7 Giờ sáng, ra khỏi nhà cùng bộ máy tính trên vai. Bến Xe Miền Đông thẳng tiến. Vào cổng hỏi anh Bảo vệ
- Anh. Quầy vé Cát Tiên?
- Quầy số Năm
- Chị cho một vé Cát Tiên
- Tám lăm ngàn, cửa số 2 có người hướng dẫn lên xe
Tôi tiếp tục bước. Đúng như chị bán vé nói, qua khỏi cửa có người hỏi đi đâu ngay. Chìa tấm vé ra, họ chỉ ngay lên xe 16 chố nằm gần đó, xé vé, xếp chỗ cho mình, Ngồi chưa nóng đít, nhận được 1 cuộc điện thoại số lạ hoắc hỏi thăm có phải mình ra Cát Tiên ngày hôm nay không, đang bở ngỡ bạn ấy xưng mình là Tính bạn của Sơn đang làm việc tại Cát Tiên chờ đón mình ra đến để cùng tham gia. Vui vì có thêm bạn mới, được dịp nới rộng vòng tay cũng như rồi đây nếu các đối tượng Tin Học Xanh hướng đến ngụ cư tại vùng đất này sẽ có được sự giúp đỡ tận tình từ các bạn, lòng thêm phấn khởi. Chào hỏi vài câu sau khi hẹn gặp trưa nay, nhịp chân, huýt sáo ngắm cảnh ven đường quên mất luôn xe ngày càng trở nên chật chội, Từ chiếc xe 16 chỗ với 12 hành khách sau khi rời bến chẳng bao lâu chen chúc với 22 mạng người.
10g15 vài người xuống xe tại Phương Lâm, thoáng hơn rồi điện thoại của TigerX gọi. Báo rằng bạn đã đến và đang nóng lòng chờ. Ok, hẹn gặp nhé
11g20 nhà xe bảo mình xuống đã đến nhà thờ. Không. Đâu phải nhà thờ này. Nhà thờ Cát Tiên tôi đã đến rồi mà. Nhà thờ ấy nằm trong 1 khuôn viên khá lớn. Bác tài bảo nơi đây chỉ có mỗi nhà thờ này thôi. Móc cùi vé ra xem lại. Thôi chết rồi. Trên vé ghi rành rành Saigon-Nam Cat Tiên , Thôi rồi. 1 điểm thuộc Tân Phú Đồng Nai, một điểm lại thuộc Lâm Đồng, nếu vượt qua sông, xuyên rừng thì cách nhau 20Km nhưng để vòng theo đường QL thì khoảng cách trên dưới 100 cây.
Gọi điện báo cho LM Nhàn. Anh Sơn và Tính biết chờ các bạn xem hỗ trợ bầy đường đi cách nào. Nhà xe cũng nhiệt tình giúp đỡ bằng cách liên lạc với dân địa phương xem có ai chịu chạy giúp cuốc xe ôm xuyên rừng hầu giúp cho đường đi ngắn lại. Trong khi chờ đợi chúng tôi ngồi lây lất với ly ca phe ven đường. Một lúc sau có người phụ nữ tên Bích chạy ra cho biết, hằng ngày chị vẫn chạy nhưng hôm nay bận việc gia đình không chở được.
1g30 nhà xe đón khách quay trở lại SG, bác tài bào mình lên xe luôn đi để họ tính cho. Ra đến ngã ba Phương Lâm họ đón giúp mình một chuyến xe chờ cả người và hành lý, yên chỗ họ lại đi tiếp. Cảm ơn các anh. Tuy cách ăn nói khá băm trợn, ngang ngược nhưng các bạn cư xử rất tình. lo cho khách lỡ đường thật chu đáo tuyệt lắm những người bạn ngược xuôi trên nẻo đường vận chuyển SG-NCT
Túc tắc tôi cũng xuống trước nhà thờ Cát Tiên vừa xốc máy lên vai 1 bóng người to cao vạm vỡ đỡ ngay giúp chiếc máy mang vào, kế bên 1 dáng người nhỏ thó có vẻ thư sinh, cười với nhau một cái chưa kịp xưng hô giới thiệu thì cũng vừa lúc LM Nhàn chánh xứ nhà thờ Cát Tiên bước ra chào đón.
Bạn Tính và Sơn khi nhận được tin có xe chở tiếp mình vào nơi đây đã dẹp bớt ngần ngại do khác biệt tôn giáo và mạnh dạn làm quen với cha Nhàn và cùng tiếp tay trong việc trao tặng máy tính đến Nông Thị Thu
Uống vội hớp nước Cha Nhàn dẫn chúng tôi đến nhà cô Thu. Trước ngày khởi hành 1 tuần, tôi đã gọi điện liên lạc với cha nhờ cha xác minh giúp hoàn cảnh trên cũng như ngỏ lời xin được ở trọ một hai buổi trong thời gian lưu trú nơi đây cũng như có thể mươn cha chiếc xe nếu như có phải đi tìm kiếm nhà nếu như cô ấy ở nơi khuất nẻo. Cha cũng đã nhờ người tìm cũng xác minh trường hợp trên là đúng,
Ngài phấn khởi chạy trước dẫn đường
Sau khi cha Nhàn đánh tiếng chúng tôi tự giác bước chân vào nhà
Tự tìm ghế ngồi
Gần mươi phút sau cô Thu lăn xe ra có lẫn chút rụt rè, ngần ngại
Bước ra phòng sau chào mẹ cô Thu bà rất yếu với bệnh tật triền miên
Sau khi bị tai nạn cách đây gần bẩy năm Thu ngồi xe lăn nhưng vẫn cố chăm sóc mẹ già trong những gì đôi tay cô còn làm được
Còn nhiều thắc mắc muốn hỏi nhưng tôi nén lòng không dám sợ gây tổn thương cho họ, khiến họ lầm lẫn sự mong muốn xẻ chia trở thành mình đến đây do lòng thương hại nên thôi đành... lặng nhìn.
Anh Tính đang thăm cô Thu trong khi Sơn theo Cha Nhàn về ... đâu đó
Ở không làm gị soạn máy ra thôi
Pha trà đãi khách
Một lúc lâu, Bố cô Thu được cháu trở về nhà, ông đang đi nhặt hạt điều ở đâu đó. Trước kia gia đình cũng có ít đất canh tác nhưng hiện nay đã bán hết lấy tiền chạy chữa thuốc men cho vợ và con.
Ngồi nói chuyện với tôi nhưng ánh mắt ông luôn ánh lên nét lo ngại. Rụt rè mãi rồi ông cũng hỏi thẳng. Chúng tôi đem máy tính tới bán cho con gái ông ư?
Sau vài lần đoan chắc. Đây là chiếc máy tính Chương trình Tin Học Xanh gửi tặng con gái ông làm công cụ học tập và dùng làm cần câu giúp cô kiếm sống một ngày nào đó. Nụ cười rạng rợ xuất hiện ngay trên nét mặt khắc khổ của ông. Tội nghiệp, gia cảnh sa sút, cuộc sống bàn hàn khiến ông mất hết niềm tin vào cuộc sống, trở nên một người thất trí luôn muốn tìm quên bên men rượu sau một ngày hái lượm vất vả quanh những gốc điều, nghèo + rượu, rượu+nghèo khiến con người quanh quẩn chẳng thấy lối ra.
Anh Sơn (TigerX) đã quay lại với 1 cái bàn (Một lúc sau tôi mới biết cha Nhàn góp phần bằng cách mua tặng 1 bàn đặt máy tính)
Tiến hành lắp đăt và cho máy khởi chạy
Anh Tính hướng dẫn và dậy Thu vài điều căn bản cùng hứa sẽ quay lại để dậy Thu vào những lúc anh rảnh rỗi trong tuần
Ba anh em chụp tấm ảnh kỷ niệm trước khi chia tay
Cô Thu khẩn khoản mởi Tính uống với cô ly ca phê ba cô đã mua. ( Tội nghiệp. Nhìn ông vét hết những đồng tiền đang có trong túi để mua dăm ly ca phê đãi khách mà tôi ái ngại mãi)
Nụ cười hiếm hoi phía sau lưng anh Tính mà tôi ghi được. Suốt chiều tối hôm ấy ba anh em nói chuyện mãi về nụ cười ấy. Thì ra hơn 1 giờ đồng hồ khi chúng tồi mang máy đến nhà cho tới khi cả ba người ra khỏi cửa. Cô Thu vẫn không tin rằng mong ước của cô đã đến với cô bất ngờ đến thế. Cô, cha cô, mẹ cô vẫn không tin nổi có người đến tận nhà trao tặng cho mình. Lúc nào họ cũng có vẻ e ngại anh em chúng tôi toan tính, hình như đưa họ lâm vào cảnh không hay.
Vui lên em nhé. Mong em sớm nhìn vào cuộc đời với ánh sáng mầu Hông
Bookmarks