PDA

View Full Version : Tâm sự của người cha



maingoan_86
07-02-2011, 09:50
TIỀN MẤT TẬT MANG
Bác sĩ ở bệnh viện xanhpon
Tôi viết ra tâm sự của một người bố với nỗi bức xúc cho đứa con gái của mình. Kính mong quý bạn đọc sẻ chia.
Con tôi tên là Phương, 26 tuổi.
Sinh viên trường đại học công nghiệp hà nội
Trú quán: Viêt Trì-Phú Thọ
Khoảng 17h 30’ ngày 9/1/2011. Tại đường Nguyễn Văn Cừ- Gia Lâm- Hà Nội . đang đứng ở bến chờ xe bus thì bị chiếc xe izuru của showroom ôtô chợ Bình Minh , đường Nguyễn Văn Cừ- Gia Lâm- Hà Nội đâm vào từ phía sau,các bạn cháu đã đưa đi cấp cứu ơ bệnh viện Hòe Nhai trên một chiếc taxi và sau đó đưa đến bệnh viện xanh pôn chữa trị. Khoảng 20h cùng ngày, tôi mới đến được bệnh viện Xanh Pôn thấy con tôi bị bó bột quanh người và biết cháu bị vỡ xương bả vai và bị bật xương quai xanh vai phải. Đêm hôm đó và ngày hôm, mỗi lần đỡ cháu dậy đi vệ sinh là cháu lại khóc nhức nhối và kêu đau ở vị trí xương quai xanh. Tôi nghĩ là do va đập mạnh với khoảng cách hơn 10m. Chiếc xe hất tung lên và rơi xuống nên cháu bị đau.
Sáng ngày 11/1 tôi nói lại với cô trưởng khoa Lồng Ngực, cô khám xong và nói là xương quai xanh bị trật, chưa xử lý. Khi bó bột, nên cháu bị đau nhức, nhất là mỗi khi đưa cháu đi vệ sinh. Tôi đề nghị tổng xử lý luôn. Một lúc sau, ông đưa tới một người mặc áo bác sỹ trắng và giới thiệu là chuyên gia xử lý về xương ở bệnh viện XanhPôn. Ông ta khám xong và nói: xương quai xanh nó đã bật ra khỏi vị trí của nó. Muốn xử lý nó phải chờ tháo bột xương bả vai đã rồi xử lý sau. Nghe xong tôi lạnh người đi không nói gì và ông bỏ đi luôn. Tại sao họ không xử lý luôn cùng một lúc mà phải chờ cái nọ xong mới làm cái kia trên một vùng đau? Như thế con tôi phải nằm chờ 1 tháng tháo bột xong và 1 tháng xử lý chiếc xương quai xanh đó. Hai tháng trời nằm trên giường, phải có người nâng lên và đặt xuống, thật sự là vất vả.
Sau ngày 12/1 tôi quyết định cho cháu ra viện và đến bệnh viện Việt Đức để xử lý chiếc xương quai xanh đó. Trước khi ra viện, cô trưởng khoa lồng ngực còn dặn là bồi dưỡng tối cho cháu để lấy sức. 3 tuần sau xuống tháo bột và xử lý chiếc xương quai xanh đó. Tôi vâng dạ cho qua chuyện, nhưng thật ra tôi đang chạy trốn cái bệnh viện này. Ngày 12/1 tôi tới bệnh viện Việt Đức, được đón tiếp và sau 45’ con tôi được nhập viện và cố gắng hẹn sáng ngày 13 mổ để xử chiếc xương quai xanh đó. Nhưng có sự cố về phần bột nên sáng ngày 14 con tôi mới được mổ để xử lý do bác sỹ Toàn mổ.
Sáng ngày 17/1 con tôi đã được ra viện, chờ ngày tháo bột và đinh cho cháu.
Tôi xin chân thành cảm ơn.Ban gia đình, bệnh viện Việt Đức đã có những cán bộ nhiệt tình với bệnh nhân như bác sỹ Toàn, đã cảm thông với nỗi đau của cháu.Cảm ơn bác sỹ Toàn đã giúp gia đình chữa trị cho cháu. Tập thể CBCNV khu điều trị nhà C1.Gia đình tôi xin cảm ơn anh lái taxi đưa con tôi tới bệnh viện Hòe Nhai cấp cứu mà không lấy tiền. Riêng bác sỹ XanhPôn tôi thiết nghĩ:
Ban giám đốc bệnh viện cần chỉnh đốn lại hàng ngũ bác sỹ cũng như nhân viên. Nếu cần đưa họ học thêm về phần nghề nghiệp, nhất là phần ý thức mà bệnh viện nào cũng treo biển “Lương y như từ mẫu”.
Tôi viết ra những suy nghĩ này vì cảm thấy bức xúc trong lòng ,muốn chia sẻ với bạn đọc và mong rằng đó sẽ giúp mọi người hiểu thêm về thực trạng đang diễn ra ở bệnh viện. Xin chân thành cảm ơn!