CHUYỆN TÌNH MÃ NGUỒN MỞ
Đặt nhẹ ly bia vơi nửa xuống bàn, anh Tuấn nói: “Jo à! ...”(Anh gọi tên thân mật của tôi), giọng anh nhè nhẹ cất lên dù đã ngà ngà say, có lẽ khi say là lúc người ta dễ nói dễ thông cảm với nhau nhất. Trời đã về khuya quán đã thưa khách dần, anh và tôi bắt đầu ôn lại những kỷ niệm.
Anh và tôi cùng làm việc tại công ty ĐM Ltd., anh là trưởng phòng tổ chức, còn tôi là một nhân viên viết phầm mềm. Tuy làm việc tại hai phòng ban khác nhau nhưng chúng tôi có điểm chung là thuộc hội cô đơn chiều thứ sáu.
Cuộc sống từ từ lặng lẽ trôi, anh dần dần thu mình vào một thế giới riêng, một ốc đảo của riêng mình, ít tiếp xúc với mọi người nhất là cánh phụ nữ, điều này hơi lạ đối với một thanh niên chưa vợ, nhưng nếu ai biết được mối tình đầu thời trung học không thành của anh thì sẽ hiểu. Ba mươi hai tuổi đầu qủa thật không còn trẻ, nhưng trông anh như thể ông cụ non và hơi lẫn thẫn, anh đã và sẽ như thế nếu như không có một biến cố đặc biệt trong đời chỉ xảy ra một lần, đó là tiếng xe lửa.
Do nhu cầu cần một thông dịch viên, Tổng giám đốc công ty, Dương Văn Cương (Tên của giám đốc tôi hơi lạ), đã tuyển một nhân viên nữ từ Hà Nội vào công tác. Anh Tuấn nhận nhiệm vụ đón nàng tại Ga Sài Gòn vào một buổi trưa hè oi ả. Cầm cái bảng tên trên tay, anh giơ lên khẽ ve vẫy để thu hút sự chú ý. “Ngoan ơi!” “Ngoan ơi!” giọng anh vang lên gọi tên cô gái đó... Chợt “Em đây!, Em đây!” Một cô gái ốm , chiều cao trung bình mặc một chiếc váy đỏ sặc sỡ, chữ “Yêu” nổi bật trên chiếc áo thun, sừng sững đứng trước mặt anh. Một thoáng ngờ ngờ anh hỏi “Em là Ngoan phải không?” ... Cô gái có vẻ thất vọng trả lời “Em nghe nhầm, em tên My Châu!, em vừa vào Nam, đang chờ người nhà ra đón”.
Ảnh chỉ mang tính minh họa
Hơn 30phút trôi qua, anh thấm mệt, ngồi bệt xuống chiếc ghế nhựa, tại sân ga, chiếc bảng tên giờ đã ở trên chiếc ghế cạnh bên. Một cô gái trẻ nhẹ nhàng ngồi xuống bên anh, đôi mắt long lanh ẩn sau chiếc mắt kiếng xinh xắn, nàng thỏ thẻ “Anh đợi em có lâu không?”. Nàng bắt đầu kể chuyện về chuyến tàu bão táp vừa qua... Và họ sóng bước ra khỏi sân ga. Anh đưa nàng về căn hộ do công ty cấp.
(Còn tiếp)
Bookmarks