TongNghien
23-07-2005, 09:33
Chào các bạn, Tống Nghiên vừa đọc được bài viết này trên trang VNN, chợt liên hệ đến những gì mình đã từng trải qua, những gì mình đã nghe, đã biết mà không khỏi cảm khái.
Mặc dù trong tận đáy lòng, Tống Nghiên vẫn có định hướng con đường đi giống như kết luận của tác giả bài viết, nhưng ...hỡi ôi, trong đầu của mình không phải lúc nào cũng nghĩ đến (nhớ đến) lý tưởng đó. Vì vậy mà vô hình trung trong mỗi chúng ta không có được động lực cần thiết để vươn lên, để vượt qua chính mình.
Còn các bạn thì sao ? Mình mong rằng sẽ có nhiều bạn trẻ nghĩ đến lợi ích chung của đất nước nhiều hơn bản thân, và hãy cố gắng nhiều hơn trong học tập, công việc để trước tiên là tự nuôi lấy mình, sau đó là đóng góp cho xã hội (đóng thuế, làm từ thiện, trợ giúp các bạn/em có hoàn cảnh khó khăn, v.v...)
Đừng vô tình với cuộc sống, nếu không bạn sẽ cảm thấy cô đơn !
Sau đây, Tống Nghiên mạn phép trích dẫn bài viết đó cho mọi người xem ...cho biết :D
"
Nỗi nhục từ một câu hỏi...
"Việc đàm phán với thương gia này bất thành, ý định của tôi là nhập khẩu sản phẩm của họ. Khi trở về Hải Phòng, tôi trăn trở và cảm thấy mình bị ông ta khinh. Trong lòng tôi, lòng tự hào dân tộc trỗi dậy vì câu nói và thái độ của ông ta".
Đây là tâm tư của một nhà kinh doanh trẻ trong dòng ý kiến gửi tới diễn đàn "Tu nghiệp trời Tây: về hay ở".
Mới tốt nghiệp ĐH, tôi khát khao được du học như những thầy cô và các anh chị khoá trước. Tôi đã bỏ rất nhiều công sức để săn tìm học bổng. Nhưng có lẽ cuộc đời đã có một sự sắp đặt cho tôi là chưa được ra nước ngoài lúc này.
Tốt nghiệp ĐH Nông lâm Thái Nguyên năm 1998, cũng như bao người ở tỉnh lẻ ra thành phố, tôi khát khao trụ lại và lập nghiệp. Khi đó, điều kiện để ở lại làm việc ở một Viện nghiên cứu tại Hà Nội là phải đi học thạc sỹ trong nước.
Tháng 12/2001, tốt nghiệp thạc sỹ ngành công nghệ gen, tôi có 3 lựa chọn: Tiếp tục ở lại Viện nghiên cứu để làm việc và săn tìm các học bổng cũng như các khoá đào tạo nước ngoài với mức lương 250.000 VND/tháng; đi làm cho một tổ chức phi chính phủ phù hợp với chuyên ngành của tôi, mức lương 150 USD/ 6 tháng thử việc. Hoặc là tôi phải về Hải Phòng để làm việc cho công ty của chị gái tôi, mức lương 1 triệu đồng/tháng. Tôi đã chọn Hải Phòng vì cảm thấy mình phải trả nghĩa sự giúp đỡ của chị gái trong thời gian tôi học thạc sỹ.
Tháng 7/2002, tôi trở về Hà Nội làm cho một Viện nghiên cứu khác đúng chuyên ngành học với mức lưng 400.000 VND/tháng (toàn bộ tổng thu nhập) . Làm việc ở Viện nghiên cứu này được 2 tháng thì một cơ hội đến. Một công ty của Ba Lan muốn đặt quan hệ, tôi bắt buộc phải mở doanh nghiệp để làm ăn với họ.
Tôi không dám thổ lộ ý định này với bố mẹ và anh chị vì lúc này, mọi người không con tin tưởng ở tôi nữa. Kinh doanh ban đầu với số vốn 14 triệu đồng vay của bố mẹ một người bạn, thành lập doanh nghiệp tư nhân.
Được 4 tháng, số vốn vay đã hết, tôi vay thêm một số tiền nữa để kinh doanh. Nhưng phi vụ làm ăn với đối tác Ba Lan bị thất bại, không phải tại họ mà chính là do tôi không đủ năng lực.
Khi đó, tôi đứng trước câu hỏi: Đi làm thuê hoặc là tiếp tục có niềm tin vào chính mình để kinh doanh?
Ông trời đã giúp tôi. 3 tháng sau, công ty có một đơn đặt hàng của nước ngoài. Thật may mắn, tôi đã thực hiện được hợp đồng đó.
Nghĩ lại những ngày đầu kinh doanh, tôi như một người đi trong bóng đêm, như một người đi trong rừng sâu, chỉ có một niềm tin là chiến thắng, là thành công. Đã có lúc tôi vấp váp, thất bại, nhưng trong người tôi luôn có niềm tin và khát vọng.
Giờ đây, nếu có một cơ hội cho tôi đi du học có lẽ tôi phải lựa chọn và cân nhắc, đi hay không đi. Nếu đi 2-3 năm, tôi sẽ phải trở về và gây dựng lại tự đầu, còn ở lại, tôi phải đi làm thuê hoặc tỵ nạn . Tất nhiên, tôi không phủ nhận những kiến thức tôi sẽ có được.
Có một kỷ niệm tôi không thể quên
Tháng 3/ 2002 tôi đón một thương gia người Australia tại Nội Bài. Trước đó chỉ liện hệ qua email, điện thoại nên tôi mường tượng là ông ta là người da trắng. Khi gặp, mới biết ông ta là người Australia gốc Hoa.
Đây là lần đầu tiên ông ta đến Việt Nam. Máy bay hạ cánh lúc 22h30. Trên đường từ Nội Bài về Hà Nội, ông ta hỏi tôi: "Đây là thành phố phải không?" Lần thứ nhất, ôtô cách Nội Bài 3 km, lần thứ hai cách Nội Bài 9 km. Lần thứ 3, chúng tôi đang đi trên đường Cầu Giấy.
Khi ông ta hỏi lần thứ 2, tôi giật mình vì biết ông ta hỏi để so sánh và cảm nhận “ thành phố”- “ thủ đô” của Việt Nam.
Chỉ khi ô tô về đến khách sạn Soffitel Plaza, tôi mới dám nói "đây là thành phố của chúng tôi". Ngày hôm sau, đi trên đường Nguyễn Chí Thanh, ông ta lại hỏi tôi câu đó. Tôi thấy xấu hổ trong lòng và nói dối. Khi ôtô về đến Bưu điện Bờ Hồ, tôi mới trả lời "đây là thành phố".
Việc đàm phán với thương gia này bất thành, ý định của tôi là nhập khẩu sản phẩm của họ. Khi trở về Hải Phòng, tôi trăn trở và cảm thấy mình bị ông ta khinh.
Trong lòng tôi, lòng tự hào dân tộc trỗi dậy vì câu nói và thái độ của ông ta. Mân mê sản phẩm của họ trong tay, tôi đặt ra câu hỏi: Tại sao họ làm được mà mình không làm được? Câu hỏi này đã dẫn đường cho tôi trong công việc kinh doanh sau này. Từ đó, tôi theo đuổi mục đích là phải làm được sản phẩm này để cho thế giới biết con người Việt Nam.
Tôi cảm nhận được khát vọng kinh doanh ban đầu của mình không phải là để kiếm tiền mà chính là lòng tự hào dân tộc. Điều này thôi thúc tâm hồn và suy nghĩ của tôi.
Theo tôi, dù bạn là ai, làm gì, ở đâu... thì cũng phải có lòng tự hào dân tộc ở trong tim mình. Đó cũng là định hướng cho lối sống.
Hiện tại, có rất nhiều lựa chọn để các bạn đi hay ở, về hay không? Nhưng tôi có một câu hỏi là: Dân tộc mình ngày xưa có khát vọng thoát khỏi sự nô lệ Bắc thuộc, khát vọng đánh đuổi thực dân Pháp và đế quốc Mỹ giải phóng dân tộc để chúng ta ngày nay được sống trong tự do, hoà bình, Nam- Bắc hoà hợp thì tại sao, thế hệ ngày nay lại không có khát vọng đưa đất nước Việt Nam mình trở thành một quốc gia hùng mạnh được?
Câu trả lời này nằm trong trái tim và khối óc của mỗi người, không chỉ ở trong các chính khách, các thương gia mà nó phải hiện hữu trong tim mỗi người, mọi lúc, mọi nơi.
Hy sinh và lao động cật lưc cho ngay hôm nay, đừng vội hưởng thụ. Cho dù, sẽ có nhiều khó khăn đang chờ, nhưng tôi tin rằng thành quả lao động và lòng yêu nước, tự hào dân tộc sẽ được đền đáp xứng đáng.
Đinh Chí Hiếu (Hà Nội. Email: vi_danh@yahoo.com)
"
Mặc dù trong tận đáy lòng, Tống Nghiên vẫn có định hướng con đường đi giống như kết luận của tác giả bài viết, nhưng ...hỡi ôi, trong đầu của mình không phải lúc nào cũng nghĩ đến (nhớ đến) lý tưởng đó. Vì vậy mà vô hình trung trong mỗi chúng ta không có được động lực cần thiết để vươn lên, để vượt qua chính mình.
Còn các bạn thì sao ? Mình mong rằng sẽ có nhiều bạn trẻ nghĩ đến lợi ích chung của đất nước nhiều hơn bản thân, và hãy cố gắng nhiều hơn trong học tập, công việc để trước tiên là tự nuôi lấy mình, sau đó là đóng góp cho xã hội (đóng thuế, làm từ thiện, trợ giúp các bạn/em có hoàn cảnh khó khăn, v.v...)
Đừng vô tình với cuộc sống, nếu không bạn sẽ cảm thấy cô đơn !
Sau đây, Tống Nghiên mạn phép trích dẫn bài viết đó cho mọi người xem ...cho biết :D
"
Nỗi nhục từ một câu hỏi...
"Việc đàm phán với thương gia này bất thành, ý định của tôi là nhập khẩu sản phẩm của họ. Khi trở về Hải Phòng, tôi trăn trở và cảm thấy mình bị ông ta khinh. Trong lòng tôi, lòng tự hào dân tộc trỗi dậy vì câu nói và thái độ của ông ta".
Đây là tâm tư của một nhà kinh doanh trẻ trong dòng ý kiến gửi tới diễn đàn "Tu nghiệp trời Tây: về hay ở".
Mới tốt nghiệp ĐH, tôi khát khao được du học như những thầy cô và các anh chị khoá trước. Tôi đã bỏ rất nhiều công sức để săn tìm học bổng. Nhưng có lẽ cuộc đời đã có một sự sắp đặt cho tôi là chưa được ra nước ngoài lúc này.
Tốt nghiệp ĐH Nông lâm Thái Nguyên năm 1998, cũng như bao người ở tỉnh lẻ ra thành phố, tôi khát khao trụ lại và lập nghiệp. Khi đó, điều kiện để ở lại làm việc ở một Viện nghiên cứu tại Hà Nội là phải đi học thạc sỹ trong nước.
Tháng 12/2001, tốt nghiệp thạc sỹ ngành công nghệ gen, tôi có 3 lựa chọn: Tiếp tục ở lại Viện nghiên cứu để làm việc và săn tìm các học bổng cũng như các khoá đào tạo nước ngoài với mức lương 250.000 VND/tháng; đi làm cho một tổ chức phi chính phủ phù hợp với chuyên ngành của tôi, mức lương 150 USD/ 6 tháng thử việc. Hoặc là tôi phải về Hải Phòng để làm việc cho công ty của chị gái tôi, mức lương 1 triệu đồng/tháng. Tôi đã chọn Hải Phòng vì cảm thấy mình phải trả nghĩa sự giúp đỡ của chị gái trong thời gian tôi học thạc sỹ.
Tháng 7/2002, tôi trở về Hà Nội làm cho một Viện nghiên cứu khác đúng chuyên ngành học với mức lưng 400.000 VND/tháng (toàn bộ tổng thu nhập) . Làm việc ở Viện nghiên cứu này được 2 tháng thì một cơ hội đến. Một công ty của Ba Lan muốn đặt quan hệ, tôi bắt buộc phải mở doanh nghiệp để làm ăn với họ.
Tôi không dám thổ lộ ý định này với bố mẹ và anh chị vì lúc này, mọi người không con tin tưởng ở tôi nữa. Kinh doanh ban đầu với số vốn 14 triệu đồng vay của bố mẹ một người bạn, thành lập doanh nghiệp tư nhân.
Được 4 tháng, số vốn vay đã hết, tôi vay thêm một số tiền nữa để kinh doanh. Nhưng phi vụ làm ăn với đối tác Ba Lan bị thất bại, không phải tại họ mà chính là do tôi không đủ năng lực.
Khi đó, tôi đứng trước câu hỏi: Đi làm thuê hoặc là tiếp tục có niềm tin vào chính mình để kinh doanh?
Ông trời đã giúp tôi. 3 tháng sau, công ty có một đơn đặt hàng của nước ngoài. Thật may mắn, tôi đã thực hiện được hợp đồng đó.
Nghĩ lại những ngày đầu kinh doanh, tôi như một người đi trong bóng đêm, như một người đi trong rừng sâu, chỉ có một niềm tin là chiến thắng, là thành công. Đã có lúc tôi vấp váp, thất bại, nhưng trong người tôi luôn có niềm tin và khát vọng.
Giờ đây, nếu có một cơ hội cho tôi đi du học có lẽ tôi phải lựa chọn và cân nhắc, đi hay không đi. Nếu đi 2-3 năm, tôi sẽ phải trở về và gây dựng lại tự đầu, còn ở lại, tôi phải đi làm thuê hoặc tỵ nạn . Tất nhiên, tôi không phủ nhận những kiến thức tôi sẽ có được.
Có một kỷ niệm tôi không thể quên
Tháng 3/ 2002 tôi đón một thương gia người Australia tại Nội Bài. Trước đó chỉ liện hệ qua email, điện thoại nên tôi mường tượng là ông ta là người da trắng. Khi gặp, mới biết ông ta là người Australia gốc Hoa.
Đây là lần đầu tiên ông ta đến Việt Nam. Máy bay hạ cánh lúc 22h30. Trên đường từ Nội Bài về Hà Nội, ông ta hỏi tôi: "Đây là thành phố phải không?" Lần thứ nhất, ôtô cách Nội Bài 3 km, lần thứ hai cách Nội Bài 9 km. Lần thứ 3, chúng tôi đang đi trên đường Cầu Giấy.
Khi ông ta hỏi lần thứ 2, tôi giật mình vì biết ông ta hỏi để so sánh và cảm nhận “ thành phố”- “ thủ đô” của Việt Nam.
Chỉ khi ô tô về đến khách sạn Soffitel Plaza, tôi mới dám nói "đây là thành phố của chúng tôi". Ngày hôm sau, đi trên đường Nguyễn Chí Thanh, ông ta lại hỏi tôi câu đó. Tôi thấy xấu hổ trong lòng và nói dối. Khi ôtô về đến Bưu điện Bờ Hồ, tôi mới trả lời "đây là thành phố".
Việc đàm phán với thương gia này bất thành, ý định của tôi là nhập khẩu sản phẩm của họ. Khi trở về Hải Phòng, tôi trăn trở và cảm thấy mình bị ông ta khinh.
Trong lòng tôi, lòng tự hào dân tộc trỗi dậy vì câu nói và thái độ của ông ta. Mân mê sản phẩm của họ trong tay, tôi đặt ra câu hỏi: Tại sao họ làm được mà mình không làm được? Câu hỏi này đã dẫn đường cho tôi trong công việc kinh doanh sau này. Từ đó, tôi theo đuổi mục đích là phải làm được sản phẩm này để cho thế giới biết con người Việt Nam.
Tôi cảm nhận được khát vọng kinh doanh ban đầu của mình không phải là để kiếm tiền mà chính là lòng tự hào dân tộc. Điều này thôi thúc tâm hồn và suy nghĩ của tôi.
Theo tôi, dù bạn là ai, làm gì, ở đâu... thì cũng phải có lòng tự hào dân tộc ở trong tim mình. Đó cũng là định hướng cho lối sống.
Hiện tại, có rất nhiều lựa chọn để các bạn đi hay ở, về hay không? Nhưng tôi có một câu hỏi là: Dân tộc mình ngày xưa có khát vọng thoát khỏi sự nô lệ Bắc thuộc, khát vọng đánh đuổi thực dân Pháp và đế quốc Mỹ giải phóng dân tộc để chúng ta ngày nay được sống trong tự do, hoà bình, Nam- Bắc hoà hợp thì tại sao, thế hệ ngày nay lại không có khát vọng đưa đất nước Việt Nam mình trở thành một quốc gia hùng mạnh được?
Câu trả lời này nằm trong trái tim và khối óc của mỗi người, không chỉ ở trong các chính khách, các thương gia mà nó phải hiện hữu trong tim mỗi người, mọi lúc, mọi nơi.
Hy sinh và lao động cật lưc cho ngay hôm nay, đừng vội hưởng thụ. Cho dù, sẽ có nhiều khó khăn đang chờ, nhưng tôi tin rằng thành quả lao động và lòng yêu nước, tự hào dân tộc sẽ được đền đáp xứng đáng.
Đinh Chí Hiếu (Hà Nội. Email: vi_danh@yahoo.com)
"