PDA

View Full Version : Ngày nay kể chuyện xưa



The Old Man
26-09-2007, 15:35
Nhân thấy anh em trong diễn đàn viết truyện rất hay nên tôi mới nghĩ ra đề mục "Ngày nay kể chuyện xưa" để các bạn có tài viết văn dí dỏm kễ lại các câu chuyện cổ tích XƯA với một hoạt cảnh NAY trong phong cách MỚI.



Câu chuyện tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Lảo già vừa đánh xe bò vừa thưởng thức trái xoài chín thơm ngọt lịm. Ông ta ít có khi ăn được một trái xoài chín ngon như thế mặc dù ông là chủ nhân của hơn một chục gốc soài có tiếng là thơm ngon. Bản chất của ông rất tiện tặn, là một người nông dân sống với ruộng đất, ông đã nhiễm cái tánh đó từ kiếp nào, ông chỉ nhớ là từ hồi bé ông đã được chỉ dạy là phải tiện tặn không được phung phí, và ông cứ theo đó mà làm, cho tới lớn lấy vợ và giờ đây đã có một cô con gái tuổi cập kê mà ông vẩn giữ cách sống như thế. Những trái xoài chín ngon ngọt ông để dành đem ra chợ bán, nếu có ăn thì ông lựa những trái hư, thối hoặc bị chim ăn dở mà thưởng thức.
Hôm nay ông vừa trúng mùa xoài, từ sáng sớm ông đã lo khuân vác chất xoài lên xe bò và vội vã lên đừơng cho kịp chợ. Sáng giờ ông mệt đừ với mấy thúng xoài chất lên xe cùng với một mớ rau cải và vài con gà. Ông đánh xe và thưởng thức trái xoài bị con chim gì đó ăn bỏ sót lại.
Ông mút cái hột xoài tới độ không còn gì nữa mới liệng cái hột xoài vô gốc cây xoài để dành làm giống, ông lẩm bẩm trong miệng:
"Xoài ngon thế mà mấy con chim quỷ ăn phá làm hư hết một mớ, uổng thật, Phải chi mà tao có có quyền phép gì thì mấy con chim mắc dịch đó sẽ chết với tao cả lũ"
Ông chợt nghĩ tới bà vợ nhà và cô con gái, ông nhăn mặt vì trước khi đi bà vợ có dặn ông là nhớ bán xong xoài thì nhớ mua cho bà ấy một đoạn vải để về may quần. Ông suýt xoa : "Mới may cho bả mấy năm trước đây sao mà chóng rách thế". Và ông chợt nhớ đến cô con gái dể thương của ông ông chắc lưỡi: "Con nhỏ nó mau lớn và xinh đẹp không biết có thằng nào khá khá rước nó về cho mình khoẻ và cho cuộc đời nó khá lên chút, chớ như mình suốt đời cực khổ thì cũng tội cho nó".
Nghỉ tới chuyện cực khổ thì ông chợt nghĩ tới mình, ông mỉm cười khoan khoái: "Trưa nay ra tới chợ bán xong mấy thúng xoài này thì mình phải thưởng cho mình một xị với mấy miếng lòng heo, lâu quá chưa được làm xị nào cho ngon lành".
Nghỉ tới rượu làm ông hừng chí vội vã quất roi cho con bò đi nhanh thêm một tí.
Bổng nhiên có một luồng gió mạnh như giông từ phía sau xe chạy lướt qua xe ông làm ông giựt mình. Ông tự hỏi: "Trưa nóng bức mà sao có cơn giông gì kỳ vậy".
Cơn giông chạy lướt qua xe ông chợt nhiên ngừng hẳn lại, trong cơn gió lốc bụi mù tự nhiên có một ông thần hiện ra mặt mày có vẻ giận dữ lắm.
Là một người dân thấp bé quen bị lấn áp bởi các vị thần linh, ông lão vội cúi đầu nhỏ nhẹ hỏi: "Thưa ngài không biết có điều chi chỉ dạy, sáng giờ tôi lo chở trái cây ra chợ bán không biết có gì làm ngài phật lòng không?".
Vị thần nghe lão nói thế chợt nổi nét mặt giận dữ hét lên: "Thế là đúng là mi rồi, lão già khốn kiếp mi tới số rồi".
Ông già xanh mặt dù biết mình không có làm điều gì sai quấy nhưng kinh nghiệm sống cho ông biết là khi các vị thần linh nổi giận và kết tội thì dù có hay không cũng khó mà tranh cãi với thần. Ông than thầm trong bụng: "Trời ơi hôm nay xuất hành không coi ngày rồi, kiểu này là bu nhà nó ở giá tới nơi rồi, chắc không còn thấy mặt con gái nữa rồi".
Ông nhăn nhó hỏi vị thần: "Tôi đã làm gì nên tội vậy?"
Vị thần ném vào mặt ông một cái hột xoài đã được cạp nhẳn thín và hét lên: "Có phải mi vừa mới vụt cái hột xoài hồi nẫy không?"
Nhìn cái hột xoài của mình vừa ném bỏ lúc trước ông ngẩn ngơ tự thắc mắc trong lòng : "Sao có vụ phạt xả rác ngoài công lộ vậy? Hồi đó giờ có ai nói nói tới vụ này đâu", ông vội xuống nước ngay "Xin lỗi ngài, tôi đâu có biết là có lệnh mới cấm xả rác ngoài công lộ. Tôi xin nhận lỗi và hứa mai sẽ đi lượm rác hết khu đường này cho sạch sẽ".
Vị thần hét lớn: "Mi xả rác ngoài công lộ có ăn thua gì tới ta, chẳng qua là mi làm con ta gẫy giò".
Ông già than van "Tôi quăng cái hột xoài mà sao lại làm công tử gẫy giò là sao? Lúc tôi quăng cái hột xoài đâu có thấy ai ở đó đâu?"
Vị thần nói: "Lúc đó con ta đang hoá thân ra thành con kiến đứng ở dưới gốc xoài của nhà mi đó chớ đâu. Mi quăng cái hột xoài trúng nó gẫy giò".
Ông già lẩm bẩm nghỉ thầm: "Trời ba cái tên thần thánh này hết chuyện tự nhiên hoá ra con kiến làm chi vậy, sao không hoá ra con trâu con chó cho người ta dể thấy." tuy nhiên ông vẩn nhỏ nhẹ nói:
"Thưa đấng thần tiên, công tử hoá ra con kiến nhỏ xíu tôi đâu có thấy nên mới gây tội tày đình như thế, nhưng mà tại sao công tử lại hoá ra con kiến chi vậy?"
Vị thần lúng túng: "Mi đừng có thắc mắc lộn xộn. Chẳng qua.. là ... con ta tánh... tham ăn. Nó hay hoá ra thành con kiến đi vào các vườn cây ăn cây trái, nó hoá ra nhỏ để được ăn nhiều."
Ông già chợt than trong bụng: "Trời ơi! thần tiên mà cũng tham lam ham ăn háu uống như người trần vậy lại còn đi ăn trộm nữa. Hèn chi mấy trái cây ngon của ta bị thằng con tham ăn này ăn phá bừa bãi. Vậy mà còn bắt tội mình nữa. Tao mà có quyền hạn thì tao bẻ cổ cả đám".
Tuy nghĩ thế ông vẩn xuống nước năn nỉ: "Cái này là do tôi vô tình chớ đâu phải cố ý đâu. Đấng thần tiên cũng thông cảm xin tha tội cho tôi, ngu dốt đâu có biết gì".
Vị thần tiên hình như cũng thông cảm nên xuống giọng nói: "Thật ra ta củng biết là con ta có phần lỗi trong việc này, nhưng vợ ta nóng lòng thấy con than khóc mới bắt ta đi xử tội nhà mi chớ ta cũng đâu có khó khăn với mi làm chi. Mi cũng biết là vợ muốn là trời muốn mà, ta cũng ngán bả lắm."
Ông già ôm lấy đầu than thở: "Trời ơi! tưởng gì té ra thần tiên cũng sợ vợ có khác gì già này đâu."
Ông khóc lóc nói với vị thần: "Bây giờ thần bắt tội thì tôi đành phải chịu chết thôi, số tôi vô phước không may mắn. Thôi bây giờ cho tôi xin được về từ giã vợ con rồi đi theo ngài về chịu tội với thần phu nhân".
Vị thần lắc đầu không biết nói sao: "Thế cũng được. Không chừng mi gặp bà chằng lửa của ta biết đâu bả thương xót mà bỏ tội chết cho mi. Thôi về đi về nhà mi cho lẹ rồi sang nhà tao không thôi bả giận thì chết mày mà chết cả tao nữa".
Ông già tiu nghỉu quày xe trở về nhà với vị thần.

Xin chờ đoạn kết kỳ sau.

ips
26-09-2007, 15:49
Hoan hô bác TOM. Ủng hộ người đồng hương, đồng trường, đồng trang lứa :D

dly
26-09-2007, 16:11
đồng trang lứa :D.

:emlaugh:

ips
26-09-2007, 16:15
.

:emlaugh:

Thì bác ấy hơn tớ cở hai ba chục tuổi là cùng chứ gì mà cười :D

edavn
26-09-2007, 21:58
Truyện Bác TOM hay quá... Bác mần tiếp đi, kẻo anh em lại mong:)

The Old Man
27-09-2007, 02:00
Tiếp theo.

Về tới nhà ông lão vội vào thông báo cho vợ con biết tình hình đã xẩy ra. Bà vợ vội lăn ra khóc tru tréo ầm ỷ: "Trời đất chu choa mẹ ơi! Sao ông tham ăn chi trái xoài mà làm khổ cho vợ con thế. Quăng cái hột chỗ nào không quăng mà quăng vô giò của nó. Sao không quăng vào chỗ của bà đây có chết cái thằng tây nào đâu. Trời ơi là trời!!!".
Cô con gái thì thương cha vội vã khóc lóc năn nỉ ông thần:"Tôi xin đi chịu tội thế cho cha tôi, cha tôi đã già rồi xin miễn tội chết giùm. Để tôi xin đi chịu tội với phu nhân".
Ông thần thấy cô con gái xinh đẹp và hiếu thảo nên cũng động lòng ông ta nói: "Thôi ta cho mi đi theo cha nhà ngươi gặp vợ ta. Hễ mi năn nỉ bà ấy được thì bả tha chớ ta cũng không muốn bắt tôi các ngươi làm chi. Vả lại đàn bà con gái nói chuyện với nhau dễ thông cãm hơn."
Thế là ba người vội đi về nhà vị thần. Đến nhà vị thần thì thấy nhà cửa thật rộng rải mỹ lệ. Nhà mấy từng lầu, có vườn cây hồ cá chung quanh. Nhà có mấy con BMW , Lexus, Mẹc, láng cón. Người ăn người ở ra vào rộn rịp, tài xế hai ba đứa.
Ông già bước vào nhà trong lòng buồn bực than thầm: "Trời thần tiên nhà cửa rộng rãi người ăn người ở cả đống, tiền bạc biết chứa đâu cho hết vậy mà cũng tham lam đi ăn trộm ba trái cây tầm bậy cho xẩy ra chuyện lớn".
Vào trong thì thấy bà thần mặt mày son phấn đỏ chét ăn mặc hở hang ngồi cạnh giường của đứa con trai bị gẫy chân nằm rên rỉ. Ông già không dám nhìn thẳng vào người bà thần, ông run rẩy trong lòng: "Trời ơi nhà mở máy lạnh lạnh ngắt mình run muốn chết mà bà mụ này ăn mặc lỏng lẻo hở hang chả biết lạnh là gì. Gặp cái bản mặt này thì đời lão tàn rồi, Lão thần tiên dữ dằn kia sợ bả là phải, mình thì chắc bả nuốt cái rột."
Bà thần vừa thấy lão già bước vào thì hét lên the thé:" Tên lão già khốn kiếp mi làm gẫy chân con ta thì mi có đền mười cái mạng nhà mi cũng không bằng một cọng lông chân của con ta".
Ông lão chỉ biết cúi người xá lia lịa xin tha mạng. Đứa con gái của ông lão vội tới coi tình hình của cậu con trai. Nhìn người con gái lão già xinh đẹp bước tới tự nhiên câu con trai đang nằm rên rỉ chợt im re mê mẩn nhìn cô con gái.
Thấy con không than vãn rên rỉ nữa mà lại có vẽ tỉnh táo bà thần vội hỏi: "Con thấy sao? Có bớt đau hay không?". Chỉ thấy cậu trai ngồi nhỏm vậy như không có gì mắt thì nhìn cô gái không chớp, miệng thì trả lờì: "Con không có sao hết, chỉ bị bầm đầu gối một chút, hết đau rồi.". Bà thần mừng rỡ rối rít đỡ con ngồi dậy.
Cô con gái cũng quá mừng vì thấy tình thế thay đổi có lợi cho nhà mình vội thò tay nắm lấy đùi của cậu công tữ xoa nhẹ nhẹ và trách khéo: "Công tử không có sao hết vậy mà làm cho mọi người phải lo lắng. May là cha tôi không có làm công tử bị thương, nếu không thì tôi không biết phải làm sao bồi thường cho công tử đây".
Anh công tử như là người ngồi trên mây: "Anh đâu có sao đâu tại má anh lo lắng cho anh quá đó thôi". Anh chợt quay xuống bếp trở giọng: "Tụi người làm trong nhà đâu, sao thấy khách tới nhà không biết đem trà nước ra mời gì cả? Tao đuổi tụi bây hết cả đám bây giờ".
Mọi người trong nhà vội vã lăng săng khui Cô Ca, bia mời khách.
Ông già nhìn thấy thấy hiểu chuyện: "Mẹ mấy thằng thần tiên cũng mê gái như người trần chớ có cao sang gì đâu. Thấy gái đẹp thì tươm tướp".
Ông thần thấy tình thế đã thay đổi khác, bà vợ thì hoan hỉ thấy con mạnh khoẽ. Ông ta thở phào một phát, với tay khui chai KEN rót vào ly cho lão già "Nè ông anh làm một ly cho mát. Hồi nẫy giờ lo quá quên cả đói khát. Thôi vô với tui trăm phần trăm cái đi".
Lão già vừa thoát chết, mừng rỡ lại lần đầu tiên trong cuộc đời được chai KEN lạnh, ông vôi vàng không khách sáo cầm ly bia ực một hơi.
Lão chép miệng khoan khoái: "Thiệt! Làm thần tiên sướng thiệt. Hèn chi ai cũng muốn làm đấng cao cả hết. Vụ này không thể bỏ qua được rồi. Con nhỏ nhà mình gặp thằng này thì số nó tốt gắp trăm lần hơn mấy đứa có chồng Hàn hay Đài rồi. Không để hụt cơ hội này".
Lảo vui vẽ cười nói với ông thần tiên một cách mạnh bạo hơn: "Chà! Cái rượu này ngon quá, tôi quả thật là may mắn" Nói tới đây ông chợt nghĩ "Suýt chết mà là may à" tuy nhiên ông vẩn khề khà tiếp "Tôi biết như vầy thì đem theo một mớ xoài xanh mắm ruốc thì tới bến luôn".
Bà thần thì lắc đầu chắc lưỡi khi thấy đứa con trai của mình lần đầu tiên bưng rượu và thức ăn mời một lảo già một cách chu đáo và lễ phép: "Tổ mẹ nó! Mình nuôi nó tới lớn, hồi đó tới giờ có thấy nó lo cho mình được một ly nước hay chén cơm nào đâu. Bây giờ thì phục vụ cho ông già rối rít. Nó giống thằng cha nó y chang".

Câu truyện được kết thúc rất là vui vẻ y như chuyện phim Disney.
And They Live Happily Ever After.

Ủa còn cái đề tựa Tránh voi không xấu mặt nào là làm sao?
Đó là như thế này: Cô con gái kia sau khi lấy anh chàng công tử kia rồi thì bắt nạt ông chồng như sau "Hễ mà thèm ăn vụng thì không được hoá ra con kiến lén lút đi ăn chơi. Phải hoá ra con voi cho rõ ràng. Không thì chết với bà". Cậu công tử là thần tiên mà cũng sợ vợ như mọi người khác, vế sau có muốn lén đi chơi thì hoá ra con voi mà đi, Khổ nổi làm voi thì làm sao mà lén lút được. Có giỏi thì cũng không qua được tay bà.

Lão già thì không còn cởi xe bò mà có chiếc Dylan chạy vòng vòng coi chừng mấy cây xoài. Còn bà vợ ông thì bắt chước bà thần cũng ăn mặt mỏng manh, thoa son đỏ choét.
Ông thần thì lâu lâu cùng với ông suôi gia hoá ra trận giông gió thường lén bay ra làng Mùi ăn nhậu.

Hàng xóm thì về sau hễ thấy voi là tránh ngay vì biết đó là đấng thần tiên, Họ truyền tụng câu "Tránh voi không xấu mặt nào" lại cho nhân thế.


Hết

Shellingfox
27-09-2007, 02:36
Hay quá bác TOM ơi. :)

The Old Man
27-09-2007, 04:04
Chú Cuội IT.

Truyện cổ về Chú cuội, CâyĐa.com và khu rừng Internet.

In a galaxy far .. far... far ... far ... away
Chú Cuội mồ côi cha mẹ từ thưở nhỏ. Nhà nghèo gia tài để lại của cha mẹ là cây búa Pentium III tra cán 512k. Chú thường sinh nhai bằng cách vác búa đi vào khu rừng bên cạnh nhà mà đốn củi. Khu rừng Internet vẫn là nơi độ nhật hàng ngày của chú, Chú hay vào đốn củi lượm lặt những thứ chú có thề down free, đôi khi chôm chỉa vài gốc cây lớn đã được ai bẻ cờ-rắc sẵn.
Cuộc sống chú rất an nhàn tuy nghèo khó độc thân không vợ con (ai mà ưng IT nghèo) nhưng chú rất vui vẻ mặc dù đôi khi bị nghẽn mạng mưa gió thất thường chú cũng phải nằm nhà ôm bụng đói. Tuy nghèo nhưng chú hay lang thang trong rừng Internet hề thấy ai có rắc rối hay gập lỗi chú cũng thường giúp đỡ. Chú nghèo thật nhưng cũng ráng có cái NIC là Cuội Già như ai. Chú vẫn mong có ngày được khá giả như các người trong xóm có nhà riêng home-page và cơ sở nhà cửa website, domain khang trang như như bác VK hàng xóm vậy.
Một hôm trong khi lang thang dạo trong rừng Internet chú Cuội chợi nghe có tiếng kêu là lạ y như là MP3 hay Wav gì đó, Chú lấy làm lạ bèn lò mò thấy cửa hang www.nhạc-số chấm cơm gì đó chú bèn vác búa chặt trái (left click) một phát, thì phát hiện ra là có 3 chú cọp con đang lò mò trong hang. Chú Cuội thấy ba chú cọp con thì mừng rỡ biết là trúng mối. Ba chú cọp con này mà down về bán cho tiệm thuốc bắc nấu cao thì được bộn bạc. Ít khi nào dạo web mà gặp món bở như thế này. Chú vội vàng rút bao USB tóm ba anh cọp con cho vào bịch không cần check vi-rút và exit ra khỏi hang ngay lập tức sợ bị bắt phải đăng ký phiền phức.
Vừa ra khỏi miệng hang chưa kịp mừng rỡ thì chú nghe Aồum một tiếng lớn. Chú Cuội hoảng hồn biết là có Cọp mẹ Admin vừa về tới. Thất kinh hồn vía chú phóng lên một gốc cây lớn gần miệng hang. May là cây này cành xum thân lớn rễ lòng thòng che phủ. Chú vội vã leo tuốt lên cao cho chắc ăn. Không ngờ quá quýnh quáng lúc treo tuốt lên trên cành cao chú làm rớt cái USB có dựng ba con cọp con xuống đất. Chú tiếc 3 con cọp con với cái bịch USB lăn long lóc trên mặt đất. Ba chú cọp con thì chắc chết rồi nằm bất động trên mặt đất. Chú cuội chợt thấy một con cọp mẹ Admin to lớn bước lại gần ba cái xác cọp con kêu rú thảm thiết. Tuy tội nghiệp cho ba chú cọp con , chú cuội phải bám lấy cành cây không dám cử động sợ bi Admin phát hiện.
Cọp mẹ Admin ngó quanh quất tìm kiếm coi ai mà DDOS vào nhà mình giết con như thế. Sau một hồi quan sát registry kỹ lưỡng không thấy gì lạ cọp mẹ tiến gần lại cái cây nơi mà chú Cuội ẩn nắp. Trời đổ mưa lâm râm Chú cuội vừa lo vừa mừng vì chú tè trong quần và nước tiểu rơi lỏn tỏn xuống đất may mà có mưa lâm râm nên mẹ cọp không để ý. Bổng vút một cái cọp mẹ phóng lên cành cây chỗ chú cuội đang ẩn núp. Chú Cuội hoảng hồn suýt toé vải tưởng là mẹ cọp đã thấy mình, ngờ đâu mẹ cọp chỉ một ngoạm một chùm lá cây rồi phóng xuống đất. Chú cuội tuy sợ té vải vẩn không kềm được ngạc nhiên khi thấy cọp mẹ nhai nhai cái túm lá cây đó. Chú tò mò vạch lá ra nhìn.
Chú Cuội thấy cọp mẹ banh miệng ba chú cọp con rổi nhả cái mớ là cây nhai nát vào. Chú Cuội lại giật bắn cã người khi thấy sau vài phút ba chú cọp con tự nhiên sống lại và cùng mẹ cọp đi vào hang. Ngồi trên cây chú vội quan sát cái cây mà mình vừa trèo núp thì thấy đó là cây Đa, cây này cũng như cây đa khác chỉ có điều là lá đa dày và mướt rờ vào thấy êm tay muốn sờ mải.
Chờ một hồi lâu thấy im tịnh chú vội vàng trèo xuống thấy chung quanh có mấy cây đa con mới mọc bác túm ngay lấy một cây cho vào bọc USB chạy ngay về nhà.
Chú cuội rất o bế cây đa con này chú tìm một host rộng rải mát mẽ trong sân nhà trồng cây đa và chịu khó châm sóc vung sới cho cây đa này. Chú tìm một cơ hội nào đó để thử nghiệm coi cây đa này có thề cứu sống được ai không.
Một hôm bên đường chú Cuội thấy một con chó vừa mới bi xe đụng nằm chết ngoài đường. Thay vì đem về làm chả chìa đánh chén như mọi khi chú thử lấy nắm lá đa bỏ vào miệng nhai nát và nhét vào miệng chú chó chết đó. Sau vài phút hồi hộp chờ đợi chú chợt mừng rở nhảy tít lên như là trúng số vì con chó sống lại và sủa oẳng oẳng.
Chú Cuội từ đó có thêm nghề quãn lý mạng hể ai mà mất mạng là chú cho một miếng lá đa vào mồm là sống lại ngay. Chú Cuội gìn giừ cây Đa dó rất cẩn thận không cho một ai được bén mảng đến gần, Chú càng ngày càng khá giả nhờ chữa bệnh cho người và nhất là càng ngày mạng dỏm có rất nhiều. Chú cuội khá giả liền cho xây ngay cho mình một domain CâyĐa.com để bảo quãn cây Đa mà còn mua thêm server nhờ DIGI trong coi ngày đêm.
Từ là một IT nghèo bây giờ chú Cuội trở nên khá giả, Chú cưới được một cô vợ xinh đẹp. Ngày cưới vợ chú cũng bày đặt chụp hình đăng lên mạng không thua gì bác VK hàng xóm. Chú không còn đùng cây búa Pen III nữa, chú treo lên tường để làm kỷ niệm của gia bảo do cha mẹ để lại. Bây giờ chú chơi con laptop Sony VAIO bóng lưỡng bỏ ba lô đeo kè kè đi đạo rừng Internet còn dẫn theo con chó mà chú đã cứu mạng cho nó.
Cái khổ tâm của chú Cuội từ lúc khá giả là hay bị người khác ganh tỵ ghen ghét phá hoại. Bác lấy kinh nghiệm của bác VK hàng xóm bị tụi chơi khăm mất cái domain xịn. Chú rất chăm sóc CâyĐa.com rất kỹ không để cho ai DDOS, và cũng hay quét Virus thường xuyên. Mọi sự chăm sóc cây đa bác phải tự tay lo không dám để cho ai rớ tay vào chỉ trừ có bà vợ khi nào chú bận họp hành thì mới vào thay chú tưới nước vun phân cho cây Đa.
Đám người ghanh ghét chú Cuội sau bao lần tốn kém nhờ hacker xâm nhập vào CâyĐa.com không được bèn đổi ý nhờ xã hội đen chơi trò bẩn.
Một hôm chú cuội ra làng Mùi thăm anh em ở 81 về thì thấy vợ chú đã bị bọn Mả fia thanh toán nằm gục trước sân nhà. Bọn Mafia này biết là chú Cuội có tài cứu mạng nên chơi cái màng rút ruột cố hủ. Bọn chúng mổ bụng và rút ruột vợ chú Cuội.
Chú Cuội không biết làm sao cứu mạng vợ vì không còn bộ đồ lòng. Chú chợt thấy con chó của chú quanh quẩn dưới chân chú nẩy ra một ý hay. Chú Cuội tóm chú chó nhà mổ bụng lấy bộ đồ lòng thay vào cho bà vợ và nhai mấy là đa cho vào miệng. Lá Đa thật linh nghiệm một lát sau thì vợ chú cuội sống lại.
Nhìn con chó chết chú Cuội dịnh mang làm thịt, tự nhiên chú có thêm một ý lạ, Chú cuội ra sau hè lấy mớ đất ướt nặn thành bộ đồ lòng và nhét vào con chó. Chú cũng nhai một mớ lá đa và cho vào miệng chó. Lá đa quả là thần dược, con chó sau nửa ngày sống trở lại và đi đứng bình thường.

Kể từ đó bà vợ của chú Cuội sống lại tuy nhiên tâm tính lòng dạ thay dổi bất thường vì có lòng dạ của con chó. Bà ta rất là CẨU thả. Những gì chú Cuội nhắc nhở dặn dò trong việc coi sóc CâyĐa.com bà ta quên hết.
Một hôm chú Cuội vác ba lô vào rừng Internet, bà vợ ở nhà tự nhiên mắc tiểu. Với lòng dạ của con chó bà ta quên hẳn mọi lời căn đặn của chú Cuội, theo thói quen của chó bà ta ra ngay gốc cây Đa chân thấp chân cao tè vào gốc cây Đa thần.
Cây đa là thần vật tự nhiên bi trúng phải Virus ô uế chợt rung chuyễn dữ dội thân mình lúc lắc gốc rể lung lay từ từ bứng gốc đi lên.
Chú cuội đang dạo web chợt thấy bi treo cứng biết ngay là có chuyện chẵng lành vội vã shutdown không kịp logoff ôm laptop chạy về nhà đúng lúc thấy cây đa thần từ từ bay thẳng lên trời. Thấy CâyĐa.com thân yêu của mình trúng virút, dữ liệu bị corrupt tiêu tùng chú Cuội nhảy lên ôm lấy gốc ây đa cố gắng giử lại. Ngờ đâu cây đa quá to và mạnh kéo theo chú cuội hyper thẵng lên trời, đưa chú cuội tới mặt trăng mới dừng lại.
Từ đó chú Cuội kẹt luôn ở mặt trăng tới giờ tuy có đem theo laptop nhưng ADSL trên mặt trang do FPT quản lý phủ sóng rất yếu, sóng wifi không kết nối được nên chú Cuội không sao liên lạc email về về cho vợ Vả lại bà vợ cẩu thả quên mất ID và password nên không login mà check mail được.

Còn con chó có cái bộ lòng nắn bằng đất nên ruột gan liền với đất, tối nằm ngũ trên đất canh nhà hễ ai đi đứng gần nhà là nó biết ngay vì đang đi trong bụng nó. Bởi thế người ta dùng chó giữ nhà là vậy.
Chú Cuội thì ngàn năm vẩn ở trên mặt trăng, xui là mạng ADSL do FPT kéo vẩn rớt dài dài, hàng ngày vẩn gõ laptop mong được kết nối internet mà vẩn hoài công. Chị Hằng thì ở ru rú trong nguyệt điện coi phim bộ Đại Hàn không chịu ra ngoài.

Nếu bạn có nhìn lên bầu rời đêm khuya thì vẩn thấy chú cuội ngồi gốc cây đa, tay gõ laptop lia lịa miệng vẩn lải nhải về việc MẤT MẠNG.

ips
02-10-2007, 12:35
Tiếp đi bác TOM.

Tiếp sức bác chuyện này nhé :

Cuối đời nhà Chu, tại ấp Mông, nước Tống, có một người họ Trang tên Chu, tự Tử Hưu, làm quan dưới triều nhà Chu. Trang Tử thờ vị thánh Lão Đam, vị thánh này trước tác bộ “Đạo Đức Kinh” và người đương thời tôn xưng là Lão Tử.

Trang Chu ngủ ngày thường nằm mộng thấy mình hóa bướm, bay nhởn nhơ trong không trung bèn đem việc ấy hỏi thày.
Ông thày đó là một vị chân nhân, thông hiểu cả vũ trụ, nên nghe xong, ông ta giảng giải:

- Nguyên thuở trời đất mới phân, âm dương vừa định, thì có một con bướm trắng hút hết tinh túy của các loài hoa, đoạt khí thiên của nhật nguyệt, tạo thành một nguyên tố trường sanh bất tử.
Con bướm trắng ấy một hôm lại đến cung Dao Trì hút nhụy hoa bàn đào của Tây Vương Mẫu, nên bị con chim thanh loan giữ vườn mỗ chết, hồn dật dờ xuống cõi trần mà đầu thai ra ngươi đó.

Trang Chu nghe nói như tỉnh giấc chiêm bao, đầu óc cởi mở, quan niệm được những nét huyền diệu của vũ trụ, bèn đóng cửa tu hành, về sau trở thành một nhà đạo học cao siêu.
Lão Tử thấy học trò đã giác ngộ, nên đem bộ học thuyết kinh năm ngàn chữ và tất cả sở đắc của đời mình truyền lại cho Trang Tử.

Trang Chu được truyền dạy, gắng tu luyện, nên thể nhập được lẽ biến hóa của thiên nhiên, thông suốt định luật sanh khắc của ngũ hành.

Tuy theo đạo “Thanh tỉnh vô ri” nhưng Trang Chu không bỏ cái thuyết “âm dương thuần nhứt” nghĩa là vũ trụ phải có âm có dương thì loài người phải có vợ có chồng.

Trang Chu lấy ba đời vợ : người thứ nhất bị bịnh chết, người thứ hai vì phạm lỗi bị bỏ, người thứ ba là họ Điền.

Trang Tử sang du lịch nước Tề, Điền Tôn là một người rất trọng học vấn, thấy Trang Tử thông minh đem lòng yêu mến gả con gái mình cho Trang Tử. Điền thị là một nàng tuyệt thế giai nhân, tuy Trang Tử không phải là người háo sắc song cũng yêu thương vợ lắm.

Thời ấy Sở vương nghe tiếng đồn Trang Tử là bậc tài danh, nên cho người đến thỉnh về triều, gia phong tước lộc, ngõ hầu cứu dân độ thế.

Tuy nhiên, là bậc tu hành, Trang Tử đâu có thiết tha gì đến bả vinh hoa phú quà, nên từ chối ngay, và dẫn vợ về trú ngụ nơi Nam Họa Sơn thuộc địa phận Tào Châu, để sống một cuộc sống an nhàn ẩn dật.

Một hôm, thẩn thơ nơi sườn núi, Trang Tử gặp một thiếu phụ mặc tồ đang, đang ngồi cầm cây quạt, quạt một nấm mồ mới đắp, đất chưa ráo.

Trang Tử lấy làm lạ hỏi:

- Tại sao nàng lại ngồi quạt nấm mồ ấy làm gì thế?

Thiếu phụ đáp:

- Chồng thiếp không may chết sớm, nắm xương tàn chôn cất nơi đây. Lúc sinh tiền đang nồng duyên hương lửa, chồng thiếp có dặn rằng nếu rủi ro mà chồng thiếp có mất sớm thì hãy đợi cho nấm mồ lên cỏ đã, rồi hãy tái giá. Nay chồng thiếp rủi mất mà gió mưa tơi tả biết bao giờ nấm đất nầy khô để cho loài cỏ mọc lên được. Mà ba thu đằng đẵng; đêm xuân một khắc ngàn vàng, tiện thiếp chờ sao được ! Vì vậy thiếp mới quạt cho đất khô, để cỏ mau mọc, chừng ấy dẫu thiếp có tái giá thì cũng khỏi phụ lòng người chín suối.

Trang Tử nghe dứt lời, thở ra một hơi dài não nuột, trách cho lòng người đời sớm bạc tình, và nói:

- Nếu nương nương muốn cho đất khô ngay không có gì cả. Kẻ bất tài này xin quạt giùm cho.

Thiếu phụ nghe nói mừng rở, trao chiếc quạt the cho Trang Tử.

Trang Tử vận dụng hết “bản ngã” hướng vào nấm mồ, dùng phép quạt mấy cái, nấm mồ tự nhiên khô ráo, đồng thời cỏ xanh lấm tấm nảy chồi.

Thiếu phụ mỉm cười, mặt tươi như đóa hoa buổi sáng, quỳ xuống tạ Ơn Trang Tử và nói:

- Tiện thiếp mang ơn tiên sinh rất trọng, nơi đây biết lấy gì đền ơn. Vậy xin tặng tiên sinh chiếc quạt này.

Vừa nói, thiếu phụ hai tay vừa nưng chiếc quạt lên ngang mày, rồi hớn hở ra đi.

Trang Tử cầm cây quạt che ngấm nghía, lòng nao nao một nỗi buồn khó tả. Cho hay sự đời chỉ là một bức màn thưa, ân tình chỉ là một lớp vỏ che đậy những bản năng dục vọng kinh tởm của con người.

Về đến nhà, Trang Tử vẻ mặt lạnh lùng, trước khi bước vào mái hiên, ngâm mấy câu:

Bất thị Oan gia bất tụ đầu
Oan gia tương tụ kỷ thời hưu ?
Tảo tri tử hậu vô tình nghĩa
Tựu bả sinh tiền ân ái câu.

Dịch:

Nếu chẳng oan gia đâu gặp nhau
Oan gia ràng buộc được bao lâu ?
Nếu hay lúc chết không tình nghĩa
Thì sống thà đừng ân ái nhau

Thấy mặt chồng bước vào nhà rầu rầu, lại vừa ngâm thơ, vừa cầm cây quạt the, Điền thị ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao chàng đi chơi về lại buồn bã như thế. Chiếc quạt kia ở đâu vậy?

Trang Tử đem chuyện thiếu phụ quạt mồ kể lại đầu đuôi cho vợ nghe, và nói thêm rằng:

- Đây là cây quạt bạc tình, mà thiếu phụ ấy đã tặng cho ta.

Điền thị nghe chồng kể đầu đuôi nổi giận, mắng rằng:

- Cái thứ đàn bà quỷ sứ ấy, chồng chết nấm mồ chưa xanh cỏ đã toan bề ân ái, thật là khốn kiếp, lẽ ra thứ ấy phải giết đi rồi đem thả trôi sông để khỏi làm nhơ cho giới phụ nữ.

Trang Tử nghe vợ nói, chỉ cười không đáp, buồn bã ngâm tiếp mấy câu thơ:

Sinh tiền cá cá thuyết ái ân,
Tử hậu nhân nhân dục phiến văn
Họa hổ họa bì nan họa cốt,
Tri nhân tri diện bất tri tâm.

Dịch:

Khi sống người người khoe ân ái
Lâm chung kẻ kẻ muốn quạt mồ
Vẽ cọp, vẽ da xương khó vẽ,
Biết người, biết mặt, biết lòng mô?

Điền thị nghe mấy câu thơ càng thêm cáu tiết, hơi giận phừng phừng, trách chồng sao lại đem những hạng đàn bà mất nết ấy mà so sánh với mình. Dễ thường tất cả đàn bà trong xã hội ai cũng thuộc vào loại đó sao?

Trang Tử mỉm cười, nói:

- Thôi đừng có làm giận làm hờn mà chi. Tôi giả thử, nếu mai kia mốt nọ, rủi tôi mà có bất hạnh đi rồi, liệu đóa hoa hải đường kia đang độ phơi phới hơi xuân, có thể phong kín nhụy hương mà chờ quá hạng thiều quang chín chục đó không?

Điền thị cắn môi, phì cười nói:

- Nếu đã là trung thần thì không bao giờ thờ hai chúa, gái tiết trinh bất sự nhị phu. Nếu bất hạnh mà chàng có rủi ro điều gì thiếp xin cam phận đến già, chứ không bao giờ nghĩ đến những chuyện đê hèn như vậy.

Trang Tử nghe vợ nói, cười xòa tỏ ý khó tin.

Điền thị tức giận chụp cây quạt xé nát rồi nói:

- Để làm gì cái đồ phụ bạc này, nhìn thêm nhơ mắt. Chỉ có lúc chàng chết đi mới rõ bụng người đàn bà này tiết hạnh dường nào!

Trang Tử nói:

- Thôi ! nàng đừng giận dữ làm gì ! đó là ta thử lòng nàng đó thôi, nếu quả nàng có lòng trinh tiết như vậy thì còn gì quà hóa bằng.

Tuy nói thế, nhưng nét mặt Trang Tử từ đó vẫn không phai màu chán ngán!

Chẳng bao lâu, Trang Tử lâm bịnh, mỗi ngày một trầm trọng thêm. Điền thị cả ngày sùi sụt bên giường.

Một hôm, Trang Tử gọi vợ đến nói:

- Bịnh tôi đã nguy ngập, không thể sống được lâu, rất tiếc là cây quạt mồ không còn để nàng dùng mà quạt cho nấm mồ tôi xanh cỏ, để nàng sớm được tái giá cho khỏi tiếng tăm người đời dị nghị.
Điền thị vừa khóc vừa nói:

- Xin chàng cứ tịnh dưỡng chớ có buồn bã như thế mà tổn hại tinh thần. Thiếp là một người có học, biết chữ “Tùng nhất chi chung”, lẽ đâu lại làm được chuyện đê hèn như thế, nếu chàng không tin, thiếp xin tử tiết trước mặt chàng để chàng trông thấy tấm lòng chung thủy.

Trang Tử hổn hển nói:
- Lòng nàng đã như thế thì dẫu có nhắm mắt, tôi cũng an lòng.
Nói xong, Trang Tử tắt thở. Điền thị lăn lóc than khóc rất não nề, bi ai, thống thiết.

Nàng mặc đồ tang, lo việc khăn liệm, quàng quan tài nơi giữa nhà để phúng điếu.

Qua mấy ngày, Điền thị khóc sướt mướt, bỏ ăn bỏ ngủ. Đến ngày thứ bảy, bỗng có một chàng thư sinh, mặt như dồi phấn, môi tợ thoa son, áo tía, quần đen, phong nghi tuấn tú, có giắt theo một người lão bộc đến tự xưng là Vương Tôn nước Sở. Ngày trước có đính ước cùng Trang Chu theo đòi học tập, nay đến nơi mới hay Trang Chu đã chết, nên Vương Tôn cảm nghĩa xin vào phúng điếu.

Điền thị phải ra tiếp kiến.

Khi Vương Tôn khóc lạy linh cữu xong, Điền thị mời Vương Tôn vào nhà khách để dùng trà.

Thấy một gã thư sinh trẻ đẹp như thế, Điền thị thoắt động lòng, tuy bên ngoài giữ lễ, nhưng bên trong cũng muốn kiếm cách làm quen để tiện bề gần gũi.

Vương Tôn nói:

- Trang tiên sinh đã ra người thiên cổ, nhưng lòng ngưỡng một của tôi vẫn còn. Nay tiểu tử muốn xin lưu lại nơi đây một trăm ngày, trước là trọn đạo cư tang, sau mượn sách vở của tiên sinh để học đòi được phần nào hay phần ấy.

Vớ được dịp may, Điền thị tủm tỉm cười, cung kính đáp:

- Tình nghĩa thầy trò, xin Vương Tôn đừng ngại gì cả.

Nói xong, nàng xuống bếp lo sửa soạn cơm nước đãi đằng rất hậu.

Thảo đường gồm có ba gian, gian giữa quàng linh cữu, gian bên phải Vương Tôn ở. Điền thị đêm đêm lấy cớ đến khóc chồng nhìn ngắm Vương Tôn, mắt liếc, lòng mơ, mối tình mỗi ngày một tha thiết.

Tuy nhiên, hình như có một giòng sông ngăn cách, Điền thị không biết làm sao để vượt qua bờ sông ân ái; một hôm nàng đánh liều gọi người lão bộc của Vương Tôn đến hỏi:

- Chủ nhân của ông đã có vợ con chưa?

Người lão bộc đáp:

- Thưa phu nhân, chủ tôi lâu nay lo trau dồi kinh sử chưa có thì giờ để nghĩ đến việc đó.

Điền thị mỉm cười hỏi tiếp:

- Ông liệu xem những người đàn bà như thế nào mới hợp ý Vương Tôn?

Người lão bộc nói:

- Mấy hôm nay chủ nhân tôi ước mong sao được có người nhan sắc như phu nhân mới vừa ý.

Điền thị không dè dặt nữa, nói thẳng:

- Ông có thể tác thành cho hai bên chúng tôi được không?

Người lão bộc làm ra vẻ e ngại, nói:

- Điều đó chủ tôi còn gì mong ước hơn, song sợ e tiếng thầy trò, thiên hạ dị nghị chăng?

Điền thị dẫn giải:

- Vương Tôn tuy trước kia có lời nguyện ước, song chưa từng học với chồng tôi một ngày nào thì sao gọi là nghĩa thầy trò ? Vậy ông là một người lão bộc trung thành, tôi nhờ ông giúp đỡ, nếu việc được thành công tôi sẽ trọng thưởng.

Người lão bộc tỏ ý thuận tình bước đi. Điền thị còn căn dặn theo:

- Nếu ngày nào xong việc, ông nhớ tin cho tôi biết liền đi nhé !
Một ngày trôi qua, thời khắc đối với Điền thị như dài dằn dặc, trong lòng mơ ước không yên.

Sáng hôm sau, Điền thị nóng ruột quá mới gọi lão bộc đến phòng hương hỏi chuyện.

Vừa mới gặp mặt Điền thị, người lão bộc đã nói:

- Nương Tử ôi ! Công việc bất thành rồi.

Điền thị nghe nói, trong mình lạnh toát, mồ hôi rướm ướt áo, hỏi vội:

- Sao? Sao thế?

Lão bộc chậm rãi đáp:

- Chủ tôi nói cũng có là. Theo người thì sắc đẹp của Nương Tử tuyệt lắm rồi, tình sư đệ cũng không đáng kể, duy chỉ có ba việc này thực là khó khăn lắm.

Điền thị nóng lòng, hỏi:

- Việc gì ? Ông cứ nói mau đi!

- Điều thứ nhứt : Chiếc quan tài còn quàn nơi giữa nhà, thây người chết chưa lạnh, nếu bàn tính đến cuộc hôn nhân e bất nghĩa lắm. Điều thứ hai : Trang tiên sinh cùng Nương Tử thuở nay ân ái đậm đà, tình chăn gối không gì thương tổn. Vả lại, Trang tiên sinh lại là một bậc tài hoa lỗi lạc, còn chủ nhân tôi, học mọn tài sơ, e không xứng đáng với Nương Tử chăng. Điều thứ ba : chủ tôi đến đây không có mang theo tiền bạc bao nhiêu, lấy gì mà lo sính lễ. Vì các lẽ đó mà công việc không thành.

Điền thị nghe xong cười nói:

- Cả ba điều ấy rất dễ giải quyết:

Sau nhà còn một cái phòng trống, tôi sẽ thuê người khiêng cái quan tài kia đem ra để tạm sau đó.

Vong phu có gì đáng gọi là đạo đức và tài năng đâu. Trước kia đã có hai đời vợ nhưng vì dạy không được nên phải bỏ đi, thiên hạ đều cho là bạc bẽo. Sau đó Sở vương hâm mộ hư danh nên mời về làm tướng, y tự biết mình bất tài nên lánh mặt nơi thôn dã, sống ẩn dật nơi chốn núi non. Hôm trước đây hơn một buổi dạo chơi, y có gặp một thiếu phụ quạt mồ, liền giở trò trêu hoa ghẹo nguyệt, đoạt cây quạt của thiếu phụ đem về đây. Tôi nổi giận xé chiếc quạt ấy ra từng mảnh. Ông coi đó ! như vậy mà còn tình nghĩa yêu đương gì nữa chứ!

Việc tiền bạc Vương Tôn nói đó cũng không khó khăn gì. Tôi là chủ rồi, còn ai mà đòi sính lễ nữa. Đến như tiệc tùng thì tôi còn của cải hơn mười lượng vàng lại không đủ chi dùng sao ! Nếu Vương Tôn mà có cố tình kết tóc trăm năm với tôi thì chúng ta làm một cái lễ mọn để động phòng hoa chúc cũng đủ lắm rồi.
Nói xong Điền thị lấy vàng giao cho lão bộc đem về đưa cho Vương Tôn và hẹn đêm hôm ấy làm lễ hợp cẩn.

Tối hôm đó, Điền thị được tin Vương Tôn khứng chịu một bề, rất mừng rỡ, mượn người khiêng chiếc quan tài của Trang Tử để ra phía nhà sau, rồi thay đổi đồ tang, mặc áo gấm, quần hồng, thắt hoa, kết lá trước thảo đường muôn màu sặc sở.

Sửa soạn xong, Điền thị ngồi chờ Vương Tôn đến.

Mãi đến quá 9 giờ đêm, Vương Tôn mới qua thảo đường. Điền thị nóng lòng như đốt, đôi mắt long lanh, hai má ửng hồng, nhìn Vương Tôn khôi ngô tuấn tú, trong chiếc áo cẩm bào màu lục.
Hai người làm lễ xong, men rượu hiệp cẫn nuốt chưa trôi qua nửa cổ, Điền thị phút động hương tình, dục Vương Tôn vào phòng nghỉ sớm...

Bỗng Vương Tôn mặt mày nhăn nhó, chàng lăn dưới đất la ôi ối. Không rõ việc gì, Điền thị hoảng kinh đến ôm Vương Tôn vào lòng.
Người lão bộc nghe tiếng chạy đến, thấy vậy nói với Điền thị:

- Chủ tôi trở lại bệnh đau bụng trước kia rồi đó. Bịnh này thì không có thuốc nào chữa nổi, chỉ trừ có được một vật ấy mà thôi.

Điền thị lo lắng hỏi:

- Vật gì thế?

Người lão bộc giải thích:

- Trước kia, bình nhật cứ mỗi lần bịnh ấy phát lên thì vua nước Sở phải giết một tù nhân, lấy bộ Óc ngâm rượu cho Vương Tôn uống thì khỏi ngay. Nay bịnh ấy tái phát mà ở nơi chốn sơn lâm cùng cốc này tìm đâu ra được thứ đó, chắc là chủ tôi phải chết mà thôi.

Điền thị sốt ruột hỏi:

- Thế thì óc của người chết có dùng được hay không?

Người lão bộc nói:

- Người chết chưa quá một trăm ngày thì bộ Óc vẫn dùng làm thuốc ấy được. Trước kia tôi có nghe quan Thái y nói như vậy.

Điền thị hớn hở nói:

- Vong phu chết chưa quá hai mươi ngày, vậy thì ta nạy quan tài mà lấy vật ấy.

Người lão bộc làm ra vẻ ngần ngại nói:

- Chỉ sợ Nương Tử không nỡ làm như thế.

Điền thị bỉu môi nói:

- Ta cùng Vương Tôn kết nghĩa đá vàng, cho đến răng long bạc đầu, thân của ta còn không tiếc, huống chi một nắm xương tàn kia mà ăn nhằm vào đâu.

Nói xong, Điền thị gởi gắm cho người lão bộc ở lại săn sóc Vương Tôn, còn mình thì chạy thẳng xuống nhà dưới tay cầm một cây búa, tay nắm một con dao mò sang bên phòng có để linh cữu của chồng.

Vừa đến nơi, Điền thị không cần nghĩ ngợi gì nữa cả, hai tay hươi búa bổ vào quan tài mấy cái, nắp quan tài bật tung ra. Bên trong nghe có tiếng rên rồi bỗng thấy Trang Tử lồm cồm ngồi dậy.
Điền thị hoảng kinh, đứng cứng ngắt như trời trồng, hai tay rụng rời, rơi lưỡi búa và con dao xuống đất.

Trang Tử nói:

- May phước nhà ta, trời không nỡ để tuyệt mạng, tôi chết đã hơn mười ngày mà còn sống lại được, vậy thì chúng ta cùng về phòng nói chuyện cho vui.

Trang Tử đi trước, Điền thị nối gót theo sau, mồ hôi toát ra như tắm, da mặt cắt không còn chút máu, chỉ sợ về đến phòng gặp người lão bộc và Vương Tôn ở đó nàng sẽ không biết nói làm sao với chồng.

Chưa tìm được lời lẽ nào để nói dối, thì hai người đã đến nơi. May thay, người lão Bộc và Vương Tôn lại biến đi đâu mất.

Điền thị vững lòng, lấy hết can đảm nói:

- Từ hôm phu quân mất đến nay, suốt ngày đêm tôi khóc mãi, không ăn, không ngủ gì được cả. Bỗng nghe trong quan tài có tiếng rên, tôi sực nhớ đến cổ nhân có chuyện hoàn hồn nên vội vã bửa nắp quan tài để xem chàng có sống lại chăng!!!

Trang Tử mỉm cười nói:

- Phu nhân có lòng như vậy, ta rất cảm ơn, song ta chết chưa quá hai mươi ngày, lẽ ra phải cư tang thủ tiết, chứ sao lại mặc áo tía quần hồng làm gì vậy?

Điền thị không biết nói sao, đành làm lơ, dở trò vuốt ve hàng ngày để làm cho phai sự bẽn lẽn của mình. Thôi thì mắt liếc, miệng cười, đủ trò nghệ thuật.

Trang Tử chỉ cười, và cũng chỉ biết cười thôi, chứ không còn nói được lời nào nữa. Sai lấy rượu uống, uống đến say mèm, rồi trèo lên giường ngủ, rồi lại chợt dậy lấy bút viết:

Tòng tư liễu khước oan gia trái,
Nhĩ ái chi thời... ngã bất ái.
Nhược kim nhĩ tố phu thê,
Phạ nhĩ phủ phách thiên linh cái !...

Dịch :

Từ đây nguyệt đứt dây oan trái,
Người yêu ta lắm... ta tê tái
Nay dầu giữ mãi nghĩa phu thê,
Búa kia sẽ bửa đầu ta bễ !...

Điền thị nghe xong bốn câu thơ thẹn đỏ mặt lòng như chết điến, chưa kịp biện bạch lời nào thì Trang Tử đã ngâm bồi thêm bốn câu thơ nữa:

Phu thê bách nhật hữu hà ân?
Kiến liễu tân nhân vong cựu nhân!
Phủ đắc cái quan tao phủ phách,
Như hà đẳng đãi phiến can phần?

Dịch:

Trăm ngày tình nghĩa có gì ơn?
Được mối duyên tình cựu nghĩa nhơn!
Nhát búa nạy quan còn thấy đó,
So người quạt mộ, gái nào hơn?

Ngâm dứt bốn câu thơ, Trang Tử nói với Điền thị:

- Để ta gọi thầy trò Vương Tôn đến đây cho phu nhân xem nhé !
Liền lúc đó, ngoài cửa quả có Vương Tôn và người lão bộc thấp thoáng trước rèm, bên trong Trang Tử lại biến đi đâu mất. Điền thị biết chồng mình hóa phép để thử lòng mình, nên quá hổ thẹn, thắt cổ mà chết.

Trang Tử đem thây vợ xuống, đặt vào chiếc quan tài bị phá vỡ rồi lấy chiếc chậu vàng vừa gõ vừa ca:

Ngã tai, nhĩ nhoa khẩu :
Ngã tử nhĩ bất giá
Thê bị tha nhân hữu
Ngã bị tha nhân khóa
Ngã nhược chân cá tử,
Nhất trường đại tiếu thoại

Dịch:

Ta sống nàng khoe khoan
Có chết nguyện thủ tiết
Nhưng rồi lại thay chồng
Ngựa hồng người khác cỡi
Nếu mà ta chết thực
Trò cười thật mỉa mai!

Ca xong đập vỡ cái chậu, rồi nổi lửa đốt ngôi nhà. Tất cả đều cháy rụi. Từ đó Trang Tử ngao du trong thiên hạ, sớm chiều bạn với trăng sao, cây cỏ, chán cái mời tục lụy nên chân hồ hải với hai bộ kinh “Đạo Đức” và “Nam Hoa” truyền cho những người hiếu học sau này.

Trích nguồn (http://www.nguoitinh.com/forum/index.php?showtopic=5714)

Mấy ngàn năm sau, cây quạt bạc tình ấy vô tình bay vào Làng Mùi. Không ai biết công dụng của cây quạt ấy, thế là Trưởng thôn Dê Lỳ quyết định triệu tập bô lão trong làng tìm hiểu công dụng của cây quạt.

Lão thích gái cầm cây quạt xăm soi rất kỷ, tay phe phẩy quạt. Nhìn cây quạt củ kỷ, lão phán :

- Cây quạt này có thể là quạt ba tiêu, từ đời nhà Đường!

Tổng Nghiện nghe nói vội chụp lấy cây quạt, cũng ngắm nghía một hồi phán :

- Không phải xuất phát từ đời nhà Đường mà có lẽ còn xưa hơn nữa, có lẽ từ đời nhà Hán.

Mụ Tĩn cải lại :

- Nhà Hán là Hán nào mới đợc, Tiền Hán hay Hậu Hán. Nên nhớ từ ngày Hán cao tổ thống nhất sơn hà, ta chưa nghe nói đến có vật nầy.

Dê Lỳ trưởng thôn vốn ít nói cũng lên tiếng :

- Tôi nghĩ có lẽ vật này có xuất xứ ở VN chứ chẳng đâu xa.

Mọi người nhao nhao phản đối. Liền lúc ấy Vãi Xoan bước vào.

Vãi Xoan vốn nuôi cá La hán, hằng ngày hàng giờ theo dỏi sự phát triển của cá La hán, đọc chữ hiện trên mình cá hoài nên vốn Hán cổ của cô ngày càng được nâng cao.

Nhìn dòng chữ Tầu ngoằn nghèo trên cán quạt, Vãi tuyên bố :

- Quạt này có từ thời nhà Chu, trước Công nguyên! Người giữ quạt này chính là Trang Tử! Không hiểu sao lại lạc vào Làng Mùi.

Sau đó Vãi kể lại sự tích của cây quạt, mọi người im lặng lắng nghe, một sự căng thẳng lộ trên mặt mọi người sau khi dòng chữ cuối cùng thoát khỏi cửa miệng Vãi Xoan !

Im lặng, một bầu không khí tang tóc hiện lên với tất cả cư dân làng Mùi vốn xưa nay quan niệm rằng chỉ có đàn ông mới lem nhem còn phụ nữ thì : never!!!.

Lo ngại cây quạt sẽ làm đảo lộn tôn ti trật tự Làng mùi, nhất là nhìn những gương mặt hớn hở của Vãi Xoan, Khủng Nữ, Vê Nút, Quý Phi, Y Vân, Mỵ Châu ... Bọn đàn ông tức lắm, nhưng không nói gì.

Lão Thích gái đại sư, không nói không rằng quăng quạt vào bếp than hồng đang đỏ lửa. Nhưng lạ thay, quạt vẫn không cháy! Tổng Nghiện dùng tay cố ý xé nát cây quạt, nhưng vô ích. Mụ Tĩn nhúng quạt vào nước acid cũng chẳng ăn thua.

Mồ hôi trên trán các quý ông bắt đầu nhỏ giọt. Không thể chịu được sự tồn tại của cây quạt này. Nhưng không ai có cách gì tiêu hủy nó. Cuối cùng trưởng thôn Dê Lỳ lên tiếng :

- Không phải ngẩu nhiên cây quạt bạc tình lại rơi vào đúng làng ta. Không thể tiêu diệt được mầm móng này thì chỉ còn cách sống chung với nó mà thôi. Nhưng vấn đề là ai sẽ quản lý cây quạt này!

Không ai chịu nhận giữ quạt dù là đàn ông hay đàn bà. Cuối cùng cả làng quyết định chôn cây quạt dưới lòng đất sau khi bỏ vào một thùng đạn bằng sắt khóa chắc chắn.

Ba hôm sau, cây quạt biến mất!

ips
02-10-2007, 13:47
Chuyện cây quạt biến mất lại càng làm làng Mùi xôn xao. Việc đầu tiên là họ xem có gia đình nào có người chết hay không? Tiệt nhiên không có ai chết! Hay có kẻ cất giữ phòng thân. Một sự nghi kỵ bao trùm làng Mùi, họ đoán, kẻ bí mật ấy chắc chắn là nữ!

Một mẻ lưới được giăng ra nhằm tìm ra hung thủ lấy cắp cây quạt. Thám tử được bố trí theo dỏi các nấm mộ trong làng. Danh sách những người chết từ ba năm trở lại được lập ra để theo dỏi.

Bắt đầu một cuộc săn lùng những ngôi mộ mới lập, những ngôi mộ mà cỏ hãy còn xanh! Thám tử canh chừng hàng đêm xem có kẻ lạ mặt nào lén ra các ngôi mộ ấy để quạt hay không. Nhưng dù có cố công theo dỏi, kẻ bí mật vẫn là một ẩn số!

Thám tử Sơ lốc Hôm được mời đến điều tra vụ án, được sự giúp đở của bác sĩ Oát sơn. Ông đến hiện trường chôn cây quạt, bò soài dưới đất ngửi ngửi, tay cầm kính lup soi thật kỷ. Chợt mắt ông sáng lên, tay ông cầm một vật màu nâu đậm. Đưa lên mũi ngửi, rồi quệt vào tay cái vật bí ẩn ấy, miệng ông mĩm cười.

Hôm sau ông triệu tập bô lão làng mùi, không cho nữ giới tham dự. Khi mọi người tề tựu đông đủ. Ông lấy trong bọc ny lông hồ sơ vụ án, cái vật bí ẩn kia. Thì ra đó là một thỏi son môi màu nâu đậm, được sản xuất tại Hàn quốc. Có lẻ trong lúc vội vàng hung thủ đã đánh rơi tại hiện trường.

Sau đó ông đề nghị trưởng thôn lập danh sách những người đã mất tích một cách khả nghi từ trước đến nay, một danh sách được lập ra có các nhân vật được liệt kê như sau :

1. Huyện Lác
2. Lão thầy bói Ăn thì gọt
3. Em dốt lắm
4. KTV Chiến
5. IT Baby
6. Sawyer
7. Hoàng Phố
8. Bathazar
10. Nobita
11. Yuna_admirer
....

Tuy nhiên, nhìn ngày tháng mất tích của những người này, Hôm lắc đầu, hỏi :

- Có ai vừa mới mất tích mấy ngày gần đây hay không?

Mọi người suy nghĩ hồi lâu chợt ồ lên :

- Thả gà!

Rồi một giọng vang lên :

- Lão Bùi Râu nữa!

Quả nhiên, mấy hôm nay không thấy mặt lão Bùi Râu! Một chuyện lạ hiếm thấy vì từ xưa đến nay không có việc gì của Làng Mùi mà lão không tham gia.

Mọi người lo lắng đổ về nhà lão. Nhà khóa then, cửa đóng kín. Một người lấy búa đập cửa bước vào nhà. Không một bóng người, nhìn thật kỹ trên giường lão, chăn màn xếp rất ngăn nắp. Trên cái bàn ngủ có một lá thư được dằn bằng một thỏi son môi màu nâu đậm!

Cạnh bàn ngủ là một khung vẽ chữ thư pháp của lão, bút viết thư pháp vẫn còn, nhưng tấm tranh thư pháp đã bị một ai đó tháo xuống.

Hôm cẩn thận săm soi khung vẽ. Chợt ánh mắt anh lóe lên một tia sáng khi nhìn vào sọt rác với những bức vẽ hư bị xé quăng đầy sọt. Cẩn thận lôi từng bức tranh, như em bé chơi trò ráp chữ, Hôm ráp được bốn bức tranh hư, tất cả đều hiện lên cùng một chữ : Nhẫn!

Lá thư để lại tại hiện trường có nội dung như sau :

"Em yêu,

Từ ngày gặp em, anh như một người khác, tâm hồn anh bay bổng, anh ôm ấp một giấc mơ đến cháy bỏng tâm can là được chung sống với em. Anh biết, kể từ khi yêu em, anh phải lo cho cuộc sống của hai đứa, chính vì vậy, anh tạm thời xa em một thời gian để đi lập nghiệp.

Anh vừa xin vào làm một đội công trình xây cầu do một công ty nước ngoài phụ trách, lương khá cao. Hy vọng anh làm việc khoảng vài năm, khi đủ tiền làm đám cưới, anh sẽ chính thức hợp thức hóa cuộc hôn nhân này.

Em ráng giữ gìn sức khỏe và cố nuôi con đợi anh về. Nếu anh có mệnh hệ nào, em ráng đợi con mình khôn lớn và mộ anh xanh cỏ hãy bước thêm bước nữa em nhé!

Anh tặng em cây son mà em thích và bức tranh có chữ "nhẫn" với mong ước hãy kiên nhẫn đợi anh về. Hãy giữ gìn sức khỏe đợi ngày anh về.

Hôn em,

Bùi Râu.

Đọc xong lá thư mọi người giật mình hoảng hốt, vì họ vừa nhận được tin, một cây cầu đang thi công bị sập!

Thám tử Sơ Lốc Hôm vẫn thản nhiên tiếp tục công việc, ông đi đi lại liên tục, mắt lim dim như ngủ gật. Chợt ông lại bên bàn ngủ, nhìn vào cái gạt tàn thuốc. Cạnh những đầu lọc thuốc "Craven A" quen thuộc mà Bùi Râu vẫn hút, có lẫn một đầu lọc "Hero".

Cẩn thận dùng cái kẹp gấp mẫu thuốc lá bỏ vào bọc nylon. Sơ lốc Hôm cẩn thận dùng kính lúp soi thật kỷ lên mặt bàn, một sợi tóc dài lất phất rơi xuống cạnh bàn!

Lord_of_monsters
02-10-2007, 16:25
trời ạ cái gì cũng nhẩy nhót thế này thì chít ah híc
ghê quá đậi đại ca

ips
02-10-2007, 18:03
trời ạ cái gì cũng nhẩy nhót thế này thì chít ah híc
ghê quá đậi đại ca

Chơi láng :D

ips
02-10-2007, 19:16
Đọc xong lá thư của lão Bùi Râu, ai nấy đều rơi lệ, xót thương cho lão. Một người vốn chỉ biết ăn chơi đàng điếm, lêu lỏng suốt ngày. không chịu làm ăn gì cả, hết nhậu nhẹt lại vẽ vời ba cái chữ thư pháp, bán chẳng ai mua. Thế mà giờ đây lại chí thú làm ăn, thế mới biết sức mạnh của tình yêu nó mãnh liệt như thế nào.

Càng thương lão bao nhiêu, mọi người càng căm giận con mụ đàn bà bội bạc, đã không thương chồng thì chớ, chồng chưa biết sống chết thế nào lại giở thói rửng mở, cướp đi cây quạt bạc tình kia. Ôi, Làng Mùi sao lại có một người đàn bà thâm hiểm như thế!

Mà là ai mới được cơ chứ. Họ bắt đầu điểm danh từng người một. Gái Làng mùi le hoe chỉ vài mống, không khó nhận dạng ra. Nhất là nhờ thám tử Sơ Lốc Hôm tìm ra được các vật chứng để nhận dạng hung thủ.

Người đầu tiên mọi người nghĩ đến là Vãi Xoan, vì có lần lão Bùi Râu đã viết tặng nàng những bài thơ tình ướt át. Nhưng họ vội gạt phắng vì Xoan không hề có cảm tình với lão nếu không muốn nói là nàng ghét cay ghét đắng lão nhất làng, vì ... lão là căn nguyên khiến mối tình đầu của nàng tan vở. Và nàng đã thề rằng không bao giờ tin đàn ông, nàng vào am tu tại gia, và từ đó chưa ai lọt vào cặp mắt xanh của nàng.

Người thứ hai họ nghi là nàng Núi, hoa khôi của Làng. Nhưng Núi và Râu chưa hề nói chuyện, nhất là sau vụ cháy Làng Mùi. Núi hận lão đã dám lén xem trộm nội y của nàng. Nhất quyết không thể là Núi.

Người thứ ba là Nàng Khủng Nữ lại càng không phải vì nàng đã vừa mới lên xe hoa và hai vợ chồng sống rất ư là hạnh phúc.

Người thứ tư là Jenna. Lại cũng không vì Jenna và Đòn nà đã đính hôn từ khi còn đi học.

Hay là Quý Phi? Quý Phi tuy tính tình cởi mở, nhưng gu của nàng không thể là ông lão bê bối như Bùi Râu được.

Mỵ Châu lại càng không phải ... Vậy thì ai?

Mọi người đang mang miên man, bổng nhiên một bóng đen bay ụp vào người thám tử Hôm, nhanh như cắt, chàng dùng cú Karate định chém mạnh vào bóng đen, nhưng định thần lại, thì ra đó là một chú khỉ con. Chú rúc đầu vào ngực Hôm chực tìm chổ bú! Thì ra chú khỉ con bị bỏ đói đã lâu đang thèm sửa!

Tối hôm đó, thám tử Sơ Lốc Hôm triệu tập tất cả dân cư làng Mùi để phân tích kết quả điều tra.

Hôm nói :

- Theo như những vật chứng mà chúng tôi vừa thu lượm được, hung thủ có khả năng là phụ nữ.

Nói rồi, Hôm giơ cao cây son môi lượm được tại hiện trường và sợi tóc dài màu đen chỉ có thể là của phụ nữ, rồi nói tiếp :

- Ngoải ra có khả năng cô gái này nghiện thuốc nặng.

Hôm giơ cao mẫu thuốc lá Hero, rồi tiếp :

- Trên đầu lọc còn dính một tí son môi màu nâu. Vậy cô gái dùng son môi này cũng chính là người hút điếu thuốc Hero !

Các cô gái nhìn nhau, nhiều người vui mừng hớn hở vì mình không hút thuốc. Các cô gái Làng Mùi đều không ai nghiện thuốc cả. Vậy có khả năng hung thủ không phải người của Làng Mùi. Vậy thì ai?

Trong lúc ấy, thám tử Hôm mặt mày đăm chiêu, hết nhìn sợi tóc dài lại nhìn điếu thuốc lá và thỏi son môi, sau đó đọc thật kỹ lá thư của Bùi Râu. Lão cau mày, nhăn trán, Rồi lão nói nhỏ vào tai Trưởng thôn Dê Lỳ, Dê Lỳ chạy đi một đổi, quay về với cuốn album trong tay. Hôm lật từng trang một, mặt căng thẳng, ra chiều suy tư dữ lắm. Chợt, Hôm gấp cuốn Album lại, mặt hớn hở :

- Ta biết hung thủ là ai rồi.

Mọi người nhao nhao :

- Ai, ai ....

Hôm làm ra vẽ nghiêm trọng nói :

- Tối nay đúng 19 giờ, tôi sẽ chỉ hung thủ là ai!

nhuxuanthanh
02-10-2007, 19:37
Các cô gái nhìn nhau, nhiều người vui mừng hớn hở vì mình không hút thuốc. Các cô gái Làng Mùi đều không ai nghiện thuốc cả. Vậy có khả năng hung thủ không phải người của Làng Mùi. Vậy thì ai?

Híc, thể loại gì cũng chơi láng, thế mới biết bác Tào Íp kinh khủng thế nào:) em đoán nhân vật sắp xuất hiện là "Thái Tài":lick:

ips
03-10-2007, 08:50
Đúng 19 giờ tối hôm đó, dân cư Làng Mùi nô nức đến tư thất Trưởng thôn Dê Lỳ để được thám tử tài ba của mọi thời đại vạch mặt hung thủ. Sau những ngày căng thẳng truy tìm thủ phạm, cuối cùng cũng nhờ những kỷ thuật điều tra rất Sơ Lốc mà chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm ra được thủ phạm.

Những nghi kỵ lẫn nhau không còn nữa, chỉ ít phút nữa thôi, mọi người sẽ biết ai là hung thủ.

Tại nhà Dê Lỳ, vốn đã chật chội với hầm bà lăng xắn cấu nào là máy móc, linh kiện lớn bé, mới cũ lẫn lộn, hư có, xài được cũng có, ai nhanh chân chiếm được vị trí tốt, ai chậm chân đứng ngoài hiên ngó vào. Cũng may, đã chuẩn bị trước, Dê Lỳ treo hai cặp loa Sound max A9000 ngoài cổng, đồng thời mang một chiết TV LCD 21" hiệu Sony hàng second hand để bà con tiện theo dỏi.

Sơ lốc Hôm đứng giữa nhà, đi đi lại lại, lâu lâu lại xem đồng hồ. Khi chiếc đồng hồ quả lắc DECO cổ từ thời Pháp thuộc gỏ đúng 7 tiếng, Hôm nhanh tay, bật TV. Bên ngoài Dê Lỳ cũng đã được Hôm thông báo, chiếc TV thứ hai đồng thời cũng được bậc lên.

Màn hình hiện lên chương trình thời sự hàng ngày của VTV3, hôm nay là lễ truy điệu những nạn nhân của tai nạn sập cầu. Trên màn ảnh các quan chức cùng đại diện các nhà thầu trong trang phục đen, đang tiến hành nghi thức. Lời xin lỗi của chủ đầu tư và các nhà thầu thật xúc động, khiến ai nấy đều mũi lòng. Bà con làng Mùi im lặng, có người lấy khăn lau mắt, họ nhớ đến lão Bùi Râu.

Kể cũng lạ, bình sinh họ không ưa gì cái lão gàn gàn dở dở ấy, ấy thế mà bây chừ họ lại cảm thấy thiếu một cư dân Làng Mùi là một nổi nhức nhối không quên. Ừ, lâu nay ta không thấy cái tình người như sợi dây vô hình gắn bó những con người hiền lành của một Làng Mùi yêu thương này! Phải có một sự mất mát lớn như thế, cái tình của con người mới được dịp thổ lộ ra. Thôi nhé, Lão Bùi Râu nơi chín suối chắc cũng sẽ ấm cúng rất nhiều, chắc lão đang mĩm cười với tình cảm cư dân dành cho lão, âu cũng là niềm an ủi lớn nhất đời vậy!

Sau phần nghi thức, màn hình lia máy về những gương mặt người thân của các nạn nhân, họ vật vả, khóc lóc rất thảm thương, vợ mất chồng, con mất cha mới đau lòng làm sao, chỉ mới đây thôi họ còn được chồng thương yêu, được cha nâng đở, dạy dổ, giờ cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy không còn nữa, họ sẽ sống ra sao trong những ngày sắp tới. Không ai bảo ai, mọi người đều rưng rưng thương cảm. Có người không dằn được tình cảm, dựa vào nhau mà khóc như chưa từng được khóc vậy!

Trong không khí đau thương ấy, mọi người không rời khỏi màn hình. Cảnh quay được zoom gần hơn những người đang đau khổ, bỗng nhiên, ống kính quay cận cảnh một người với mái tóc búi cao tay cầm quạt phe phẩy, miệng ngậm điếu thuốc. Không bảo nhau, tất cả cùng ồ lên :

- Cây quạt bạc tình.

Tuy nhiên cảnh ấy vụt qua rất nhanh. Mọi người do không chuẩn bị trước nên chưa nhận diện cô gái búi tóc là ai!

ips
03-10-2007, 09:51
Đến đây, Hôm cầm cái remote TV bấm bấm chuyển sang chế độ AV. Kế đến, Hôm đến bên chiêc máy vi tính, mở hộc CD lôi ra một cái CD đã để sẳn trong máy tính. Thì ra nảy giờ Hôm đã có chủ ý ghi lại buổi lễ truy điệu vào CD! Giơ cao cho mọi người xem xong, Hôm lại cho chiếc CD vào ổ đĩa. Do đã được Dê Lỳ cài đặt sẳn hệ thống chuyển dữ liệu ra 2 TV nên Hôm chỉ việc dùng chương trình xem phim trên máy tính, tức thì hình ảnh buổi truy điệu được chiếu lại trên hai TV.

Bên ngoài, Dê Lỳ cũng chuyển sang chế độ video. Hình ảnh hung thủ được quay chậm lại và zoom thật to để nhận dạng!

Mọi người im lặng mắt không rời màn hình, hồi hộp theo dỏi xem hung thủ là ai! Đầu tiên mái tóc của hung thủ được phóng to hiện ra trên màn hình, một mái tóc dài được búi to sau ót. Sợi tóc đen tuyền giống hệt sợi tóc vật chứng trên bàn ngủ của Bùi Râu, Hôm tiếp tục zoom đến cặp mắt dài hình lá râm của hung thủ, cặp mắt sắc như dao, quyến rủ nếu không muốn nói là rất dâm đảng của hung thủ.

Hôm tiếp tục chuyển hình ảnh hung thủ xuống phần miệng, cái miệng rộng, dài, môi thâm đen chắc do hút thuốc nhiều nên hung thủ cố tình bôi môi son màu nâu đậm để che bớt vết thâm môi! Trên môi hung thủ vẫn đang ngậm điếu thuốc đầu lọc. Hôm zoom lớn phần chữ hiện trên điếu thuốc, dù hơi nhòe, nhưng mọi người vẫn đọc được chữ "Hero" trên điếu thuốc.

Do nảy giờ Hôm cố tình zoom thật to, nên mọi người chỉ nhận được từng bộ phận trên gương mặt hung thủ, nên vẫn chưa nhận dạng được hung thủ là ai, nhưng tất cả đều có cảm giác hung thủ rất quen thuộc. Chắc chắn là dân cư Làng Mùi! Mọi người càng sốt ruột muốn nhanh chóng biết hung thủ là ai?

Thấy mọi người có vẽ sốt ruột Hôm mĩm cười, từ từ zoom nhỏ lại, gương mạt hung thủ từ từ lộ diện, gương mặt điển trai đen đen màu bánh mật quen thuộc dần dần hiện ra với hàng mi dài đen óng, cặp mắt hình lá râm, miệng cười rất có duyên, ánh mắt đa tình. Mọi người thản thốt, bật la to :

- Thả gà!

ips
03-10-2007, 10:36
Trời ơi, chính là thằng Thả Gà. Hắn dan díu với lão Bùi Râu bấy lâu nay, hèn chi, mọi người vẫn thấy hắn đêm đêm thập thò trước cửa nhà lão Bùi Râu. Hỏi hắn bảo muốn học viết chữ thư pháp! Quả thật giang hồ hiểm độc, lòng người khó lường!

Sau sự ngạc nhiên, mọi người lại râm ra bàn tán, người này nói tôi cũng nghi nghi là hắn, kẻ bảo hèn chi thấy hai người có những biểu hiện rất bất thường. Và không phải ngẩu nhiên mấy hôm nay cả hai đều mất tích khỏi làng Mùi! Họ xâu chuổi các sự kiện trước đây, quả nhiên trùng khớp với sự thật được phơi bày trước mắt.

Dê Lỳ đến bắt tay Hôm, cảm ơn và nói :

- Hôm nay mục kích được vụ án này mới biết quả nhiên thiên hạ đồn không sai, tài ba của ngài đúng là danh bất hư truyền. Vậy chẳng hay do đâu ngài phán đoán chính xác hung thủ là Thả gà vậy?

Hôm mĩm cười khiêm tốn :

- Chuyện vặt ấy mà, có xá chi mà trưởng thôn lại bận tâm. Sở dĩ tôi biết được hung thủ chính nhờ những vết tích hắn để lại tại hiện trường. Lúc đầu tôi cũng ngở là nữ, do vật chứng là thỏi son môi và sợi tóc dài. Tuy nhiên đàn ông để tóc dài cũng là lẽ thường, nhưng chỉ khi kết hợp với điếu thuốc lá tôi mới chuyển sang khoanh vùng những đối tượng là nam.

Chắc trưởng thôn còn nhớ, tôi nhờ trưởng thôn tìm những hình ảnh của toàn bộ cư dân Làng Mùi để nhận dạng hung thủ. Qua cuốn album, tôi thấy Làng ta chỉ có hai người đàn ông là lão Trưởng thôn và Thả gà là để tóc dài. Lúc đầu ta cũng nghi là lão Trưởng thôn, ta đã cố ý lấy một sợi tóc của lão làm bằng chứng, nhưng khi nhìn mái tóc Thả gà tôi biết ngay là tóc của hắn, vì tóc của hắn cứng và đen, tuy nhiên do dùng dầu gội không tốt nên dưới ngọn tóc bị chẻ đôi. Tôi thử phóng to tấm ảnh của Thả Gà quả nhiên sợi tóc hắn cũng bị chẻ đôi như vật chứng. Từ đó tôi kết luận chính hắn là hung thủ.

Mọi người trầm trồ thán phục, không ngờ chỉ cần những chi tiết vụn vặt như thế mà Hôm nhanh chóng tìm ra hung thủ, ấy là nhờ khả năng phân tích và phán đoán rất chính xác của một thám tử tài ba vậy!

Đợi mọi người im lặng và sau một khoảng thời gian sung sướng đón nhận những ánh mắt nể phục của các cô gái Làng Mùi, Hôm giơ lá thư của lão Bùi Râu nói tiếp :

- Nhưng thực ra chính lá thư này khiến tôi hoang mang, trong thư lão thi sĩ họ Bùi có nhắc đến đứa con của hai người. Nếu hung thủ là Thả Gà thì làm sao họ có con?

Mọi người gật gù tán thành, Hôm im lặng giuây lát lại tiếp :

- Tuy nhiên khi con khỉ nhảy bổ vào tôi, mọi nghi ngờ trong tôi đều tan biến. Thì ra hai người ấy rất yêu con khỉ này và xem nó như con. Chuyện này vẫn thường xảy ra với những người yêu thiên nhiên và có tấm lòng bảo tồn thiên nhiên, qua trao đổi với trưởng thôn, lão ấy cũng xác nhận Thả gà từ nhỏ đã ham mê thú vật! Hắn thừong xem phim kể về thú vật như phim con heo chẳng hạn, nên chi tiết ấy kể như OK.

Mọi người vỗ tay tán thưởng lập luận rất logic của Hôm, quả thật Hôm là một thám tử tài ba của mọi thời đại.

Đợi mọi người vỗ tay xong, Hôm lật mặt sau lá thư, nói tiếp :

- Nhưng yếu tố quyết định khiến tôi khẳng định hung thủ chính là Thả gà là ở mặt sau của lá thư này !

Sau đó Hôm đưa lá thư cho mọi người xem, trên mặt sau lá thư ghi :

- "Thương gửi Thả gà yêu quý của anh!"

Shellingfox
03-10-2007, 15:08
Hjc. Theo dõi cho đã cuối cùng ở cái bức thư :|. Bỏ chi tiết này đi cũng được mà. Tư nhiên có cho tiêt này bị .... :(

DONNA_DONNA
03-10-2007, 15:26
Đợi mọi người vỗ tay xong, Hôm lật mặt sau lá thư, nói tiếp :

- Nhưng yếu tố quyết định khiến tôi khẳng định hung thủ chính là Thả gà là ở mặt sau của lá thư này !

Sau đó Hôm đưa lá thư cho mọi người xem, trên mặt sau lá thư ghi :

- "Thương gửi Thả gà yêu quý của anh!"

Tại sao Thả gà lại cầm cây quạt bạc tình trên tay? Hắn lấy cây quạt làm gì? Tại sao hắn không dùng nó để quạt mộ mà lại quạt mặt mình? Phải chăng Thả gà đã bị cho vào bẫy ? Bức thư này là do hung thủ thật sự cố tình để lại để vu khống Thả gà hay sự thật là thế? Ai là người đứng sau vụ này giật dây?


Lo ngại cây quạt sẽ làm đảo lộn tôn ti trật tự Làng mùi, nhất là nhìn những gương mặt hớn hở của Vãi Xoan, Khủng Nữ, Vê Nút, Quý Phi, Y Vân, Mỵ Châu ... Bọn đàn ông tức lắm, nhưng không nói gì.