location
    sè ghềnh
    Bài viết
    9,600
    Like
    529
    Thanked 672 Times in 367 Posts
    Mày xem hình trong bài của thằng Gà chưa cu

  10. #58
    Tham gia
    22-03-2006
    Bài viết
    7,379
    Like
    2,418
    Thanked 2,098 Times in 1,179 Posts
    Quote Được gửi bởi dly View Post
    Mày xem hình trong bài của thằng Gà chưa cu
    Cũng thắc mắc giống cu Cóc là lão kiếm đâu ra cái hình cu Gà post thiếu vậy ? Trong bài cũ đâu có đâu ?
    Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang ....

  11. #59
    Tham gia
    16-05-2005
    Location
    sè ghềnh
    Bài viết
    9,600
    Like
    529
    Thanked 672 Times in 367 Posts
    Bố con nhà tớ phải theo dõi đường đi nước bước của nhau chứ

  12. 2 thành viên Like bài viết này:


  13. #60
    Tham gia
    27-10-2005
    Bài viết
    3,372
    Like
    146
    Thanked 2,383 Times in 512 Posts

    Đạp xe đi Bali. (13/3/2014 - ...)

    Đạp xe lên hầm A Roàng. (Prao đi A Lưới).

    Có một điều tui nhận thấy là nhiều khi hỏi đường dân địa phương, thậm chí với xe thồ, tài xế coi như rành rẽ con đường trong lòng bàn tay, nhưng đôi khi càng nhiều thông tin càng làm cho tình hình rối ren hơn. Mặc dù không thể phủ nhận là nhờ hoang mang tột độ mà tui chuẩn bị kĩ hơn bình thường nên nhờ vậy cuối cùng cũng vượt qua được, đặc biệt là với thể loại đạp xe đạp như tui thì hỏi đường đi như thế nào nhiều khi không thu được thông tin hữu ích cho lắm, bởi điều cơ bản là dân địa phương có khi họ cả đời chưa đi ra khỏi nơi mình ở, con đường của họ được hình thành từ ngày này qua ngày khác thông qua những cuộc trà dư tửu hậu, ông này xẹt vô quán cà phê nói dăm ba câu, chị kia xẹt vô mua chai nước bâng quơ vài câu, họ cóp nhặt và vẽ nên con đường cho mình. Họ sống lâu và nghe nhiều tới nỗi họ tin rằng nhường như mình đã rành rẽ trọn vẹn con đường ấy như là chính họ đã từng đi qua, nhưng đó chỉ là do họ tưởng tượng. Với những người đi xa hơn thì họ nhìn chiếc xe đạp của tui và trả lời bằng kinh nghiệm đi xe máy của họ, và điều cốt lõi là họ có khi chả bao giờ leo lên chiếc xe đạp và thử đạp qua con đường ấy cả.

    Từ chuyện đó, tui lan man, nhiều khi mình cần lời khuyên hay gì đó, mà mình tìm không đúng người để hỏi, thì câu trả lời làm ta hoang mang, và có khi hủy diệt niềm tin của mình luôn. Bởi, bà bán mì Quảng nói, đường đó sao xe đạp đi nổi, thôi đi đường khác đi con ơi. Bởi, ông xe ôm nói, xe máy toàn đi số 1, lên lên lên dốc, xe đạp chẳng thể nào đạp nổi, thôi đi đường khác đi con ơi. Bởi, bạn ông xe ông nghe lỏm câu chuyện rồi nói, cả mấy trăm cây số không có một mái nhà (cái này nghe thấy ổng nói quá rồi bởi làm gì có con đường nào tuyệt vời tới nỗi mấy trăm cây số không có một ngôi nhà), thôi đi đường khác đi con ơi. Nhưng, nếu bạn hay đi chơi, hay đạp xe, hay lang thang này nọ, tự bạn sẽ có kinh nghiệm riêng của mình, nó tự đúc kết và khi bí nhất nó sẽ lòi ra vài điểm mà người ta gọi là linh tính, niềm tin, nhiều khi chẳng phụ thuộc vào gì cả, nhìn trời, nhìn đất, thấy ai cũng kêu thôi đừng đi, nên mình đi thôi.

    Nhưng dẫu sao, nhờ vậy mà tui chuẩn bị kĩ hơn mọi ngày, thật ra, tui đã sốc và tự mình nhận ra sau hai chặng đầu rồi. Tui tự nghĩ mình đã leo núi ở Ấn Độ rồi, với phần Đà Lạt cũng đạp đi rồi nên hai chặng đầu tui ỷ y không thèm chuẩn bị gì cả, và thất bại. Nói chung là cuối cùng cũng phải tới đích thôi, nhưng quan trọng là tới như thế nào, tui tới Đà Lạt với nỗi thất vọng toàn tập về bản thân mình, tui đã không mạnh mẽ dẻo dai như mình vẫn tưởng, tui đã không chinh phục đèo Bảo Lộc, không vượt qua được đèo Phren, tui không đạp lên nó để lướt tới (ý nói tư thế chổng mông đạp xe, tui tự nghĩ phải đạp lên để tiến tới, do quá rảnh nên tui tự sướng bằng cách hùng tráng hóa công việc đạp xe... hehe). Mà tui lết bộ. Lết. Chưa bao giờ tui dẫn bộ với một con đèo nào từ trước giờ chứ đừng nói gì tới lết. Tui như một cục pin cạn kiệt mà phải vắt sức ra để vượt qua. Tui dắt bộ cũng không nổi, đùi đau căng cứng, ghê hơn nữa là chuột rút, cơ bụng đau thắt lại, tới nỗi ho mà nó cũng đau, gồng tay trên ghi đông nhiều quá khiến cả cánh tay đau nhừ. Dắt bộ thì chuột rút mà leo lên đạp thì không thể nổi nữa. Tui và cái xe ngã ngửa bên vệ đường nhìn nhau, mệt mỏi, ê chề, đau đớn, chẳng biết phải làm sao, thiếu điều chưa khóc nữa vì nhận ra bản thân mình đã ảo tưởng như thế nào! Mới có hai ngày thôi mà mọi thứ đã tệ hại như vậy, tui nghĩ đến quãng đường xa xôi phía trước rồi chua chát nghĩ tới sự thất vọng lớn nhất chính là tự bản thân đã thất bại khi chưa kịp chiến đấu (giống chưa đi chợ mà hết tiền há!). 100km lên Bảo Lộc tui đạp hết 12 tiếng đồng hồ. Và Bảo Lộc lên Đà Lạt đạp, lết, hết 14 tiếng cho quãng đường 110km. Hai cú tát vào mặt và tui hoàn toàn sụp đổ. Chuyện này tính diếm luôn không bao giờ dám kể, nhưng mà như đã nói, với đại đa số có thể coi đây là một chuyến hành xác vô bổ, nhưng với tui, nó dạy tui nhiều thứ, và thứ quan trọng nhất là biết được khả năng của bản thân mình.

    Tui nghỉ ở Đà Lạt một ngày và suy nghĩ. Cái tội lớn nhứt của tui là cái tội chủ quan ỷ lại, giống con Thỏ trong cuộc chạy đua kinh điển, Thỏ thua bởi quá chủ quan, tui thất bại ở quá ảo tưởng vào bản thân mình. Và càng suy nghĩ thì tui càng bớt bay cao, mơ mộng, cuối cùng chân chạm đất, từ Đạ Lạt, có thể nói chuyến đi mới thực sự bắt đầu. Bắt đầu bằng việc bày ra tất cả đồ đạc và sắp xếp lại, vì trước đó tui cứ quăng đại vô mà không cần sắp xếp gì cả, việc phân bổ túi nào đựng cái gì, chia đều trọng lượng các túi cho chiếc xe cân bằng hơn, quăng bớt những thứ không cần thiết. Về sức khỏe, tui mua thuốc xoa bóp cơ, viên sủi, mua cả muối ăn mang theo pha vô nước uống vì ra nhiều mồ hôi mất muối có thể gây ra chuột rút. Rồi tui mua bánh trái kẹo chocolate lương khô để ăn dọc đường, (trước đó chả thèm mua), nhâm nhi. Có kế hoạch rõ ràng, đạp 1 tiếng nghỉ 15 phút. Bởi tui biết tui làm được, chỉ là quá chủ quan mà thôi. Và từ từ, đường đi đã vui vẻ hơn, khổ ải dần qua, tui đã có thời gian tận hưởng con đường, và như giờ thì tui đã duy trì được nhịp độ 100km với đường đồi núi. Tới giờ nghĩ lại thì tui thấy đường lên Đà Lạt là bài học quí giá mà tự bản thân mình rút ra được, người ta nói kinh nghiệm chỉ đến sau khi sống sót qua thất bại. Hihi.

    Hầm A Roàng là một cột mốc quan trọng mà tui đã chinh phục trong chuyến đi, (đường 722 cũng ghê, nhưng tui không tính mình đã chinh phục nó bởi tui ngu ngơ bị dồn vô thế, phải tự vượt qua, nên tui cũng vượt qua được, nhưng hết hồn nhiều hơn vui sướng) bởi tới giờ, tui chưa bao giờ leo dốc một đoạn đường nào liên tục 50km cả, thì nó, đường Prao đi A Lướt là con đường như vậy. Leo dốc liên tục 40km, xong thả từ độ cao gần 800m xuống 50m, rồi từ 50m đó leo lên hầm A Roàng ở độ cao 905m trong khoảng cách 15km. Số liệu này tui có được sau khi đi xong, nói cho mọi người dễ hình dung chứ trước khi đi tui chẳng tìm đâu ra để biết cả, hỏi ai cũng xúi đừng đi. Đi 110km đó hết có 6 tiếng rưỡi, hehe, là nhờ đã chuẩn bị kĩ từ trước, tui mua đồ ăn quá trời để đem theo, bánh gạo, xúc xích, nước uống, bánh ngọt, nói chung là cứ ăn liên tục, và rất vui là đạp xe đi hết con đường chứ không phải dẫn bộ hay lết bộ nữa. Tuy nhiên leo dốc nhiều quá tui cũng tự cảm thấy nhiều cái lạ lạ. Cái nhứt là tui cảm giác như mình mình đạp xe mà thật ra tồn tại tới hai con người, một con người là tui đạp cố sống cố chết, hoàn thành mục tiêu mà mình đề ra. Một đứa nữa, cũng là tui, chuyên môn xúi đứa kia bỏ cuộc, nghỉ mệt, thậm chí là quay về. Con đường vắng vẻ yên ả bên ngoài nhưng thật ra bên trong tui hai đứa tranh đấu rất ồn ào. Hình như có cả một tui khác cũng đứng giữa phân xử hai đứa nó, đứa ráng đi và đứa ráng về, và tui cũng là đồng minh của đứa ráng đi. Khi tui đạp qua một con dốc thì mệt quá, đứa kia đòi nghỉ chút xíu, tui nói thôi ráng đạp tới khúc cua rồi nghỉ và tới khúc cua thì con đường loanh quanh tuốt luốt tận ngọn núi bên kia, thằng làm biếng la làng, tui nói nghỉ đi, dốc quá chừng kìa, đạp biết khi nào mới xong, tui vẫn không nghỉ, đùi với bắp chuối như tê liệt, đạp mới đầu thì đau, đạp riết nó hết đau, rồi thằng làm biếng nhỏ nhẹ, hay mình đứng lại chụp hình cái đi. Nghe nó nói cũng có lý nên ba đứa tui dừng lại chụp hình. Rồi đi, rồi ngồi nghỉ, rồi chụp hình, rồi đứng tè, rồi bóc bánh ra ăn, nói chung con đường ồn ào bên trong tui và càng đạp thì tiếng nói của thằng làm biếng càng ngày càng bớt và cuối cùng cũng lên tới hầm A Roàng, tui chửi nó, mẹ mày, nghe lời mày thì tao đâu tới được chỗ này. Nó hậm hực chỉ tìm cơ hội phục thù. Tui biết, bởi nó cũng làm một phần trong tui mà. Con đường đẹp, mục tiêu đã chinh phục, mọi thứ bỏ ra đều rất xứng đáng, thằng làm biếng nhếch mép, vậy mày ngon vòng xe lại đi thêm lần nữa đi, mày nói xứng đáng mà. Nói chung là con đường đẹp nhưng không phải là kiểu con đường mà mỗi cuối tuần ta đều quay lại một lần, bởi thật ra thì nó làm mục tiêu hơn là con đường, khi đã chinh phục được mục tiêu đó rồi thì mình sẽ tìm mục tiêu cao hơn, vậy thôi.



    Sáng sớm ở A Lưới tui thủ hai ổ bánh mì, bánh mì thịt kho, 7k/ổ. Dự tính là một ổ ăn trưa, một ổ lên tới hầm A Roàng sẽ lôi ra tận hưởng, nhưng là cuối cùng tẹt cơ, bởi leo đèo uống nước nhiều quá không dám ăn bánh mì, sợ uống nước nhiều hết nước đi tiếp.



    Một chữ Tình giữa đại ngàn nắng gió.



    Một công trình thủy điện nhỏ, cái này thấy rất nhiều, những chỗ có suối cao, mấy chú xếp đá ở trển, nắn dòng, gom nước vô một chỗ, cho áp lực nước mạnh lên, rồi nối lên cái ống, đầu bự đuôi nhỏ, cái ống xả nước quay tua bin, sinh ra điện, sạc ác qui, tối coi đài.



    Vừa quẹo qua một cái cua, thấy trước mặt xa tít trên kia có một con đường, đèo dốc còn liên miên em ơi.



    Cuối cùng cũng tới được nơi cần tới, hầm A Roàng.

    Hai nữa là tui thấy đạp riết bản thân mình sẽ đạt được một cái gọi là trống rỗng tuyệt vời, thường là nếu đường bằng, đường miền Tây chẳng hạn, đạp xe mà không nghe nhạc thì buồn chán chịu không nổi, nhưng leo dốc mà nghe nhạc thì bực chịu không nổi, thường là tui leo trong lặng thinh, chỉ có tiếng bánh xe lăn trên đường, tiếng của con đường, chim chóc xe cộ chó sủa, và tiếng hồng hộc của tui, tự nhiên tui thấy âm thanh đó thật hay biết bao, lúc đó mới gọi là lúc đạp xe thật sự, sống trọn vẹn với cái xe, với con đường, leo dốc có cái hay duy nhứt là bạn không đạp thì không được, nên bạn chẳng thể lơ là, chẳng thể quên mình đang đạp xe, khi toàn thể mình toàn tâm như vậy thì mọi thứ khác đều là như thừa, ví dụ như âm nhạc của hạn. Không có thời gian để nghĩ ngợi, không có thời gian để buồn ngủ, sự trống rỗng tâm trí không phải là cái mà mấy ông bỏ nhà lên núi đi tìm đó sao, ước gì tui gặp mấy ổng tui sẽ đưa cho chiếc xe đạp, đạp từ Prao đi A Lưới. Hehe.



    Thôi bài đã dài, để dành mai đi chơi về tiếp tục. Tui còn muốn viết về nhiều chuyện, nhưng tui cũng cần thời gian nhiều để suy nghĩ, người ta hay hỏi tui tại sao không đi xe máy mà đi xe đạp, sao không đi hai người mà đi một người, và sự thất vọng suốt hơn 1000km của người đi đường bởi sau lưng tui hứa hẹn một cô gái đơn độc đạp xe, thân liễu yếu giữa đại ngàn nắng gió, và khi họ chạy lên trước dòm mặt, để thỏa dạ tò mò, tỏ lòng ngưỡng mộ thì họ thất vọng vì thấy cô gái ấy - cô gái trong tâm trí họ - có râu.



    Ôi đời cái thói, tự tưởng tượng cho đã rồi thất vọng, du diên.

    TB: Ôi muốn nổ não với cái laptop này luôn, viết bài xong hồi 7h, 10h mới copy hình vô, up hình, rồi dán vô đây, rồi mới post được. Ôi, tui tự thấy đang sống chậm quá so với qui định.

    Cuối cùng laptop gửi bài hoài cũng không được. Sync mớ chữ đó vô Evernote rồi post bằng tapatalk. Hic.


    Sent from my iPod touch using Tapatalk
    Không đi làm sao tới.


Trang 6 / 37 FirstFirst ... 345678911 ... LastLast

Bookmarks

Quy định

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời bài viết
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •