PDA

View Full Version : Những vần thơ bất hủ



Arkain
13-04-2007, 15:59
Mời mọi người vào chia sẻ những bài thơ mà mình yêu thích nhất =]

Arkain
13-04-2007, 16:05
Ðổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười
............Trần Trung Đạo

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá ngàn phương lại
Ðốt lửa cho đời tan khói sương

Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao với
Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ giấu trong thơ
Ðau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

money4nothing
13-04-2007, 19:13
Xin góp một chùm thơ của Nguyễn Công Trứ mà tôi yêu thích.

Chí làm trai

Vòng trời đất dọc ngang, ngang dọc.
Nợ tang bồng vay trả, trả vay.
Chí làm trai Nam, Bắc, Đông, Tây,
Cho phỉ sức vẫy vùng trong bốn bể.
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.
Đã chắc rằng ai nhục ai vinh,
Mấy kẻ biết anh hùng khi vị ngộ.
Cũng có lúc mưa dồn sóng vỗ,
Quyết ra tay buồm lái với cuồng phong.
Chí những toan xẻ núi lấp sông,
Làm nên tiếng anh hùng đâu đấy tỏ.
Đường mây rộng thênh thênh cử bộ,
Nợ tang bồng tang trắng, vỗ tay reo
Thảnh thơi thơ túi rượu bầu.


Cây thông

Ngồi buồn mà trách ông xanh,
Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười.
Kiếp sau xin chớ làm người,
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo.
Giữa trời, vách đá cheo leo
Ai mà chịu rét thời trèo với thông


Đi thi tự vịnh

Đi không há lẽ trở về không ?
Cái nợ cầm thư phải trả xong.
Rắp mượn điền viên vui tuế nguyệt
Dở đem thân thế hẹn tang bồng.
Đã mang tiếng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông.
Trong cuộc trần ai, ai dễ biết
Rồi ra mới rõ mặt anh hùng.

Quân Tử Cố Cùng

Chưa chán ru mà quấy mãi đây
Nợ nần dan díu mấy năm nay
Mang danh tài sắc cho nên nợ
Quen thói phong lưu hóa phải vay
Quân tử lúc cùng thêm thẹn mặt
Anh hùng khi gấp cũng khoanh tay
Còn trời còn đất còn non nước
Có lẽ ta đâu mãi thế này.


Chữ tình

Chữ tình là chữ chi chi,
Dẫu chi chi cũng chi chi với tình.
Sầu ai lấp cả vòm trời,
Biết chăng chăng biết hỡi người tình chung ?

Đa tình là dở,
Đã mắc vào đố gỡ cho ra !

Khéo quấy người một cái tinh ma,
Trói buộc kẻ hào hoa biết mấy !
Đã gọi người nằm thiên cổ dậy,
Lại đưa hồn lúc ngũ canh đi.

Nực cười thay lúc phân kỳ,
Trông chẳng nói, xiết bao nhiêu biệt lệ.
Tình huống ấy dẫu bút thần khôn vẽ,
Càng tài tình càng ngốc, càng si.

Cái tình là cái chi chi ?

money4nothing
14-04-2007, 01:44
Tre Việt Nam

Tre xanh, xanh tự bao giờ
Chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh
Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên luỹ nên thành tre ơi ....
Ở đâu tre cũng xanh tươi
Cho dù đá sỏi đất vôi bạc màu
Có gì đâu , có gì đâu
Mỡ màu ít chắt dồn lâu hoá nhiều
Rễ siêng không quản đất nghèo
Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù
Vươn mình trong gió tre đu
Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành
Yêu nhiều nắng nỏ trời xanh
Tre xanh không đứng khuất mình bóng râm
Bão bùng thân bọc lấy thân
Tay ôm tay níu tre gần nhau hơn
Thương nhau tre chẳng ở riêng
Luỹ thành từ đó mà nên hỡi người
Chẳng may thân gãy cành rơi
Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng
Nòi tre đâu chịu mọc cong
Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường
Lưng trần phơi nắng phơi sương
Có manh áo cộc tre nhường cho con
Măng non là búp măng non
Đã mang dáng thẳng thân tròn của tre
Năm qua đi ,tháng qua đi
Tre già măng mọc có gì lạ đâu
Mai sau ...mai sau ...mai sau
Đất xanh tre mãi xanh màu tre xanh

Tác giả: Nguyễn Duy

TongNghien
14-04-2007, 15:04
Chắc hẳn nhiều người trong chúng ta đều biết đến hình ảnh Quan Công (Quan Vân Trường trong tác phẩm Tam Quốc diễn nghĩa) ngồi đánh cờ với Quan Bình (đứa con nuôi) cho thần y Hoa Đà nạo xương trên cánh tay phải để cạo chất độc do tên bắn. Hình ảnh đó làm cho nhiều người Trung Hoa tự hào và ca ngợi.

Nhưng, nói thiệt. Việt Nam cũng có những hình ảnh kiêu hùng không kém (thậm chí còn hơn).

Ví dụ: Thời chống Pháp, người lính La Văn Cầu (quân đội Việt Minh) bị trúng đạn nặng ở cánh tay phải, đã lấy dao găm của đồng đội tự chặt đứt lìa cánh tay đó để tiếp tục chiến đấu.

Tuy nhiên, có một hình ảnh đã đi vào thơ ca mà nghe càng ...khủng hơn và phục hơn. Nhân vật có thật, tên Bùi Xuân Tảo, được đưa vào bài thơ "Tiếng hát giữa rừng" của Huỳnh Văn Nghệ.


Ngựa bỗng dừng chân
Bên quân y viện:
Giật mình nghe tiếng
Quốc ca vang.

Phải chăng giờ chào cờ buổi sáng
Hay hội nghị cơ quan
Sao chỉ một người cất giọng
Hát đi, rồi hát lại nhiều lần?

Xuống ngựa, buộc cương
Hỏi ra mới biết:
Bác sĩ đang cưa chân
Một chiến sĩ bị thương
Bằng cưa thợ mộc...

Bác sĩ vừa cưa vừa khóc
Chị cứu thương mắt cũng đỏ hoe
Nhìn ảnh Bác Hồ trên tấm vách tre
Anh chiến sĩ cứ mê mải hát.

Cưa cứ cưa, xương cứ đứt
Máu cứ rơi từng vết đỏ bông.
Hai bàn tay siết chặt đôi hông.
Dồn hết phổi vào trong tiếng hát:
“Đoàn quân Việt Nam đi,
chung lòng cứu quốc...”.
Đã hát đi hát lại bao lần
Vẫn chưa đứt xương chân
Vẫn chưa ngừng máu đỏ

Vừa xong băng bó
Anh lịm đi
Hồi hộp cả núi rừng
Tiếng hát mới chịu ngưng.
Ảnh Bác Hồ như rưng rưng nước mắt.

Trở lên yên ngựa đi từng bước
Cúi đầu nén nỗi đau thương
Nhưng lửa căm hờn
Bỗng dựng cao đầu ngựa dậy
Vang trời ngựa hí
Chí phục thù cháy bỏng tay cương.
(mặc dù anh thương binh này bị thương ở tay chứ không phải chân, nhưng quả thật đáng nể)

AnhTuanKB
14-04-2007, 15:43
Bài này hay lắm đây:

Hôm nay trời đẹp nắng cao
Tôi buồn không hiều vì sao tôi buồn
Ô kìa, có một cánh buồm
Buồm mà gặp gió thì buồm sẽ căng

Lã Bố
14-04-2007, 15:54
Nghe nói có 1 bài thơ tình tiếng Anh rất là hay, có thể bảo là hay nhất mọi thời đại, được viết trên 1 tấm thiệp valentine cũng đắt giá nhất mọi thời đại nhưng quả thật Lã Bố đọc mãi mà vẫn chưa hiểu hết cái thâm thúy của nó. Bạn nào giúp Lã Bố tôi mở mang thêm được chăng?


“My dear the Heart which you behold,

Will break when you the same unfold,

Even so my heart with lovesick pain,

Sure wounded is and breaks in twain”.

Cua
14-04-2007, 15:59
Nghỉ hè

Tác giả: Xuân Tâm

Sung sướng quá, giờ cuối cùng đã hết,
Ðoàn trai non hớn hở rủ nhau về.
Chín mươi ngày nhảy nhót ở miền quê,
Ôi tất cả mùa xuân trong mùa hạ!

Một nét mặt, trăm tiếng cười rộn rã
Lời trên môi chen chúc nối nghìn câu
Chờ đêm nay; sáng sớm bước lên tàu
Ăn chẳng được, lòng nôn nao khó ngủ.

Trong khoảnh khắc sách, bài là giấy cũ.
Nhớ làm chi, Thầy Mẹ đợi, em trông.
Trên đường làng huyết dụ nở thành bông,
Và vườn rộng nhiều trái cây ngon ngọt.

Kiểm soát kỹ có khi còn thiếu sót;
Rương chật rồi, khó nhốt những niềm vui.
Tay bắt tay, hồn không chút bùi ngùi,
Các bạn hỡi, trời mai đầy ánh sáng.

TongNghien
14-04-2007, 16:53
Các vị La Hán chùa Tây Phương
Tác giả: Huy Cận


Các vị La Hán chùa Tây Phương
Tôi đến thăm về lòng vấn vương.
Há chẳng phải đây là xứ Phật,
Mà sao ai nấy mặt đau thương?

Đây vị xương trần chân với tay
Có chi thiêu đốt tấm thân gầy
Trầm ngâm đau khổ sâu vòm mắt
Tự bấy ngồi y cho đến nay.

Có vị mắt giương, mày nhíu xệch
Trán như nổi sóng biển luân hồi
Môi cong chua chát, tâm hồn héo
Gân vặn bàn tay mạch máu sôi.

Có vị chân tay co xếp lại
Tròn xoe tựa thể chiếc thai non
Nhưng đôi tai rộng dài ngang gối
Cả cuộc đời nghe đủ chuyện buồn....

Các vị ngồi đây trong lặng yên
Mà nghe giông bão nổ trăm miền
Như từ vực thẳm đời nhân loại
Bóng tối đùn ra trận gió đen.

Mỗi người một vẻ mặt con người
Cuồn cuộn đau thương cháy dưới trời
Cuộc họp lạ lùng trăm vật vã
Tượng không khóc cũng đổ mồ hôi.

Mặt cúi, mặt nghiêng, mặt ngoảnh sau
Quay theo tám hướng hỏi trời cao
Một câu hỏi lớn không lời đáp
Đến tận bây giờ mặt vẫn chau.

Có thực trên đường tu đến Phật
Trần gian tìm cởi áo trầm luân
Bấy nhiêu quằn quại run lần chót
Các vị đau theo lòng chúng nhân?

Nào đâu, bác thợ cả xưa đâu?
Sống lại cho tôi hỏi một câu:
Bác tạc bấy nhiêu hình khô hạnh
Thật chăng chuyện Phật kể cho nhau?

Hay bấy nhiêu hồn trong gió bão
Bấy nhiêu tâm sự, bấy nhiêu đời
Là cha ông đó bằng xương máu
Đã khổ, không yên cả đứng ngồi.

Cha ông năm tháng đè lưng nặng
Những bạn đương thời của Nguyễn Du
Nung nấu tâm can vò võ trán
Đau đời có cứu được đời đâu.

Đứt ruột cha ông trong cái thuở
Cuộc sống giậm chân hoài một chỗ
Bao nhiêu hi vọng thúc bên sườn
Héo tựa mầm non thiếu ánh dương.

Hoàng hôn thế kỷ phủ bao la
Sờ soạng, cha ông tìm lối ra
Có phải thế mà trên mặt tượng
Nửa như khói ám, nửa sương tà?

Các vị La Hán chùa Tây Phương!
Hôm nay xã hội đã lên đường
Tôi nhìn mặt tượng dường tươi lại
Xua bóng hoàng hôn, tản khói sương.

Cha ông yêu mến thời xưa cũ
Trần trụi đau thương bỗng hoá gần!
Những bước mất đi trong thớ gỗ
Về đây, tươi vạn dặm đường xuân.
Nhận xét cá nhân: Hay, đỉnh cao văn học.

Quý Phi
14-04-2007, 17:04
Ðổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười
............Trần Trung Đạo
Góp 2 bài về Mẹ:


Nhớ Mẹ ta xưa
Nguyễn Duy

Bần thần hương huệ thơm đêm
khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
chân nhang lấm láp tro tàn
xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào

Mẹ ta không có yếm đào
nón mê thay nón quai thao đội đầu
rối ren tay bí tay bầu
váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa

Cái cò ... sung chát đào chua ...
câu ca mẹ hát gió đưa về trời
ta đi trọn kiếp con người
cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

Bao giờ cho tới mùa thu
trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
bao giờ cho tới tháng năm
mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao

Ngân hà chảy ngược lên cao
quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm...
bờ ao đom đóm chập chờn
trong leo lẻo những vui buồn xa xôi

Mẹ ru cái lẽ ở đời
sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
bà ru mẹ ... mẹ ru con
liệu mai sau các con còn nhớ chăng

Nhìn về quê mẹ xa xăm
lòng ta -- chỗ ướt mẹ nằm đêm xưa
ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương


Tết của Mẹ tôi
Nguyễn Bính
Tết đến mẹ tôi vất vả nhiều,
Mẹ tôi lo liệu đủ trăm điều.
Sân gạch tường hoa người quét lại,
Vẽ cung trừ quỷ, trồng cây nêu.

Nuôi hai con lợn tự ngày xưa,
Mẹ tôi đã tính "tết thì vừa."
Trữ gạo nếp thơm, mo gói bó,
Dọn nhà, dọn cửa, rửa bàn thờ.

Nay là hăm tám tết rồi đây,
(Tháng thiếu cho nên hụt một ngày)
Sắm sửa đố lề về việc tết,
Mẹ tôi đi chợ buổi hôm nay.

Không như mọi bận người mua quà,
Chỉ mua pháo chuột và tranh gà,
Cho các em tôi đứa mỗi chiếc,
Dán lên khắp cột, đốt inh nhà.

Giết lợn, đồ xôi, lại giết gà,
Cỗ bàn xong cả từ hôm qua.
Suốt đêm giao thừa mẹ tôi thức,
Lẫm nhẫm cầu kinh Đức Chúa Bà.

Mẹ tôi gọi cả các em tôi,
Đến bên mà dặn: "Sáng ngày mai
Các con phải dậy cho thật sớm,
Đầu năm năm mới phải lanh trai.

Mặc quần mặc áo lên trên nhà,
Thắp hương thắp nến lễ ông bà.
Chớ có cãi nhau, chớ có quấy,
Đánh đổ, đánh vỡ như người ta..."

Sáng ngày mồng một sớm tinh sương,
Mẹ tôi cấm chúng tôi ra đường.
Mở hàng mỗi đứa năm xu rưỡi,
Rửa mặt hoa mùi nước đượm hương.

Thầy tôi lấy một tờ hoa tiên,
Bút lông dầm mực viết lên trên.
Trên những gì gì tôi chẳng biết,
Giữa đề năm tháng, dưới đề tên.

Mẹ tôi thắt lại chiếc khăn sồi,
Rón rén lên bàn thờ ông tôi.
Đôi mắt người trông thành kính quá,
Ngước xem hương cháy đến đâu rồi.

Mẹ tôi uống hết một cốc rượu,
Mặt người đỏ tía vì hơi men,
Người rủ cô tôi đánh tam cúc,
Cười ầm tốt đỏ đè tốt đen.

Tôi mặc một chiếc quần mới may,
Áo lương, khăn lượt, chân đi giày.
Cho tôi đi lễ bên quê ngoại,
Người dặn con đừng uống rượu say.

Xong ba ngày tết mẹ tôi lại,
Đầu tắt mặt tối nuôi chồng con.
Rồi một đôi khi người dậm gạo,
Chuyện trò kể lại tuổi chân son.
:wub:

money4nothing
15-04-2007, 02:01
Tiếng Việt
(Lưu Quang Vũ)



Tiếng Việt gọi trong hoàng hôn khói sẫm
Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về
Có con nghé trên lưng bùn ướt đẫm
Nghe xạc xào gió thổi giữa cau tre.

Tiếng kéo gỗ nhọc nhằn trên bãi nắng
Tiếng gọi đò sông vắng bến lau khuya
Tiếng lụa xé đau lòng thoi sợi trắng
Tiếng dập dồn nước lũ xoáy chân đê.

Tiếng cha dặn khi vun cành nhóm lửa
Khi hun thuyền, gieo mạ, lúc đưa nôi
Tiếng mưa dội ào ào trên mái cọ
Nón ai xa thăm thẳm ở bên trời.

"Ðá cheo leo trâu trèo trâu trượt..."
Ði mòn đàng dứt cỏ đợi người thương
Ðây muối mặn gừng cay lòng khế xót
Ta như chim trong tiếng Việt như rừng.

Chưa chữ viết đã vẹn tròn tiếng nói
Vầng trăng cao đêm cá lặn sao mờ
Ôi tiếng Việt như đất cày, như lụa
Óng tre ngà và mềm mại như tơ.

Tiếng tha thiết, nói thường nghe như hát
Kể mọi điều bằng ríu rít âm thanh
Như gió nước không thể nào nắm bắt
Dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh.

Dấu hỏi dựng suốt ngàn đời lửa cháy
Một tiếng vườn rợp bóng lá cành vươn
Nghe mát lịm ở đầu môi tiếng suối
Tiếng heo may gợi nhớ những con đường.

Một đảo nhỏ xa xôi ngoài biển rộng
Vẫn tiếng làng tiếng nước của riêng ta
Tiếng chẳng mất khi Loa thành đã mất
Nàng Mỵ Châu quỳ xuống lạy cha già.

Tiếng thao thức lòng trai ôm ngọc sáng
Dưới cát vùi sóng dập chẳng hề nguôi
Tiếng tủi cực kẻ ăn cầu ngủ quán
Thành Nguyễn Du vằng vặc nỗi thương đời.

Trái đất rộng giàu sang bao thứ tiếng
Cao quý thâm trầm rực rỡ vui tươi
Tiếng Việt rung rinh nhịp đập trái tim người
Như tiếng sáo như dây đàn máu nhỏ.

Buồm lộng sóng xô, mai về trúc nhớ
Phá cũi lồng vời vợi cánh chim bay
Tiếng nghẹn ngào như đời mẹ đắng cay
Tiếng trong trẻo như hồn dân tộc Việt.

Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết
Người qua đường chung tiếng Việt cùng tôi
Như vị muối chung lòng biển mặn
Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.

Ai thuở trước nói những lời thứ nhất
Còn thô sơ như mảnh đá thay rìu
Ðiều anh nói hôm nay, chiều sẽ tắt
Ai người sau nói tiếp những lời yêu ?

Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya ?
Ai ở phía bên kia cầm súng khác
Cùng tôi trong tiếng Việt quay về.

Ôi tiếng Việt suốt đời tôi mắc nợ
Quên nỗi mình quên áo mặc cơm ăn
Trời xanh quá môi tôi hồi hộp quá
Tiếng Việt ơi tiếng Việt xót xa tình...



Việt Nam ơi
(Lưu Quang Vũ)


Những áo quần rách rưới
Những hàng cây đắm mình vào bóng tối
Chiều mờ sương leo lắt đèn dầu
Lũ trẻ ngồi quanh mâm gỗ
Lèo tèo mì luộc canh rau.

Mấy mươi năm vẫn mái tranh này
Dòng sông đen nước cạn
Tiếng loa đầu dốc lạnh
Tin chiến trận miền xa.

Những người đi chưa về
Những quả bom hầm hào sụt lở
Những tên tướng những lời hăm dọa
Người ta định làm gì Người nữa
Việt Nam ơi ?

Mấy mươi năm đã mấy lớp người
Chia lìa gục ngã
Đã tận cùng nỗi khổ
Người ta còn muốn gì Người nữa
Việt Nam ơi ?

Người đau thương, tôi gắng gượng mỉm cười
Gắng tin tưởng nhưng lòng tôi có hạn
Chiều nay lạnh, tôi nghẹn ngào muốn khóc
Xin Người tha thứ, Việt Nam ơi.

Tổ quốc là nơi tỏa bóng yên vui
Nơi nghĩ đến lòng ta yên tĩnh nhất
Nhưng nghĩ đến Người lòng tôi rách nát
Xin Người đừng trách giận, Việt Nam ơi.

Tôi làm sao sống được nếu xa Người
Như giọt nước đậu vào bụi cỏ
Như châu chấu ôm ghì bông lúa
Người đẩy ra tôi lại bám lấy Người
Không vì thế mà Người khinh tôi chứ
Việt Nam ơi.

Không vì tôi đau khổ rã rời
Mà Người ghét bỏ ?
Xin Người đừng nhìn tôi như kẻ lạ
Xin Người đừng ghẻ lạnh, Việt Nam ơi.

Người có triệu chúng tôi, tôi chỉ có một Người
Tất cả sẽ ra sao
Mảnh đất nghèo máu ứa ?
Người sẽ đi đến đâu
Hả Việt Nam khốn khổ ?
Đến bao giờ bông lúa
Là tình yêu của Người ?
Đến bao giờ ngày vui
Như chim về bên cửa ?
Đến bao giờ Người mới được nghỉ ngơi
Trong nắng ấm và tiếng cười trẻ nhỏ ?
Đến bao giờ đến bao giờ nữa
Việt Nam ơi ?

money4nothing
15-04-2007, 23:32
Xẩm ngọng
(Nguyễn Duy)


Nghêu ngao hát ngọng ngẹo chơi
người cười nói xúc phạm người ngậm tăm

Siêng làm xúc phạm phàm ăn
kẻ đi xúc phạm kẻ nằm dài lưng

Ðàn kêu tưng tửng từng tưng
con trâu xúc phạm sợi thừng cột trâu

Bông hoa xúc phạm con sâu
con cá xúc phạm lưỡi câu ao nhà

Ông bụt xúc phạm con ma
lão say khước xúc phạm bà tỉnh queo

Cái sang xúc phạm cái nghèo
cái ngay xúc phạm cái khoèo bẩm sinh

Ðàn kêu tinh tỉnh tình tinh
cái tâm xúc phạm cái hình vô tâm

Cõi dương xúc phạm cõi âm
cõi thiên xúc phạm cõi trần tục gian

Ðàn kêu tang tảng tàng tang
nàng chơi đẹp xúc phạm chàng xấu chơi

Ngứa nghề hát ngọng ngẹo thôi
người yêu nhau xúc phạm người ghét nhau...

The Old Man
15-04-2007, 23:48
“My dear the Heart which you behold,

Will break when you the same unfold,

Even so my heart with lovesick pain,

Sure wounded is and breaks in twain”.
Bài thơ này hơi giống bài thơ hai sắc hoa ti gôn.

Tấm thiệp có in hình trái tim Khi mở cánh thiệp ra thì trái tim bể làm đôi.
Đại khái nó có ý nghĩa như sau :


Trái tim của anh em nắm giữ
Sẽ tan vỡ khi em mở nó ra.
Một trái tim vốn đà đau khổ
Nay vỡ thành hai mảnh khổ đau.

edavn
16-04-2007, 00:38
Em nhớ mang máng post ra đây có bác nào nhớ thì update lại cái nhé:)
Ngồi buồn kể truyện ngược đời
Một đàn con cú ra ngồi bờ sông
Có đôi rồng bay qua hàng phố
Đàn ông to vú đàn bà rậm râu
Hay sủa là trâu hày cày là chó
... Đoạn này không nhớ:)
Hòn đá dẻo dai cục sôi cứng ngắc
Chuồn chuồn đánh giặc voi đỗ bờ rào
Một đàn cào cào đuổi bắt cá rô
Thóc giống cắn chuột trong bồ
Gà con tha quạ biết mô mà tìm
:D

phai
16-04-2007, 04:43
Em nhớ mang máng post ra đây có bác nào nhớ thì update lại cái nhé
Ngồi buồn kể truyện ngược đời
Một đàn con cú ra ngồi bờ sông
Có đôi rồng bay qua hàng phố
... Đoạn này không nhớ
Đoạn đó phải thế này bác ạ:
Ngồi buồn kể truyện ngược đời
Ba voi đủng đỉnh ra ngồi bờ sông
Chín chiếc thuyền rồng bay qua cửa phố

... Đoạn này em cũng không nhớ:D

dly
16-04-2007, 06:21
Em nhớ mang máng post ra đây có bác nào nhớ thì update lại cái nhé:)
Ngồi buồn kể truyện ngược đời
Một đàn con cú ra ngồi bờ sông
Có đôi rồng lộn qua hàng phố
Đàn ông to vú đàn bà rậm râu
Con trâu hay cắn con chó hay cầy
Trời sanh có của
Hòn đá dẻo dai cục sôi rắn chắc
Chuồn chuồn đánh giặc voi đỗ bờ rào
Một đàn cào cào đuổi bắt cá rô
Thóc giống cắn chuột trong bồ
Gà con tha quạ biết mô mà tìm
:D

Sửa rồi đó :D

Arkain
16-04-2007, 09:50
Chút Tình Đầu
Ðỗ Trung Quân

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vỹ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu

Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Là áo người trắng cả giấc ngủ mê
Là bài thơ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về

Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Mùa hạ lên cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
Người con gái, mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay...

Mối tình đầu của tôi có gì? Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng hiểu, chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi thành câm

Nhưng chiếc giỏ xe hôm nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa...

-----

Bài thơ này đã được phổ nhạc (mang tên "Phượng Hồng"), thuở học trò hầu hết các bác trong đây cũng đã từng nghe qua =]

money4nothing
16-04-2007, 22:45
Viên xúc xắc mùa thu
Hoàng Nhuận Cầm

Tình yêu đến trong đời không báo động
Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ
Viên xúc xắc mùa thu ru trong cỏ
Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giǎng.

Anh đi qua những thành phố bọc vàng
Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ
Qua ánh nắng bảy màu, qua ngọn đèn hạt đỗ
Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh.

Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh
Những đôi mắt nhìn anh như họng súng
Anh đi qua tổ chim non mới dựng
Qua tro tàn thành quách mấy triệu nǎm.

Anh đi qua tất cả mối tình câm,
Mối tình nói, rồi mối tình bỏ dở.
Đôi tay kẻ ǎn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ,
Đất nước đau buồn chưa hết, Mỵ Châu ơi!

Lông ngỗng bay như số phận giữa trời
Trọng Thuỷ đứng giữa trời không hết lạ.
Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xoá.
Có ai hay thǎm thẳm giếng khôn cùng.

Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng,
Khi mở mắt Mỵ Châu em ngồi dó
Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở
Suốt đời anh mang tội với con tàu.

Sẽ tan đi những thành phố bảy màu,
Đôi trái cấm trong vưòn đời em, anh làm vỡ
Nhưng giọt mực thứ ba, em ơi không thể lỡ,
Xin trải lòng ta đón chấm xanh rơi.

Giọt mực em thong thả đến trong đời,
Không giấu được trong lòng tay nhỏ bé.
Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé
Sáu mặt đời lắc cắc tếng thơ anh.

money4nothing
17-04-2007, 23:56
Tống biệt hành
Thâm Tâm

Đưa người, ta không đưa qua sông
Sao nghe tiếng sóng ở trong lòng ?
Nắng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong ?
Đưa người ta chỉ đưa người ấy
Một giã gia đình một dửng dưng...

Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ
Chí lớn không về bàn tay không
Thì không bao giờ nói trở lại!
Ba năm mẹ già cũng đừng mong

Ta biết người buồn chiều hôm trước
Bây giờ mùa hạ sen nở nốt
Một chị, hai chị cũng như sen
Khuyên nốt em trai dòng lệ sót

Ta biết người buồn sáng hôm nay
Giời chưa mùa thu, tươi lắm thay
Em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc
Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay...

Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực!
Mẹ thà coi như chiếc lá bay
Chị thà con như là hạt bụi
Em thà coi như hơi rượu say



Tràng giang
Huy Cận

Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,
Con thuyền xuôi mái nước song song
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
Củi một cành không lạc mấy dòng.

Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.

Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng;
Mênh mông không một chuyến đò ngang.
Không cầu gợi chút niềm thân mật,
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.

Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.
Lòng quê dợn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.

Beach_Long
18-04-2007, 09:19
Vâng
Nguyễn Bính

Lạ quá ! Làm sao tôi cứ buồn ?
Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn ?
Làm sao tôi cứ tương tư mãi
Người đã cùng tôi phụ rất tròn ?

Thì ra chỉ có thế mà thôi !
Yêu đấy, không yêu đấy, để rồi
Mắc hẳn đường tơ sang cửi khác
Dệt từng tấm mộng để dâng ai

Khuyên mãi son cho chữ Ái Tình,
Mộng lòng trang điểm mại cho xinh
Có người đêm ấy khoe chồng mới :
"Em chửa yêu ai, mới có mình",

Có người trong gió rét chiều đông,
Chăn chỉ đan cho trọn áo chồng
Còn bảo : "Đường len đi vụng quá !
Lần đầu đan áo kiểu đàn ông".

Vâng, chính là cô chưa yêu ai,
Lần đầu đan áo kiểu con trai.
Tôi về thu cả ba đông lại
Đốt hết cho cô khỏi thẹm lời.

Cua
19-04-2007, 17:37
Bài thơ “Hai chữ nước nhà” thác lời ông Nguyễn Phi Khanh dặn Nguyễn Trãi khi Nguyễn Trãi theo cha đến tận ải Nam Quan. Khi Nguyễn Phi Khanh bị quân Minh bắt giải về Kim Lăng, Nguyễn Trãi theo cha khóc lóc, lên đến tận cửa Nam Quan, không chịu trở lại. Ông Nguyễn Phi Khanh bảo rằng: “Con phải trở về lo trả thù cho cha, rửa hận cho nước, chứ theo khóc lóc mãi mà làm gì?”

Tác giả bài thơ là cụ Á Nam Trần Tuấn Khải (http://dictionary.bachkhoatoanthu.gov.vn/default.aspx?param=1641aWQ9MTg0MiZncm91cGlkPSZraW5 kPXN0YXJ0JmtleXdvcmQ9dA==&page=48).

**************


Hai chữ nước nhà

Tác giả: Á Nam Trần Tuấn Khải


Chốn Ải Bắc mây sầu ảm đạm
Cõi trời Nam gió thảm đìu hiu
Bốn bề hổ thét chim kêu
Ðoái nom phong cảnh như khêu bất bình

Hạt máu nóng thấm quanh hồn nước
Chút thân tàn lần bước dậm khơi
Trông con tầm tã châu rơi
Con ơi con nhớ lấy lời cha khuyên:

Giống Hồng Lạc hoàng thiên đã định
Mấy ngàn năm suy thịnh đổi thay
Trời Nam riêng một cõi này
Anh hùng, hiệp nữ xưa nay kém gì!

Than vận nước gặp khi biến đổi
Ðể quân Minh thừa hội xâm lăng
Bốn phương khói lửa bừng bừng
Xiết bao thảm họa xương rừng máu sông!

Nơi đô thị thành tung quách vỡ
Chốn dân gian bỏ vợ lìa con
Làm cho xiêu tán hao mòn
Lạ gì khác giống dễ còn thương đâu!

Thảm vong quốc kể sao cho xiết
Trông cơ đồ nhường xé tâm can
Ngậm ngùi đất khóc giời than
Thương tâm nòi giống lầm than nỗi này!

Khói Nùng lĩnh như xây khối uất
Sóng Long giang nhường vật cơn sầu
Con ơi! càng nói càng đau …
Lấy ai tế độ đàn sau đó mà?

Cha xót phận tuổi già sức yếu
Lỡ sa cơ đành chịu bó tay
Thân lươn bao quản vũng lầy
Giang sơn gánh vác sau này cậy con

Con nên nhớ tổ tông khi trước
Ðã từng phen vì nước gian lao
Bắc Nam bờ cõi phân mao
Ngọn cờ độc lập máu đào còn dây

Kìa Trưng nữ ra tay buồm lái
Phận liễu bồ xoay với cuồng phong
Giết giặc nước, trả thù chồng
Nghìn thu tiếng nữ anh hùng còn ghi

Kìa Hưng Đạo gặp khi quốc biến
Vì giống nòi quyết chiến bao phen
Sông Bạch Đằng phá quân Nguyên
Gươm reo chính khí nước rền dư uy

Coi lịch sử gươm kia còn tỏ
Mở dư đồ đất nọ chưa tan
Giang san này vẫn giang san
Mà nay sẻ nghé tan đàn vì ai?

Con nay cũng một người trong nước
Phải nhắc câu Gia, Quốc đôi đường
Làm trai hồ thỉ bốn phương
Sao cho khỏi thẹn với gương Lạc Hồng

Thời thế có anh hùng là thế
Chữ vinh hoa xá kể làm chi!
Mấy trang hào kiệt xưa kia
Hy sinh thân thế cũng vì nước non

Con đương độ đầu xanh tuổi trẻ
Bước cạnh tranh há dễ nhường ai?
Phải nên thương lấy giống nòi
Đừng tham phú quí mà nguôi tấc lòng

Kiếp luồn cúi, đỉnh chung cũng nhục;
Thân tự do chiêu chúc mà vinh
Con ơi nhớ đức sinh thành
Sao cho khỏi để ô danh với đời

Chớ lần lữa theo loài nô lệ
Bán tổ tiên kiếm kế sinh nhai
Đem thân đầy đọa tôi đòi
Nhục nhằn bêu riếu muôn đời hay chi?

Sống như thế, sống đê, sống mạt
Sống làm chi thêm chật non sông!
Thà rằng chết quách cho xong
Cái thân cẩu trệ ai mong có mình!

Huống con cũng học hành khôn biết
Làm giống người phải xét nông sâu
Tuồng chi gục mặt cúi đầu
Cam tâm làm kiếp ngựa trâu cho đành!

Nỗi tâm sự đinh ninh dường ấy
Cha khuyên con có bấy nhiêu lời
Con ơi! con phải là người
Thì con theo lấy những lời cha khuyên

Cha nay đã muôn nghìn bi thảm
Nói bao nhiêu tâm khảm càng đau!
Chân mây mặt cỏ rầu rầu
Càng trông cố quốc mạch sầu càng thương!

Lời cha dặn khắc xương để dạ
Mấy gian lao con chớ sai nguyền
Tuốt gươm thề với vương thiên
Phải đem tâm huyết mà đền cao sâu

Gan tráng sĩ vững sau như trước
Chí nam nhi lấy nước làm nhà
Tấm thân xẻ với san hà
Tượng đồng bia đá họa là cam công

Nữa mai mốt giết xong thù nghịch
Mũi long tuyền lau sạch máu tanh
Làm cho đất rộng trời kinh
Bấy giờ quốc hiển gia vinh có ngày!

Nghĩa vụ đó con hay chăng tá ?
Tính toán sao vẹn cả đôi đường
Cha dù đất lạ gởi xương
Trông về cố quốc khỏi thương hồn già

Con ơi! hai chữ nước nhà



**************

http://www.nuiansongtra.net/index.php?c=article&p=869


Bổ sung:

http://annonymous.online.fr/Thivien/viewauthor.php?ID=94

money4nothing
19-04-2007, 23:14
Nhìn Từ Xa Tổ Quốc
Nguyễn Duy


Ðối diện ngọn đèn
trang giấy trắng như xeo bằng ánh sáng
đêm bắc bán cầu vần vũ trắng
nơm nớp ai rình sau lưng ta
nhủ mình bình tâm nhìn về quê nhà
xa vắng
núi và sông
và vết rạn địa tầng
nhắm mắt lại mà nhìn
thăm thẳm
yêu và đau
quằn quại bi hùng
dù ở đâu vẫn Tổ Quốc trong lòng
cột biên giới đóng từ thương đến nhớ
ngọn đèn sáng trắng nóng mắt quá
ai cứ sau mình lẩn quất như ma

Ai?
im lặng!
Ai?
cái bóng!
Ai?
xin chào người anh hùng bất lực dài ngoẵng
bóng máu bầm đen sóng soải nền nhà
thôi thì ta quay lại
chuyện trò cùng cái bóng máu mê ta
có một thời ta mê hát đồng ca
chân thành và say đắm
Ta là ta mà ta vẫn là ta

vâng - đã có một thời hùng vĩ lắm
hùng vĩ đau thương, hùng vĩ máu xương

mắt người chết trừng trừng không chịu nhắm
vâng - một thời không thể nào phủ nhận
tất cả trôi xuôi - cấm lội ngược dòng
thần tượng giả xèo xèo phi hành mỡ
ợ lên nhồn nhột cả tim gan
Ta đã xuyên suốt cuộc chiến tranh
nỗi day dứt khôn nguôi còn sạn gót chân
nhói dài mỗi bước

Ai?
không ai!
vết bầm đen đấm ngực
xứ sở nhân tình
sao thật lắm thương binh đi kiếm ăn đủ kiểu
nạng gỗ khua rỗ mặt đường làng
Mẹ liệt sỹ gọi con đội mồ lên đi kiện
ma cụt đầu phục kích nhà quan

Ai?
không ai!
vết bầm đen quều quào giơ tay
xứ sở từ bi sao thật lắm thứ ma
ma quái - ma cô - ma tà - ma mãnh.
quỷ nhập tràng xiêu vẹo những hình hài
đêm huyễn hoặc
dựng tóc gáy thấy lòng toang hoác
mắt ai xanh lè lạnh toát lửa ma chơi

Ai?
không ai!
vết bầm đen ngửa mặt lên trời
xứ sở linh thiêng
sao thật lắm đình chùa làm kho hợp tác
đánh quả tù mù trấn lột cả thần linh
giấy rách mất lề
Tượng Phật khóc, Ðức tin lưu lạc
thiện - ác nhập nhằng
công lý nổi lênh phênh

Ai?
không ai
vệt bầm đen tọa thiền
xứ sở thông minh
sao thật lắm trẻ con thất học
lắm ngôi trường xơ xác đến tang thương
tuổi thơ oằn vai mồ hôi, nước mắt
tuổi thơ oằn lưng xuống chiếc bơm xe đạp
tuổi thơ bay như lá ngã tư đường
bịt mắt bắt dê đâu cũng đụng thần đồng
mở mắt... bóng nhân tài thất thểu

Ai?
không ai
vết bầm đen cúi đầu lặng thinh
xứ sở thật thà sao thật lắm thứ điếm
điếm biệt thự - điếm chợ - điếm vườn.
điếm cấp thấp bán trôn nuôi miệng
điếm cấp cao bán miệng nuôi trôn
vật giá tăng
vì hạ giá linh hồn

Ai?
không ai
vết bầm đen vò tai
xứ sở cần cù
sao thật lắm Lãn Ông
lắm mẹo lãn công
giả vờ lĩnh lương
giả vờ làm việc
tội lỗi dửng dưng
lạnh lùng gian ác vặt
đạo chích thành tôn giáo phổ thông
ào ạt xuống đường các tập đoàn quân buôn
buôn hàng lậu - buôn quan - buôn thánh thần buôn tuốt
quyền lực bày ra đấu giá trước công đường

Ai?
không ai
vết bầm đen nhún vai
xứ sở bao dung
sao thật lắm thần dân lìa xứ
lắm cuộc chia ly toe toét cười
mặc kệ cỏ hoang cánh đồng gái góa
chen nhau sang nước người làm thuê
biển Thái Bình bồng bềnh thuyền định mệnh
nhắm mắt đưa chân không hẹn ngày về

Ai?
không ai
vết bầm đen rứt tóc
xứ sở kỷ cương
sao thật lắm vua
vua mánh - vua lừa - vua chôm - vua chỉa
vua không ngai - vua choai choai - vua nhỏ
lãnh chúa xứ quân san sát vùng cát cứ
lúc nhúc cường hào đầu trâu mặt ngựa
luật pháp như đùa - như có - như không
một người đi chật cả con đường

Ai?
không ai
vết bầm đen gập vuông thước thợ
?.?.?.

Ai? Ai? Ai?
không ai
vết bầm đen còng còng dấu hỏi
thôi thì ta trở về
còn trang giấy trắng tinh chưa băng hoại
còn chút gì le lói ở trong lòng
đôi khi nổi máu lên đồng
hồn thoát xác
rũ ruột gan ra đếm
chích một giọt máu đem xét nghiệm
tý trí thức - tý thợ cầy - tý điếm
tý con buôn - tý cán bộ - tý thằng hề
Phật và Ma mỗi thứ tý ty
khốn nạn thân nhau
nặng kiếp phân thân mặt nạ
thì lột mặt nạ đi - lần lữa mãi mà chi
dù dối nữa cũng không lừa được nữa
khôn và ngu cũng có tính mức độ
bụng dạ cồn cào bất ổn làm sao
miếng quá độ nuốt vội vàng sống sít
mất vệ sinh bội thực tự hào

sự thật hôn mê - ngộ độc tự hào
bệnh và tật bao nhiêu năm ủ lại
biết thế nhưng mà biết làm thế nào
chả lẽ bây giờ bắc thang chửi bới
thấy chửi bới nhẹ gian nanh cơ hội
chả lẽ bốc thang cỏ khô nhai lại
lạy ông cơ chế, lạy bà tư duy
xin đừng hót những điều chim chóc mãi
đừng lớn lời khi dân lành ốm đói
vẫn còng làm cho thẳng lưng ăn
đổi mới thật hay giả vờ đổi mới?
máu nhiễm trùng ta có thể thay chăng?
thật đáng sợ ai không có ai thương
càng đáng sợ không còn ai ghét
ngày càng hiếm hoi câu thơ tuẫn tiết

Ta là gì?
ta cần thiết cho ai?
có thể ta không tin ai đó
dù có sao vẫn tin ở con người

dù có sao đừng khoanh tay
khủng khiếp thay ngoảnh mặt bó gối
cái tốt nhiều hơn sao cái xấu mạnh hơn?
những người tốt đang cần liên hiệp lại
dù có sao
vẫn Tổ Quốc trong lòng
mạch tâm linh trong sạch vô ngần
còn thơ còn dân

Ta là dân : vậy thì ta tồn tại
giọt từng giọt
nặng nhọc
nặng nhọc thay
dù có sao
đừng thở dài
còn da lông mọc còn chồi nảy cây

TongNghien
22-04-2007, 01:24
Bài thơ đôi dép
Tác giả: Nguyễn trung Kiên (còn nghi vấn)


Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia xẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.

TongNghien
22-04-2007, 01:54
XA LẮC MÙA THU
Tác giả: Trương Nam Hương


Em không đến trường mùa thu năm ấy nữa
En không đến trường cả mùa thu năm sau
Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa
Theo mùa thu tiếc nuối chảy qua cầu

Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu
Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc
Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay ký ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng

Biết em còn đến lớp với tôi không
Lo khắc khoải tháng ngày trôi vội vã
Nắng ký thác đời mình trên sắc lá
Biết mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi

Tôi quá tuổi học trò từ đấy em ơi
Chiều nay trước cổng trường rơm rớm mắt
Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất
Con gái tôi tan lớp giục tôi về...

TongNghien
22-04-2007, 02:05
NGÀY MƯA
Tác giả: Lê Minh Quốc


Rồi em sẽ bỏ tôi đi theo dòng sông chảy
Giữa một ngày mưa
Có con dế hát dưới cội trúc đào
Lời tiễn biệt
Không còn loài người nên cỏ cây cằn khô lộc biếc
Ngày tháng lãng quên
Ngồi ru từng cánh hoa thoát xác
Hát
Điệu ca buồn
Tôi tồn tại giữa trần gian này như một gã đi buôn
Thu mua mọi nụ cười
Để trang sức cho một ngày tẻ nhạt
Gìn giữ mọi tiếng hát
Để chia buồn ngày xa em
Nửa đêm
Nỗi nhớ dựng tôi ngồi dậy
Bước ra sân đếm từng ngôi sao xa xăm
Khói thuốc làm cay mắt
Chú vịt Donald ơi sao mày lại khóc
Tôi đưa tay hứng lấy từng hạt ngọc
Buồn như lần hôn em...

TongNghien
22-04-2007, 02:38
CÓ KHI NÀO
Tác giả: Bùi Minh Quốc


Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu...


Vài dòng: Vào năm học lớp 10, trường cho học sinh đi học nghề. TongNghien và phần lớn các bạn trong lớp chọn ngành máy tính. Vào một ngày nọ, khi bước vào phòng thực hành thì thấy trên bảng đã có sẵn bài thơ dài (hình như khoảng 4 khổ), trong đó có khổ thơ này. Tiếc rằng lúc đó không ghi chép lại do quá tự tin vào trí nhớ, nên mãi hơn mười năm sau mới tìm ra được tác giả bài thơ. Mà theo TongNghien nhớ thì cả bài thơ dài đó nội dung liền lạc nhau, và khổ thơ trên hình như là khổ thứ 3 (kế cuối). Như vậy không biết có bạn nào biết thêm gì về bài thơ này thì giúp TongNghien với. Lúc đó, mới 15,16 tuổi mà vừa đọc mấy câu thơ trên thì ...cảm xúc mạnh lắm. (nhưng không ...bức !!! :tongue: )

money4nothing
24-04-2007, 22:23
Thú thanh nhàn
Nguyễn Công Trứ

Nhân trung thụy, giác tam can nhật,
Vắt chân ngồi với bạn khách cầm ca.
Cuộc tỉnh say bàn rượu chén trà,
Cơn đắc ý thùng thùng đôi tiếng trống.
Bạch tuyết thanh cao, oanh yến lộng,
Quân thiều hưởng triệt, cổ chung minh.
Này tiếng đàn tinh tính tinh tình tinh.
Thú vui thú ném ngang vành tráng sĩ.
Cõi nhân sinh thích chí,
Lúc thái bình hà nhật bất xuân phong.
Của trần hoàn không có có không,
Kho vô tận không không rồi lại có.
Chữ tài ấy ăn chơi, ở đủ!
Sôi kinh rồi đánh miếng đỉnh chung.
Một mai bẻ quế thiềm cung,
Trăng đưa đàn nguyệt, sấm rầm trống lôi.
Trăm năm đài các lạ đời!

nguyenvuhoang
25-04-2007, 07:36
bài thơ đôi dép đã xuất hiện khá lâu, và cho đến giờ vẫn còn nhiều bí ẩn về tác giả của nó. Bài thơ phản hồi này Hoàng sưu tầm trên Net sau 1 lần đọc và tìm hiểu về bài thơ " Đôi Dép"

Đáp lại bài thơ đôi dép

Anh chẳng muốn cùng em làm đôi dép.
Dẫu song hành nhưng đâu có bên nhaụ
Kẻ trước người sau suốt quãng đường dài.
Tuy một hướng mà chẳng hề nhìn mặt.

Anh nào muốn mỗi khi lên phía trước.
Lại bắt em tì lên mặt đất thô.
Anh sao nỡ khi ngẩng mặt nhìn trời
Lại biết rằng đất đen em đang tựa.

Anh đâu muốn chia phần bao nặng nhọc.
Của sức người của vinh nhục bon chen.
Những thảm nhung kia, những cát bụi đời thường.
Nào phải thứ bắt em cùng gánh chịu.

Anh không thể để phút nào hụt hẫng.
Rồi có kẻ dám nâng đỡ bên em.
Đôi dép kia đâu phải mãi song hành.
Có bao giờ dép đứt cùng một lúc?

Anh sao chịu nổi có kẻ nào trông giống.
Để nhìn vào em lại bảo giống anh.
Rồi một mai phải minh chứng hùng hồn.
Răng? cứ thử sẽ biết ngay không phải!!

Thôi em nhé bài thơ đôi dép?.
Chẳng thể là hình dáng của hai ta.
Tuy nỗi nhớ chẳng kém phần da diết.
Cũng phải tùy hoàn cảnh để ví von

(khuyết danh)

money4nothing
26-04-2007, 00:02
Chùm thơ Chế Lan Viên

Ai? Tôi!

Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó ?
Tôi!

Tôi - người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi cuộc xung phong.
Một trong ba mươi người kia ở mặt trận
về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ

Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ,
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
Ai chịu trách nhiệm vậy ?
Lại chính là tôi!

Người lính cần một câu thơ
giải đáp về đời,
Tôi ú ớ.
Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong

Mà tôi xấu hổ.
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười.


Bánh vẽ

Chưa cần cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ
Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn
Cầm lên nhấm nháp.
Chả là nếu anh từ chối
Chúng sẽ bảo anh phá rối
Ðêm vui
Bảo anh không còn có khả năng nhai
Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc...
Thế thì đâu còn dịp nhai thứ thiệt?
Rốt cuộc anh lại ngồi vào bàn
Như không có gì xảy ra hết
Và những người khác thấy anh ngồi,
Họ cũng ngồi thôi
Nhai ngồm ngoàm...


Tìm đường

Nửa thế kỷ tôi loay hoay
Kề miệng vực
Leo lên các đỉnh tinh thần
Chất ngất
Theo các con đường ngoắt ngoéo chữ chi
Gẫy gập
Mà đâu được gì ?
Khi tôi cưỡi trên mây
Thì máu người rên dưới đất
Mẹ hỏi tôi
Con lên cao mà làm chi ?
Mẹ ở dưới này cơ cực
Về đi !
Ôi ! con đường không ra đường
của kẻ tìm thơ
Cái thơ không ra thơ của kẻ tìm đường
Đã gần hết thời gian của tôi ở trên
trái đất
Mà tôi chưa có thể trả lời cho mẹ
Mẹ đâu biết cho rằng:
Hoa tôi hái trên trời
Cũng chính là nước mắt
Dưới xa kia


Cõi ta

Ôi bát ngát mênh mông như Âm giới,
Đây Cõi Ta rộng rãi đến vô biên!
Nơi an táng khổ đau trong huyệt tối
Nơi sinh sôi, nảy nở những mầm Điên.

Nhưng cũng là nơi ai ôi bé nhỏ
Nơi khó dò, khó biết, khó suy tường
Nơi, cùng nhau, trước khi về đáy mộ
Xác hồn ta đã chia rẽ đôi đường.

Ta đứng trước cõi ta khôn hiểu thấu
Như không sao hiểu được nghĩa Thời Gian!
Mắt bừng nóng tự nhiên trào vụt máu
Hầu câm khô tan vỡ duới lời than!

Ôi biết làm sao cho ta thoát khỏi
Ngoài cõi Ta ngập chìm trong bóng tối?
Cho linh hồn vụt đến xứ Trăng Mây
Cho ta là không phải của ta đây
Mà sát nhập vào tuổi tên cây cỏ!

Ôi! Mơ Mộng dìm ta trong suối Khổ.

Caro20
17-05-2007, 19:07
Félix Arvers (http://en.wikipedia.org/wiki/F%C3%A9lix_Arvers) (1806-1850) là một nhà thơ Pháp. Ông viết tập thơ Mes heures perdues (= My lost hours) năm 25 tuổi. Bài thơ Un secret (http://www.cordula.ws/poems/mysecretfr.html) (Điều bí mật) là bài thơ trong tập thơ đó, và là bài thơ nổi tiếng duy nhất của ông. Vì vậy trong nền văn học Pháp, Félix Arvers được xem là "Nhà thơ của một bài thơ duy nhất". Bài Un secret được viết dưới dạng một bài Sonnet (http://en.wikipedia.org/wiki/Sonnet) (tức là một bài thơ gồm 14 câu, tuân theo cấu trúc và luật gieo vần khắt khe), do đó nó cũng thường được gọi là Sonnet d'Arvers (http://www.bacdefrancais.net/sonnet.php) (Bài Sonnet của Arvers).
Ông yêu cô Marie, nhưng đó là tình yêu đơn phương, nên ông viết bài Sonnet Un secret để bày tỏ tình yêu câm lặng của mình.
Bài thơ dưới đây do nhà văn Khái Hưng (http://vi.wikipedia.org/wiki/Kh%C3%A1i_H%C6%B0ng) dịch bài "Un secret (Sonnet d'Arvers)".


Tình Tuyệt Vọng

Lòng ta chôn một khối tình
Tình trong giây phút mà thành thiên thâu
Tình tuyệt vọng nỗi thảm sầu
Mà người gieo thảm như hầu không hay
Hỡi ơi, người đó ta đây
Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân
Dẫu ta đi trọn đường trần
Chuyện riêng đâu dám một lần hé môi
Người dù ngọc nói hoa cười
Nhìn ta như thể nhìn người không quen
Đường đời lặng lẽ bước tiên
Ngờ đâu chân đạp lên trên khối tình
Một niềm tiết liệt đoan trinh
Xem thơ nào biết có mình ở trong
Lạnh lùng, lòng sẽ hỏi lòng
Người đâu tả ở mấy giòng thơ đây.

(Sonnet d’Arvers - Khái Hưng dịch)


*Bản dịch tiếng Anh của bài thơ đó. (http://www.everypoet.com/archive/poetry/Henry_Wadsworth_Longfellow/longfellow_translations_my_secret.htm)

*Các bạn đọc thêm bài dưới đây (trích trong Tình yêu lãng mạn và tuổi trẻ Việt Nam giữa thế kỷ 20 (http://www.honque.com/HQ018/tBut_lmNguyen018.htm) của Lê Mộng Nguyên) để biết thêm một số chi tiết liên quan đến bài thơ Un secret.

Trong thập niên 1940, tôi thích đọc Sách Hồng và kế đó báo Phong Hóa rồi Ngày Nay cùng nhiều tiểu thuyết của Nhóm Tự Lực Văn Đoàn, và nhân dịp được biết – qua "Anh Phải Sống" của Khái Hưng và Nhất Linh (1936) và "Hai Buổi Chiều Vàng" của Nhất Linh (1937) - bài thơ tuyệt tác Tình Tuyệt Vọng do Khái Hưng dịch (theo thể lục bát) từ bản Sonnet của Félix Arvers ... Hồi bấy giờ, thanh thiếu niên Việt Nam, nhất là các học sinh trường cao đẳng tiểu học hoặc trung học ở Huế, không ai là không học thuộc lòng bài thơ dịch này vì nó rất hợp với tình yêu lãng mạn của những người trai trẻ trong những năm 1940-1945 là những năm mà Đông Dương bị Nhật chiếm đóng nhưng chủ quyền vẫn thuộc nước Pháp của Thống chế Pétain (tương đối bình an, xa lánh mùi bom đạn của thế chiến thứ 2) và Hoàng đế Bảo Đại vẫn còn trị vì nước An Nam. Tôi không ý giám rằng chuyện tình giữa Marie Nodier và Félix Arvers (nằm trong nửa phần thế kỷ 19) là phản ảnh tâm hồn của trai gái VN trong những năm 1940-1950, nhưng hoàn cảnh thời bấy giờ là một lý do đưa đẩy một số thanh thiếu niên vào những mối tình vô vọng như đã nói trong Sonnet d’Arvers. Ngoài phẩm chất vĩnh cửu của một mối tình bi đát, âm thầm đã vượt qua không gian cùng thời gian để đến với chúng ta hôm nay, bài "Tình Tuyệt Vọng" nói lên một cách đau khổ và xót xa mối tình mà nhà thơ đã từng ôm ấp, chôn cất trong lòng cho đến ngày tận thế. Người đẹp mà thi sĩ đã yêu thầm trộm nhớ là Marie Nodier mà chàng được gặp nhiều lần trong những buổi họp bình thơ văn (Séances de critique littéraire) do thân phụ nàng là nhà văn Hàn Lâm Viện Học sĩ Pháp Charles Nodier (1780-1844) tổ chức tại thư viện Arsenal (hồi ấy ông làm giám quản thư viện (conservateur de bibliothèque)) và đã quy tụ nhiều thi văn nghệ sĩ lừng danh như Victor Hugo, Alfred de Vigny, Alfred de Musset, Lamartine và Félix Arvers là một thi sĩ đã nổi tiếng ngay thời còn học sinh bậc trung học, được Giải Thưởng Danh Dự Latin, Giải Nhất Pháp Văn trong những cuộc thi cạnh tranh hồi bấy giờ. Ông tốt nghiệp trường Đại Học Luật Khoa và đã từng làm luật sư một thời gian ngắn rồi xin thôi để có thì giờ sáng tác cho thi ca văn nghệ. Có lẽ tài năng của Félix Arvers đã được Charles Nodier chú ý nên gọi mời nhà thơ đang lên vào làm thư ký cho ông và gia sư (précepteur) cho ái nữ Marie. Bài Sonnet d’Arvers diễn tả mối tình tuyệt vọng của Félix Arvers với Marie Nodier phải đi lấy chồng năm 1833 và trở thành bà Marie Mennessier-Nodier .

Caro20
01-06-2007, 19:40
Bài thơ Chợ Tết của nhà thơ Đoàn Văn Cừ được in trong báo Ngày Nay năm 1939, là một bài thơ chứa đầy màu sắc (khoảng 20 màu!). Ông tả phiên chợ Tết có đủ cảnh đi chợ, họp chợ và chợ vãn, cảnh nào cũng có những nét bất ngờ thú vị.






CHỢ TẾT

Đoàn Văn Cừ


Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi
Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh
Trên con đường viền trắng mép đồi xanh
Người các ấp tưng bừng ra chợ Tết
Họ vui vẻ kéo hàng trên cỏ biếc
Những thằng cu áo đỏ chạy lon xon,
Vài cụ già chống gậy bước lom khom,
Cô yếm thắm che môi cười lặng lẽ.
Thằng em bé nép đầu bên yếm mẹ
Hai người thôn gánh lợn chạy đi đầu
Con bò vàng ngộ nghĩnh đuổi theo sau
Sương trắng rỏ đầu cành như giọt sữa
Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa
Núi uốn mình trong chiếc áo the xanh
Đồi thoa son nằm dưới ánh bình minh


Người mua bán ra vào đầy cổng chợ
Con trâu đứng vờ dim hai mắt ngủ
Để lắng nghe người khách nói bô bô
Anh hàng tranh kĩu kịt quảy đôi bồ
Tìm đến chỗ đông người ngồi dọn bán
Một thày khóa gò lưng trên cánh phản
Tay mài nghiên hý hoáy viết thơ xuân
Cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm
Miệng nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ
Bà cụ lão bán hàng bên miếu cổ
Nước thời gian gội tóc trắng phau phau
Chú hoa man đầu chít chiếc khăn nâu,
Ngồi xếp lại đống vàng trên mặt chiếu
Áo cụ lý bị người chen lấn kéo
Khăn trên đầu đương chít cũng bung ra
Lũ trẻ con mải ngắm bức tranh gà
Quên cả chị bên đường đang đứng gọi
Mấy cô gái ôm nhau cười rũ rượi
Cạnh anh chàng bán pháo dưới cây đa
Những mẹt cau đỏ chót tựa son pha
Thúng gạo nếp đong đầy như núi tuyết
Con gà trống mào thâm như cục tiết
Một người mua cầm cẳng dốc lên xem


Chợ tưng bừng như thế đến gần đêm
Khi chuông tối bên chùa văng vẳng đánh
Trên con đường đi các làng hẻo lánh
Những người quê lũ lượt trở ra về
Ánh dương vàng trên cỏ kéo lê thê
Lá đa rụng tơi bời quanh quán chợ

-------------------


- Một vài bài viết về nhà thơ Đoàn văn Cừ:

Tiểu sử của nhà thơ Đoàn Văn Cừ: [1] (http://www.cinet.gov.vn/vanhoa/Vanhoc/vh-vietnam/tacgia/20/tho/c/doanvancu.htm), [2] (http://luongsonbac.com/thidan/index.php?do=noidung&bid=5221)

Nhà thơ Đoàn Văn Cừ - Vun gốc hồn dân tộc (http://www.baobinhdinh.com.vn/643/2004/5/11197/)

Đoàn Văn Cừ: Người đưa thơ ra "chợ Tết" (http://www2.thanhnien.com.vn/Vanhoa/2005/4/4/77147.tno)

Quesera2
29-10-2007, 17:03
Thơ cái chổi - Chống tham ô lãng phí
(Phùng Quán)

Ta đã đi qua
Những xóm làng chiến tranh vừa chấm dứt:

Tôi đã gặp
Những bà mẹ già quấn giẻ rách
Da đen như củi cháy giữa rừng
Kéo dây thép gai tay máu chảy ròng
Bởi đồn giặc trồng ngô tỉa lúa.

Tôi đã gặp
Những cô gái trồng bông
Hai mươi? Ba mươi?
Tôi không nhìn ra nữa.
Mồ hôi sôi trên lưng
Mặt trời như mỏ hàn xì lửa
Đốt đôi vai cháy hồng.

Tôi đã đi qua
Nhiều xóm làng vùng Kiến An Hồng Quảng.
Nước biển dâng lên ướp muối các cánh đồng
Hai mùa lúa không có một bông.
Phân người toàn vỏ khoai tím đỏ.

Tôi đã gặp
Những đứa em còm cõi
Lên năm lên sáu tuổi đầu.
Cơm thòm thèm độn cám với rau
Mới tháng ba đã ngong mong đến Tết
Để được ăn cơm no có thịt
Một bữa một ngày…

Tôi đã đi
Giữa Hà Nội những đêm mưa lất phất
Đường mùa đông nước nhọn tựa dao găm

Tôi đã gặp
Chị em công nhân đổ thùng
Yếm rách chân trần
Quần xắn quá gối
Run lẩy bẩy chui vào hầm xia tối
Vác những thùng phân
Ta thuê một vạn một thùng
Có người không dám vác
Các chị suốt đêm quần quật
Sáng ngày vừa đủ nuôi con.

Một triệu bài thơ không nói hết nhọc nhằn
Của quần chúng anh hùng lao động
Đang buộc bụng thắt lưng để sống
Để xây dựng kiến thiết nước nhà
Để yêu thương nuôi nấng chúng ta.

Vì lẽ đó
Tôi quyết tâm rời bỏ
Những vườn thơ đầy bướm đầy hoa
Những vần thơ xanh đỏ sáng loà
Như trang giấy kim
Dán lên quân trang
Đẫm mồ hôi và máu tươi của cách mạng
Như công nhân
Tôi muốn đúc thơ thành đạn
Bắn vào tim những kẻ làm càn
Những con người tiêu máu của dân
Như tiêu giấy bạc giả!
Các đồng chí ơi!
Tôi không nói quá
Về Nam Định mà xem.
Đài xem lễ [5] họ cao hứng dựng lên
Nửa chừng thiếu tiền bỏ dở.
Mười một triệu đồng dầm mưa dãi gió
Mồ hôi máu đỏ mốc rêu.

Những con chó sói lãng phí quan liêu
Nhe răng cắn rứt thịt da cách mạng!

Nghe gió mùa đông thâu đêm suốt sáng
Nhớ “đài xem lễ” tôi xót bao nhiêu
Đất nước chúng ta không đếm hết người nghèo
Đêm nay thiếu cơm thiếu áo.
Những tên quan liêu Đảng đã phê bình trên báo
Và bao nhiêu tên chưa ai biết ai hay
Lớn, bé, nhỏ, to, cao, thấp, béo, gày
Khắp mặt đất
Như ruồi nhặng
Ở đâu cũng có!
Đảng muốn phê bình tất cả
Phải một nghìn số báo Nhân dân!

Tôi đã đến thăm nhiều hố xí cầu tiêu
Giấy trắng nửa mặt, xé toang chùi đít
Những người này không bao giờ họ biết
Ở làng quê con cái nhân dân ta
Rọc lá chuối non đóng vở học i-tờ!

Tôi đã đến dự những phiên toà
Họp suốt ngày luận bàn xử tội
Những con chuột mặc áo quần bộ đội
Đục cơm khoét áo chúng ta
Ăn cắp máu dân đổi chác đồng hồ
Kim phút kim giờ lép gầy như bụng đói
Những mẹ già, em trai, chị gái
Còng lưng, rỏ máu lấn vành đai!

Trung ương Đảng ơi!
Lũ chuột mặt người chưa hết
Đảng lập đội quân trừ diệt
- Có tôi!
đi trong hàng ngũ tiền phong.

(Trích Giai phẩm mùa Thu tập II 1956)

Quesera2
31-10-2007, 15:31
Lời mẹ dặn
(Phùng Quán)

Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
Mẹ tôi thương con không lấy chồng
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.

Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
Ngày ấy tôi mới lên năm
Có lần tôi nói dối mẹ
Hôm sau tưởng phải ăn đòn.

Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
Ôm tôi hôn lên mái tóc
- Con ơi –
trước khi nhắm mắt
Cha con dặn con suốt đời
Phải làm một người chân thật.

Mẹ ơi, chân thật là gì?
Mẹ tôi hôn lên đôi mắt
Con ơi một người chân thật
Thấy vui muốn cười cứ cười
Thấy buồn muốn khóc là khóc.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao doạ giết
Cũng không nói ghét thành yêu.

Từ đấy người lớn hỏi tôi:
- Bé ơi, Bé yêu ai nhất?
Nhớ lời mẹ tôi trả lời:
- Bé yêu những người chân thật.
Người lớn nhìn tôi không tin
Cho tôi là con vẹt nhỏ
Nhưng không! Những lời dặn đó
In vào trí óc của tôi
Như trang giấy trắng tuyệt vời
In lên vết son đỏ chói
Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi
Đứa bé mồ côi thành nhà văn
Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm
Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ.
Người làm xiếc đi dây rất khó
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
Đi trọn đời trên con đường chân thật.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao doạ giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Tôi muốn làm nhà văn chân thật
chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.

(Trích báo Văn số 21 ra ngày 27-9-1957)

lebinh
31-10-2007, 21:22
Bài thơ “Sương rơi” của nhà thơ Nguyễn Vỹ (http://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_V%E1%BB%B9) là một bài thơ lạ về mặt hình thức vì ông viết nó dưới dạng thơ hai chữ.



Sương Rơi

Nguyễn Vỹ

Sương rơi
Nặng trĩu
Trên cành
Dương liễu...
Nhưng hơi
Gió bấc
Lạnh lùng
Hiu hắt
Thấm vào
Em ơi,
Trong lòng
Hạt sương
Thành một
Vết thương!...

Rồi hạt
Sương trong
Tan tác
Trong lòng,
Tả tơi!
Em ơi!
Từng giọt
Thánh thót,
Từng giọt
Điêu tàn
Trên nấm
Mồ hoang!...

Rơi sương
Cành dương
Liễu ngã
Gió mưa
Tơi tả
Từng giọt,
Thánh thót,
Từng giọt,
Tơi bời,
Mưa rơi,
Gió rơi
Lá rơi,
Em ơi!...

------------



Nguyễn Vỹ còn là một nhà văn. Trong các tác phẩm của ông, có một tác phẩm đặc sắc là cuốn “Tuấn, chàng trai đất Việt”. Tuấn - nhân vật chính trong truyện (thực ra là gồm Tuấn anh và cậu em trai Tuấn em) - mô tả những biến chuyển trong xã hội Việt Nam từ năm 1900 đến năm 1945 dưới ách thống trị của thực dân Pháp và sau đó là phát xít Nhật.
Là một học sinh Trung học (rồi đi làm nhiều nghề khác nhau - Tuấn em), Tuấn kể lại một cách trung thực những gì anh nghe, thấy, ... trong xã hội. Mời các bạn đọc cuốn sách “Tuấn, chàng trai đất Việt” (http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n1n0n1n1n31n343tq83a3q3 m3237nvn ) trong tinh thần “ôn cố tri tân”.



Bổ sung:

http://www.fahasasg.com.vn/booksvn/viewdetail.cfm?item=6617

lebinh
03-11-2007, 18:21
Bài thơ mô tả một người chiến sĩ từ biệt mẹ già, lên đường giết giặc. Người mẹ ở nhà mòn mỏi chờ con, mắt trở nên lòa và đã qua đời trong một đêm trời trở gió. Vị tướng kia giữa ba quân thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến người mẹ hiền ờ quê nhà. Ngày chiến thắng, ông phóng ngựa như bay theo lối cũ về thăm mẹ, để biết rằng người mẹ hiền đã cưỡi hạc quy tiên. Tất cả chức tước, bổng lộc, ... ông đang có không làm sao đổi được tấm lòng yêu thương sâu nặng của người mẹ.




Lòng chiến sĩ

(Kính dâng Phạm Ngũ Lão (http://vi.wikipedia.org/wiki/Ph%E1%BA%A1m_Ng%C5%A9_L%C3%A3o))

Tác giả: Trần Huyền Trân (http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%A7n_Huy%E1%BB%81n_Tr%C3%A2n)


Bao lâu xông xáo rừng binh lửa
Vó ngựa đêm nay cuốn bụi về
Trong gió thanh bình lừng điệu nhạc
Rung lòng chiến sĩ động hồn quê

Thuở ấy ra quân lớp lớp dài
Mẹ già phẩy áo hẹn tương lai
Lòng con nắng giục mầm hoa nở
Gió bốn phương lùa lộng chí trai.

Đốc gươm cương ngựa gọn trong tay
Từ đấy đưa giông bão tháng ngày
Từ đấy căm hờn say mắt tía
Khoa đao máu giặc đỏ râu mày

Nhưng khi đền đáp cõi lòng son
Đáp nước non thì một nước non
Lóng ngóng tay già đan giỏ ấy
Lòng già líu ríu mãi tình con

Bữa chẳng no lòng giấc chẳng yên
Một mình lẫm cẫm ngó trong đêm
Đêm nào, đêm nảo, đêm nao nữa
Bóng mặt trời đâu chẳng thấy lên

Để đến đêm qua trời nổi gió
Lá vàng khôn níu lấy cành xanh
Người đàn bà ấy trong mong nhớ
Bước vội qua đời một bước nhanh

Mặt trận đêm nay mừng đắc thắng
Rượu nồng sôi máu đỏ, ô hay
Men buồn nhẹ bốc trong lòng vắng
Thoáng bóng ai trong cốc rượu đầy

Trong trướng bâng khuâng cũng có lần
Thở dài bên giấc ngủ ba quân
Binh thư ngừng giở, bào quên cởi
Đèn nhớ thương ai bấc lụi dần

Đâu đây cây cỏ chuyện xôn xao
Chim rúc ru con tận xóm nào
Xao xuyến cả trong lòng chiến mã
Đuôi mừng phủi sạch bụi binh đao.

Buồn bực nâng râu đứng ngóng trời
Ngây nhìn thoi thóp vệt sao rơi
Chạnh lòng chiến sĩ vùng lên ngựa
Trong gió rên dài “hỡi mẹ ơi!”

Áo bào quạt ngựa bay phân phất
Lối cũ băng qua dạt lúa đồng
Má ướt sương đầm hay nước mắt
Mà lòng sao cuộn tựa dòng sông.

Kìa bóng cau già đứng xác xơ
Ở đây dấu vết thuở ngày xưa
Nằm ôm gốc gạo lều nghiêng mái
Cánh liếp che sương lúc đợi chờ

Lòng sầu tráng sĩ rối như mây
Vội vội gò cương đổ bóng gầy
Vội vội xô phên kêu vội vội
Mẹ ơi! Con đã trở về đây!

Nhưng lời kêu gọi để ai nghe
Mây xế trời chênh gió nặng nề
Trăng lạnh dòm song màn rủ lạnh
Lều hoang thôi chẳng đáp ai về.

Bà mẹ già kia cũng thế thôi
Lời mong nhớ lắm đã câm lời
Lòng mong nhớ lắm tơ lòng đứt
Mắt lóa chờ con khép chặt rồi

Này khôi, này giáp, này đao mã
Này hốt, đai, hia, mảnh ấn hầu
Tất cả mẹ ơi! Đây tất cả
Làm sao đổi được tấm tình sâu

Làm sao đổi được một lần thôi
Manh áo ngàn xưa ủ ấp hơi
Khi uống say trong bầu vú mẹ
Cả nguồn sống ấy mẹ hiền ơi!

Chao ôi binh lửa! Ôi binh lửa
Đây một hồn thiêng chết nữa đây
Chao ơi binh lửa! Ôi binh lửa
Ai dẹp lòng ta trận giặc này!


Ô Chợ Dừa,1939

**************





Xem thêm:

http://www.haingoaiphiemdam.com/vanhoc304.htm

http://daophonglan.vnweblogs.com/post/3513/39971/nhung-bai-tho-toi-thich/tuong-tu-tran-huyen-tran.html


http://thienduongnhac.com/forum/showthread.php?t=34568

ThaiYen
03-11-2007, 19:00
Bài thơ hay quá! Cảm ơn Lebinh nhé!

arsene_lupin
04-11-2007, 15:52
Chắc hẳn nhiều người trong chúng ta đều biết đến hình ảnh Quan Công (Quan Vân Trường trong tác phẩm Tam Quốc diễn nghĩa) ngồi đánh cờ với Quan Bình (đứa con nuôi) cho thần y Hoa Đà nạo xương trên cánh tay phải để cạo chất độc do tên bắn. Hình ảnh đó làm cho nhiều người Trung Hoa tự hào và ca ngợi.

Nhưng, nói thiệt. Việt Nam cũng có những hình ảnh kiêu hùng không kém (thậm chí còn hơn).

Ví dụ: Thời chống Pháp, người lính La Văn Cầu (quân đội Việt Minh) bị trúng đạn nặng ở cánh tay phải, đã lấy dao găm của đồng đội tự chặt đứt lìa cánh tay đó để tiếp tục chiến đấu.

Tuy nhiên, có một hình ảnh đã đi vào thơ ca mà nghe càng ...khủng hơn và phục hơn. Nhân vật có thật, tên Bùi Xuân Tảo, được đưa vào bài thơ "Tiếng hát giữa rừng" của Huỳnh Văn Nghệ.


Ngựa bỗng dừng chân
Bên quân y viện:
Giật mình nghe tiếng
Quốc ca vang.

Phải chăng giờ chào cờ buổi sáng
Hay hội nghị cơ quan
Sao chỉ một người cất giọng
Hát đi, rồi hát lại nhiều lần?

Xuống ngựa, buộc cương
Hỏi ra mới biết:
Bác sĩ đang cưa chân
Một chiến sĩ bị thương
Bằng cưa thợ mộc...

Bác sĩ vừa cưa vừa khóc
Chị cứu thương mắt cũng đỏ hoe
Nhìn ảnh Bác Hồ trên tấm vách tre
Anh chiến sĩ cứ mê mải hát.

Cưa cứ cưa, xương cứ đứt
Máu cứ rơi từng vết đỏ bông.
Hai bàn tay siết chặt đôi hông.
Dồn hết phổi vào trong tiếng hát:
“Đoàn quân Việt Nam đi,
chung lòng cứu quốc...”.
Đã hát đi hát lại bao lần
Vẫn chưa đứt xương chân
Vẫn chưa ngừng máu đỏ

Vừa xong băng bó
Anh lịm đi
Hồi hộp cả núi rừng
Tiếng hát mới chịu ngưng.
Ảnh Bác Hồ như rưng rưng nước mắt.

Trở lên yên ngựa đi từng bước
Cúi đầu nén nỗi đau thương
Nhưng lửa căm hờn
Bỗng dựng cao đầu ngựa dậy
Vang trời ngựa hí
Chí phục thù cháy bỏng tay cương.
(mặc dù anh thương binh này bị thương ở tay chứ không phải chân, nhưng quả thật đáng nể)

thích nhất câu nói cuối bài phải công nhận anh thương binh rất anh dũng

Arkain
08-12-2007, 17:26
Sống

Sống tủi làm chi đứng chật trời?
Sống nhìn thế giới hổ chăng ai?
Sống làm nô lệ cho người khiến?
Sống chịu ngu si để chúng cười?

Sống tưởng công danh, không tưởng nước.
Sống lo phú quý chẳng lo đời,
Sống mà như thế đừng nên sống!
Sống tủi làm chi đứng chật trời?


Chết

Chết mà vì nước, chết vì dân,
Chết đấng nam nhi trả nợ trần.
Chết buổi Đông Chu, hồn thất quốc,
Chết như Tây Hán lúc tam phân.

Chết như Hưng Đạo, hồn thành thánh,
Chết tựa Trưng Vương, phách hóa thần.
Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết,
Chết mà vì nước, chết vì dân.



Kính tặng hai bài thơ "Sống" và "Chết" của cụ Phan Bội Châu đến tất cả những người lính Việt Nam từ cả hai miền đã hy sinh nằm xuống vì Hoàng Sa & Trường Sa.

Let's-me-see
08-12-2007, 19:32
:no: :no: :no: :no: :no:

arsene_lupin
08-12-2007, 21:54
hay quá cảm ơn bạn hai bài đó rất sâu sắc

Nổ
11-12-2007, 02:34
Mua vui nhiều người bán
Bán buồn chẳng ai mua
Cuộc đời như sân khấu
Buồn vui như trò đùa

(vô thường)

Nổ
11-12-2007, 03:03
Nhắc lại bài thơ cũ:

Bán dạ tam bôi tửu
Bình minh nhất trản trà
Nhất nguyệt dâm tứ độ
Lương y bất đáo gia

Tạm dịch:
Nửa đêm ba chén rượu
Buổi sáng một ấm trà
Một tháng *** bốn lần
Bác sỹ không đến nhà

Post bài thơ này vì nó giống phong cách làm việc của Nổ.

lebinh
03-03-2008, 00:30
Biển nhớ

Đỗ Trung Quân



Em đã lấy hết của anh những buổi tối yên tĩnh
Những buổi tối bây giờ sóng biển tràn vào nhà
Em đã lấy của anh những trưa êm ả
Trưa đỏ trời sắc lửa cháy trên hoa.

Em lấy hết chừa cho anh nỗi nhớ
Nỗi nhớ ba mươi bốn năm cộng lại - Nhân mười
Nỗi nhớ biến gã đàn ông chợt thành lẩn thẩn
Giữa đám đông nào cũng thảng thốt - Em ơi!

Em đã lấy hết của anh những tháng ngày hạnh phúc
Chừa lại cho anh gió lạnh bốn mùa
Em vui vẻ trong dòng đời vui vẻ
Chừa một dòng hiu quạnh để anh đi...

Ừ, cứ lấy hết, anh dành cho em hết
Anh chỉ giữ lại riêng ánh mắt không lời
Chỉ giữ lại bông hoa đêm nào em cài trên mái tóc
Cạnh chỗ em ngồi, gần gũi mà xa xôi...

Em lấy hết của anh những tháng ngày lặng gió
Chung quanh anh ngập sóng tự lâu rồi
Biển nơi nào - biển trùng vây anh vậy?
Cứ xô vào bờ tên một người thôi!

xitrumcan
03-03-2008, 09:48
NHỮNG BÓNG NGƯỜI TRÊN SÂN GA

Những cuộc chia lìa khỏi từ đây
Cây đàn xum hợp đứt từng dây
Những đời phiêu bạt thân đơn chiếc
Lần lượt theo nhau suốt tối ngày.

Có lần tôi thấy hai cô bé
Áp má vào nhau khóc sụt sùi
Hai bóng chung lưng thành một bong
“Đường về nhà chị chắc xa xôi”!

Có lần tôi thấy một người yêu
Tiễn một người yêu một buổi chiều
Ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu.

Hai người bạn cũ tiễn chân nhau
Kẻ ở trên toa kẻ dưới tàu
Họ giục nhau về ba bốn bận
Bóng nhòa trong bóng tối từ lâu.

Có lần tôi thấy vợ chồng ai
Thèn thẹn đưa nhau bóng chạy dài
Chị mở khăn giầu anh thắt lại
“Mình về nuôi lấy mẹ mình ơi!”

Có lần tôi thấy một bà già
Đưa tiễn con đi trấn ải xa
Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
Lưng còng đỗ bóng xuống sân ga

Có lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc phân li.

Những chiếc khăn màu thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ước tìm đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này.

Hà Nội 1972
Nguyễn Bính

silkroadpro
03-03-2008, 10:12
T.T.KHHai sắc hoa Tigôn
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi lại thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương.

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: "Hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng thế thôi!"

Thuở đó nào tôi có biết gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy".

Ðâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá! - Tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...

Từ đấy, thu rồi, thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
ÁI ÂN LẠT LẼO CỦA chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng "một người"

Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi...
Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng. Chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa... vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?

Caro20
08-03-2008, 20:27
Bài thơ về đôi lứa

Đỗ Trung Quân

“Nơi nào có em, nơi ấy là thiên đường!" - Mark

Twain

************************



Nếu như đêm nay anh ngồi gác một mình
Chỉ riêng anh và những vì sao còn thức
Anh sẽ chọn một vì sao đẹp nhất
Để bảo rằng - đấy chính là em

Nếu trưa nào anh qua một khoảng đường êm
Chỉ có nắng và chân mình đạp lá
Trời thành phố khép hàng mi êm ả
Anh đi cùng chiếc bóng của mình
Anh sẽ chọn một bóng râm dịu mát
Để bảo rằng - đấy chính là em

Nếu khuya nào anh vào xưởng ca đêm
Giờ ngon giấc của em trong giấc ngủ
Anh sẽ gọi hương ngọc lan đầu phố
Theo dọc đường và bảo - đấy là em

Ở nơi nào mà anh chẳng có em
Có cả lúc một mình đi xuống phố
Đi theo anh chỉ lá me và gió
Thì lá me và gió chính là em

Anh nghiêng mình cảm tạ Mark Twain
Đã phát biểu tuyệt vời về đôi lứa
Đã cho anh những thiên đường mở cửa
Khắp mọi nơi trong cuộc sống của mình

Ở nơi nào mà anh chẳng có em
Có khi ngủ nữa là khi anh thức
Anh đưa tay là chạm vào hạnh phúc
Trái táo hồng treo giữa những cành êm
Em là ban mai, là chiều vắng, là đêm ...

xitrumcan
10-03-2008, 14:09
Những Giọt Lệ

Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?
Bao giờ tôi hết được yêu vì,
Bao giờ mặt nhật tan thành máu
Và khối lòng tôi cứng tợ si?

Người đã xa rồi khôn níu lại,
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa...
Người đi, một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.

Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?
Sao bông phượng nở trong màu huyết,
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?

Hàn Mặc Tử

Justa
10-03-2008, 16:40
..."Tôi bước đi, không thấy phố, thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ"...

Hai câu thơ gắn liền với số phận đầy bi kịch của một nhà thơ:

- Bị kết án mang tư tưởng văn nghệ phản động thù địch (trong phong trào Nhân Văn Giai Phẩm) những năm 1950s
- Được giải oan và nhận Giải thưởng Nhà nước năm 2007 (10 năm sau ngày giã từ cõi trần ai oán!)
- Ngày 21/2/2008 lại bị thu hồi tập thơ đã xuất bản

134 văn nghệ sĩ đã viết thư ngỏ phản đối:
http://gopetition.com/online/17462.html

bihoctinhoc
12-03-2008, 03:41
Típ thôi :cool2:
tg: Nguyễn Thị Khánh Minh

Thơ tựa: "CÂU HỎI"

Khi em sợ bạo lực và chết chóc
Anh bảo em phải trực diện với cái ác
Để quên dần sợ hãi

Khi vết dao cứa ngọt vào tình thương
Tình yêu hụt hẫng
Anh trách em tin đơn sơ điều thiện của con người
Em mới dễ dàng đau đớn

Khi thần tượng làm em tuyệt vọng
Anh cười em miệt mài xây bệ phóng
Cho những điều lý tưởng
Nên hoài ngây thơ

Cho đến khi, em sẳn sàng từ bỏ chiếc áo vong tưởng
Của niềm tin và sách vở
Để vỡ ra đến tận cùng
Sự thật và những điều tồi tệ
Thì, anh lại kéo em về
Rằng, hoa ở trong vườn
Cổ thụ ở trong rừng
Chim bằng lướt gió trên trời
Thuyền nan không đi được biển cả
Em ơi, em đừng đi xa...
???...:cool2:....http://i266.photobucket.com/albums/ii280/dinominphotobucket/00217_federalhillpark_2560x1600.jpg

xitrumcan
13-03-2008, 10:20
TỰ HÁT

(XUÂN QUỲNH)

Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay
.
Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em
.
Em trở về đúng nghĩa trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin
.
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu
.
Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Di đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh
.
Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn
.
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh có khi chết đi rồi

Caro20
26-03-2008, 10:20
Kỷ niệm

Lê Thị Kim



Em đã buông rồi
Nhưng tất cả không rơi
Kỷ niệm vẫn bồng bềnh như sóng biển
Sân trường cũ ... và ngày xưa hoa tím
Thoáng mưa buồn ... vài giọt thả long lanh

Giọt nào anh
Giọt nào em
Giọt nào bão tố
Giọt nào nụ hoa
Giọt nào tình mộng
Giọt nào tình xa

Nước mắt vỡ òa
Tan cơn mộng cũ
Trời mưa thủ thỉ
Em - về - với - Em.

-------------------------------

Xem thêm:

http://lethieunhon.com/showpost.php?id=2517

http://evan.com.vn/News/chan-dung/2006/07/3B9AD135/

xitrumcan
27-03-2008, 10:53
Đỡ Tủi Thân
Luân Tâm

Nép vào bụi chuối khóm tre
Thương đôi cánh bướm quanh hè cuối sân
Tình sầu nương náu gót chân
Tình ngoan dỗ giấc thật gần... thật xa!
Người ở trọ kẻ không nhà
Sao không chung giấc mơ hoa muộn màng
Sao đành vội vã sang ngang?
Mang theo tất cả nắng vàng trời xanh
Lá non hoa trắng mong manh
Ngây thơ còn chút an lành khói sương
Chân phố thị mắt ruộng vườn
Còn vầng trăng cũ tơ vương nghĩa tình?
Bao giờ cho gặp? Cho nhìn...
Đất trời ghen thấy... chúng mình yêu nhau
Nước đâu còn để tưới trầu
Vườn rau vườn cải năm nào cháy khô?
Giọt sương bé bỏng đợi chờ,
Miệng khô lưỡi đắng còn mơ mưa dầm
Náu nương vào cõi xa xăm
Mơ hồ cơm áo âm thầm thịt xương!
Lẽ đâu không có thiên đường?
Lẽ đâu chỉ có tang thương nợ nần?
Nép vào nhau: đỡ tủi thân
Xin cho một chút ân cần... nửa đêm.

Arkain
16-05-2008, 16:51
Các bài thơ của bà Huyện Thanh Quan


Cảnh chiều hôm

Chiều trời bảng lảng bóng hoàng hôn
Tiếng ốc xa đưa lẫn trống dồn
Gác mái, ngư ông về viễn phố
Gõ sừng, mục tử lại cô thôn
Ngàn mai gió cuốn, chim bay mỏi
Dặm liễu sương sa, khách buớc dồn
Kẻ chốn Chương Đài nguời lữ thứ
Lấy ai mà kể nỗi hàn ôn


Chơi chùa Trấn Quốc

Trấn Bắc hành cung cỏ dãi dầu
Trạnh niềm cố quốc nghĩ mà đau
Mấy tòa sen tỏa hơi hương ngự
Năm thức mây phong nếp áo chầu
Sóng lớp phế hưng coi đã rộn
Chuông hồi kim cổ lắng càng mau
Người xưa cảnh cũ nào đâu tá
Khéo ngẩn ngơ thay lũ trọc đầu


Nhớ nhà

Vàng tỏa non tây bóng ác tà
Ðầm đầm ngọn cỏ tuyết phun hoa
Ngàn mai lác đác, chim về tổ
Dặm liễu bâng khuâng, khách nhớ nhà
Còi mục thét trăng miền khoáng dã
Chài ngư tung gió bãi bình sa
Lòng quê một bước càng ngao ngán
Mấy kẻ tình chung có thấu là


Qua đèo Ngang

Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen lá đá chen hoa
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông rợ mấy nhà
Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia
Dừng chân đứng lại trời non nước
Một mảnh tình riêng ta với ta


Tức cảnh chiều thu

Thánh thót tầu tiêu mấy hạt mưa
Khen ai khéo vẽ cảnh tiêu sơ
Xanh om cổ thụ tròn xoe tán
Trắng xóa tràng giang phẳng lặng tờ
Bầu giốc giang sơn say chấp ruợu
Túi lưng phong nguyệt nặng vì thơ
Cho hay cảnh cũng ưa nguời nhỉ
Thấy cảnh ai mà chẳng ngẩn ngơ


Thăng Long hoài cổ

Tạo hóa gây chi cuộc hí trường
Ðến nay thấm thoát mấy tinh sương
Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương
Ðá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt
Nước còn cau mặt với tang thương
Nghìn năm gương cũ soi kim cổ
Cảnh đấy người đây luống đoạn trường


Bà Huyện Thanh Quan tên thật là Nguyễn Thị Hinh. Bà sinh trưởng vào cuối triều Lê, đầu nhà Nguyễn. Bà là con của vị danh nho Nguyễn Lý (1755-1837) vốn là một cựu thần nhà Lê.

Chồng bà là Lưu Nguyên Ôn bút hiệu Lưu Ái Lan (có sách còn chép là Lưu Nghi hay Lưu Nguyên Uẩn). Ông mất năm 1847. Ông vốn người làng Nguyệt Áng, Thanh Trì (Hà Đông); đỗ cử nhân khoa Mậu Tí triều Minh Mệnh, và được bổ làm tri huyện Thanh Quan (nay thuộc Thái Ninh, tỉnh Thái Bình) nên bà được gọi là Bà Huyện Thanh Quan, đôi khi có người còn gọi bà là bà Lưu Ái Lan.

vtnphong
16-05-2008, 17:44
Land of Free

Land of the Free home of the brave
Land of disease home of the slave
Freedom of religion Freedom of speech
Freedom of press and freedom to breach
Freedom to steal freedom to take
Freedom to carry guns and Freedom to break
The laws of the man and the laws of the word
Freedom from peace but to still use the bird
The only home of brave and Land of the Free
The land who rules based off democracy
Freedom to starve and Freedom to be poor
Freedom to break and enter someone’s door
Freedom to lay off workers and close off jobs
Freedom to take what they want and to rob
Freedom of abortion Freedom of extortion
Freedom to own land and give everyone their portion
Freedom for action by any means necessary
But what their picture of that can really be scary
Freedom to wage war without our consent for our hours to be spent
Freedom to take our money then make us pay rent
Land of the prospering riches and of those who don’t care for the
People who live in the FREE old America

by Corey Threet

dly
16-05-2008, 17:54
Các bài thơ của bà Huyện Thanh Quan


Cảnh chiều hôm

Chiều trời bảng lảng bóng hoàng hôn
Tiếng ốc xa đưa lẫn trống dồn
Gác mái, ngư ông về viễn phố
Gõ sừng, mục tử lại cô thôn
Ngàn mai gió cuốn, chim bay mỏi
Dặm liễu sương sa, khách buớc dồn
Kẻ chốn Chương Đài nguời lữ thứ
Lấy ai mà kể nỗi hàn ôn




Trong bài thơ này có một chữ bị "biến thể" (chữ lẫn trong bài)rồi Bác Arkain ơi. Chữ nay hồi xưa tớ được học là vẳng

Âm và nghĩa của câu "Tiếng ốc xa đưa vẳng trông dồn" nó quyến luyến và thanh thoát hơn chữ lẫn chứ nhỉ? :D



Cảnh chiều hôm

Chiều trời bảng lảng bóng hoàng hôn
Tiếng ốc xa đưa (lẫn) vẳng trống dồn
Gác mái, ngư ông về viễn phố
Gõ sừng, mục tử lại cô thôn
Ngàn mai gió cuốn, chim bay mỏi
Dặm liễu sương sa, khách buớc dồn
Kẻ chốn Chương Đài nguời lữ thứ
Lấy ai mà kể nỗi hàn ôn

xitrumcan
19-05-2008, 11:20
Núi Đôi
(VŨ CAO)

Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
Xuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúa
Bữa thì em tới bữa anh sang.


Lối ta đi giữa hai sườn núi
Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
Em vẫn đùa anh sao khéo thế
Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.


Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn
Đâu ngờ từ đó mất tin nhau.

Anh vào bộ đội lên Đông Bắc
Chiến đấu quên mình năm lại năm
Mỗi bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục
Núi Đôi chăng.

Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vùng đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.

Đồng đội có nhau thường nhắc nhở
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông.

Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh ghé thăm nhà thăm núi Đôi.

Mới đến đầu ao tin sét đánh
Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
Em sống trung thành, chết thủy chung.

Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em.

Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng.

Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao nhà đổ chái
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay,

Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương nắng khuấy dần chuyện xót đau.

Anh nghe có tiếng người qua chợ
Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu.

Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ
Oán thù còn đó anh còn đây
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Đã chết vì dân giữa đất này?

Ai viết tên em thành liệt sĩ
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.

Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.

Arkain
19-03-2009, 03:02
.
Xa Cách

Có một bận, em ngồi xa anh quá,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn.
Em xích gần thêm một chút: anh hờn.
Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa.

Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã
Ðến kề anh, và mơn trớn: "Em đây!"
Anh vui liền; nhưng bỗng lại buồn ngay.
Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm!

Ðôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.

Dầu tin tưỡng: chung một đời, một mộng.
Em là em; anh vẫn cứ là anh.
Có thể nào qua Vạn Lý Trường Thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.

Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất,
Quá khứ anh; anh không nhắc cùng em.
Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm,
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.

Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,
Anh muốn vào dò xét giấc em mơ.
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
Cũng như em giấu những điều quá thực...

Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!

Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng :
"Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!"

Xuân Diệu

lennel
19-03-2009, 20:59
Tuổi thơ tôi

Tác giả : Linfie


Tuổi thơ tôi là những cánh diều
Hai chị em bỏ cả chiều ngồi dán
Sợi dây cước mua bằng tiền ăn sáng
Mơ theo diều, quên cái nắng ban trưa ...

Tuổi thơ tôi là những buổi tắm mưa
Với lũ bạn chạy tồng ngồng trên phố
Con nhà nghèo nên trời cho được khỏe
Dầm nước mưa mà có bịnh bao giờ ...

Tuổi thơ tôi là những bữa cơm ngô
Một phần gạo, hai bo-bo, sắn lát
Là lần hai chị em ăn khoai mì ngộ độc
Vào bệnh viện một tuần, ăn cơm trắng thật ngon

Tuổi thơ tôi có những trận đòn
Bị ba đánh khi tôi làm điều không phải
Những ngọn roi mà tôi còn nhớ mãi
Đánh tôi mà nước mắt người rưng rưng

Tuổi thơ tôi có đêm thức canh bánh chưng
bên ngọn lửa tối mùng hai chín Tết
Nghe ông lão nhà bên kể chuyện cổ tích
chuyện chàng Lang Liêu nấu bánh dâng cha


Tuổi thơ tôi có lớp học ca ba
(trường tôi nhỏ, học ban trưa mới đủ)
Vừa đánh vần tôi vừa mơ màng ngủ
Bị cô phạt chép bài kín cả mấy trang

Tuổi thơ tôi là nồi bún mẹ làm
Tiêu chuẩn thịt cả tháng chỉ vừa cho một bữa
Biết tính tôi không thích ăn đồ mỡ
Mẹ dành tôi miếng nạc lớn nhất nồi

Tuổi thơ tôi có những tối "năm mười"
Mong cúp điện để được chơi, khỏi học
Cả xóm nhỏ mà thuộc từng chỗ nấp
Rồi ăn gian, đứa đập trước, đập sau ...

Tuổi thơ tôi có những cuốn truyện Tàu
những Lưu Bị, Quan Công tôi nhớ từng trang sách
Những nhân vật bên Tàu mà sao như người thật
Làm cho tôi mê đọc đến thuộc làu

Tuổi thơ tôi đầy những sắc màu
những vỏ ốc nằm bên nhau trên cát
Ngọn gió biển chiều lá dừa xào xạc
và ngụm nước mặn mòi lúc mới tập bơi

Ở quê nhà có một tuổi thơ tôi
Bay trên những đám mây trời xanh ngát...

Arkain
20-03-2009, 15:32
Bài thơ đôi dép
Tác giả: Nguyễn trung Kiên (còn nghi vấn)

Hết dép rồi đến guốc lol


Tiếng Guốc Trong Sân Trường Cũ

Mây vẫn xanh một khoảng trời tháng Chạp
Anh về đây bỡ ngỡ trước sân trường
Chiều bình yên làm lòng anh bỗng nhớ
Hành lang dài khua tiếng guốc anh thương.

Em chắc hẳn đã đi vào cổ tích
Dấu chân xưa còn in lại nơi này
Góc sân trường còn âm vang tiếng guốc
Của một thời em cắp sách thơ ngây.

Anh vẫn nhớ mỗi lần em đến lớp
Là tim anh xao xuyến một khung trời
Anh vẫn nhớ mỗi lần em mang guốc
Anh vụng về khen đôi guốc... đẹp đôi! :-D

Chiều hôm nay dưới sân trường đứng lặng
Một mình anh với những tấm lá bàng
Nhớ không em ngày xưa hoa sứ trắng
Nở chan hoà trong đôi guốc em mang?


Nguyễn Hữu Chung

i like
20-03-2009, 17:07
Nhiều quá đọc không nổi
chắc phải đọc mấy ngày

.

lennel
21-03-2009, 20:32
Sắp đi thăm nhà cảm xúc viết

Tác giả: jakenlem

Lối nhỏ rêu quanh cách dặm trường
Thơ bầu nhạc ngựa lẫn màu sương
Chim bay ngõ bắc trông cây thẳm
Nước cuộn bờ nam hóa cõi thường
Thuở ấy riêng nhau người lữ thứ
Giờ đây mấy kẻ khách tha phương
Trước cầu trải bóng chiều cô tịch
Ai thấu cùng ai chén rượu đường.

JL

...

Mộng trung tầm tiên tử

Tháng rộng ngày dài ta thảnh thơi
Đời người được mấy cứ rong chơi
Lúc buồn đối ẩm quên ngày tháng
Khi hứng ngâm thơ bỏ chuyện đời
Nào phải vô tâm nên nước chảy
Chẳng vì hữu ý khiến hoa trôi
Dấn mình một chuyến tìm tiên tử
Chỉ thấy non xanh chẳng thấy người.


JL

lennel
22-03-2009, 19:28
.

http://img217.imageshack.us/img217/706/200pxhuycan1it9.jpg

HUYCAN 1919-2005





Tràng giang..


Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,
Con thuyền xuôi mái nước song song.
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
Củi một cành khô lạc mấy giòng.

Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều.
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
Sông dài, trời rộng, - bến cô liêu.

Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng;
Mênh mông không một chuyến đò ngang.
Không cầu gợi chút niềm thân mật,
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.

Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,
Chim nghiêng cánh nhỏ; bóng chiều sa.
Lòng quê dờn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.



.......



ko khói hoàng hôn cũng nhớ nhà...

bài thơ là đề thi mà có lẽ mình sẽ nhớ nhiều nhất hôm thi daihoc 2007...

thaychuastudio
22-03-2009, 19:50
.

http://img217.imageshack.us/img217/706/200pxhuycan1it9.jpg

HUYCAN 1919-2005





Tràng giang..

Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,



Tay này dân Làng Mùi chắc luôn !!! :D

lennel
23-03-2009, 17:55
http://img137.imageshack.us/img137/1541/acd2eo8.jpg (http://imageshack.us)


Em ru đời đi nhé


Em ru đời đi nhé !
Lời ru êm đôi môi
Ta quên đời mưa bão
Quên tình còn chơi vơi

Về đâu trong chiều nay ?
Hỡi cánh chim không tổ
Chìm trong lời thương ru
Mà mắt buồn rực lửa

Chưa một lần gặp gỡ
Chưa nhìn nhau mê say
Chưa nắm tay thề ước
Mong manh tình mưa bay



Em ru đời đi nhé !
Nhưng đừng ru riêng ai
Kẻo ta ôm tình lỡ
Gục xuống chiều lạt phai

(Rồi một ngày nào đó
Con đường này chia hai
Những chiều tàn mưa đổ
Biết ai buồn hơn ai ?)

Ta gom niềm thương mến
Giấu trong trời yêu riêng
Em ơi đừng đến nữa
Cho tình thêm vô biên



Em ru đời đi nhé !
Ngại chi mà buông lơi
Khi bài ca em hát
Chẳng dành riêng một người

Thì em ơi đừng giận
Lòng mình còn xa xôi
Đời mình còn ly biệt
Mơ chỉ là mơ thôi

Thì em ơi đừng tiếc
Giấc mộng vàng chung đôi
Ta vẫn chờ em đó
Cuối đường tình mưa rơi.

HVN

cuongvp2910
28-03-2009, 13:55
Bác nào biết bài thơ này tựa đề là gì tác giả là ai không ?
Tui thây hay nên chép lại , nó có từ trước năm 1990 bởi lẽ khi tôi hỏi anh bạn ( Đi lính trước tui và nói chép ở Đông Hà Quảng trị năm 198x )
Sao lâu quá anh không về thăm xóm
Em vẫn buồn mặc áo tím ngày xưa
Vẫn dịu dàng dưới chiếc nón bài thơ
Ngày đi học chiều về qua đầu ngõ
Nắng đã lên rồi anh ơi , từ dạo đó
Anh không về nên nắng chả lung linh
Để em cô đơn chân bước rảo một mình
Chân cũng mỏi khi lòng đã giận
Em đã biết yêu anh từ lâu lắm
Cô học trò áo lấm mực ngây thơ
Rồi một ngày cô ướm mộng vu vơ
Tại " Chú " đó làm cô phải khóc
Tại chú đó làm cô biếng học
Rồi chú đi biền biệt chẳng về thăm
Xóm em buồn từ dạo đó " Chú" biết không
Em cũng thế buồn ghê cơ chú ạ
....
Rồi một buổi em quên anh thật
Em lấy chồng mong mộng đẹp ngày mai
Thôi , muộn rồi đừng mơ mộng ngày mai
Con sáo ấy sang sông rồi anh ạ
Đêm hợp hôn em nghe lòng lạnh giá
Trong tay chồng mà nước mắt rưng rưng
Anh biết không em tha thiết gọi thầm
Tên anh đấy mối tình đầu vụng dại ...
Hị , hị , không biết mình đã già chưa mà hum nay nổi hứng ...Thi ca bới lại tự ngày xưa . Nói túm lại Tình yêu ngày xưa của thế hệ 5x,6x,7x vẫn có một cái gì đó thi vị và ngọt ngào xen lẫn cay đắng các Bác nhỉ ? Không ngọt gắt như honey của8x,9x bây giờ . Mong hồi âm .

lennel
31-03-2009, 22:52
.
giữa giá máu và chợ giời, người đi mua bàng hoàng vì thế thơ đẩy mình tới chỗ phải nhìn thẳng vào thị trường nay qua đôi tròng mắt trống của chiến trường xưa mở ra trên một thân xác ba lô.

Không có chữ bộ đội, nhưng có anh bộ đội trong bài. đó là một thương binh với viên đạn thù vẫn cài trong ngực. Nhưng cũng có thể anh đã là liệt sĩ, nếu viên đạn ấy, trượt theo một đường thẳng từ vồng ngực qua trái tim mà khóet hai lỗ thủng!

Bằng cách nào thì máu cũng đã chảy trong câu chuyện thơ này, đã đủ để tác giả kéo được người đọc tới vị trí có thể cùng mình qua đôi tròng mắt trống, nhìn thấy giá máu chợ giời và lên tiếng hỏi nhau. .





gặp ở chợ giời

o0o

tìm mua chiếc ba lô

đợi hè sang đi núi
chợ giời gian kí gửi
một chiếc cũ còn bền!

Nhưng lật cái nắp xem
tròn vo hai lỗ thủng
nâng lên rồi đặt xuống
ngắm kĩ, càng phân vân:

Viên đạn trượt qua lưng
hay vẫn cài trong ngực?
Giá máu này ai mang
cho chợ giời nói thách?!

....


Chợ giời không nói thách
tính rẻ bác thôi mà
nhưng anh ta đâu hiểu
đắt mấy mình cũng mua

(hoàng minh châu)









.
]
thơ vui..


quê và tỉnh


(có nét giống bài chân quê của nguyễn bính))???



Hôm qua em đi tỉnh về
áo giày gương lược em bê mấy thùng

anh ra đón chẳng vui mừng
nnhăn nhăn cái mặt chùng chùng cái môi


người chi kì quá đi thôi

thấy em diện đẹp bảo .. Rồi khổ anh

em mặc áo lụa thiên thanh

anh không khen đẹp nỡ đành van xin



chao ôi tức cả cái mình

thế này không chịu cứ xin quê muà

áo nâu em mặc bốn mùa

quần đen bạc phếch bảo vừa lòng anh


cái dây lưng đụp ai đành

nhuộm đi nhuộm lại sắp thành giẻ lau (hic...hic...)

áo tứ thân đã bạc màu

yếm lụa xồi đã.. Ui chao, xấu ình !



Ghét ghê đi, ghét nhất anh

thắm tươi thế ấy sao đành bắt quê

hôm qua em đi tỉnh về

đồ đạc thành thị bay về theo em


.

acaxomcui
31-03-2009, 23:20
Vẩn đọc thơ lennel.

-Hai lổ thủng..cay cay và chút đắng.
-Vui ..nhưng vẩn đắng..!

i like
02-04-2009, 12:41
"Ghét ghê đi, ghét nhất anh

thắm tươi thế ấy sao đành bắt quê

hôm qua em đi tỉnh về

đồ đạc thành thị bay về theo em"

---
Câu này không cay cay đắng đắng nè 'đại Ca'

nghichthuy
05-04-2009, 21:16
Anh đi chẳng hẹn ngày về
Chỉ thề ai buộc, tóc thề ai chôn
Muốn gì, em muốn gì hơn
Hôn hoàng nay lại hoàng hôn mai ngày
Môi khô tóc liễu thân gầy
Em xa, anh kẽ lông mày cho ai ?

Thơ không làm trọn một bài
Đàn không gượng gảy một vài khúc ngâm
Ông tơ già lắm nên nhầm
Ai cho sum họp, ai làm chia phôi
Chẳng thà không biết thì thôi
Có cho đoàn tụ để rồi xa nhau
Tính năm tính tháng thêm rầu
Ấy hai con én ngang lầu bay bay...
----
bài này của Ng Bính, các bác đọc nhớ để ý các chữ đầu, ghép lại thành 1 câu nói, lúc ổng đứng trước người yêu, ko kềm được ôm hôn người yêu đắm đuối, người con gái bất ngờ và cũng e lệ nữa, sau đó nhà thơ quê quá làm bài thơ này trong vòng 15' để xin lỗi.
---
Em thì thấy ông này tài thật đấy. :))

lennel
05-04-2009, 22:08
Bốn câu

Vào chùa hỏi đâu cõi thật,
Cách chi dọn dẹp lòng mình?
Mới hay người ngồi trước Phật,
Cũng thầm giấu lệ trong kinh...

Bùi Thuỵ Đào Nguyên

i like
06-04-2009, 06:57
Mãi Gọi Thơ Thơ

Nhớ một chiều
phượng ngập lối phía em
Cổng trường khép
con đường chia hai ngã
Em vào xuân
riêng anh miền hạ
Đợi thu về
dằng dặc mấy mùa trăng
Thu tàn rồi
se lạnh ở giảng đường
Mong phượng thắp
một trời hoa lửa
Cái mong manh
chỉ riêng mình để ngõ
Cài trong tim
nỗi nhớ đến khôn cùng
Đã bao lần
anh gọi tên em
Cánh chuồn mỏng
bay qua miền phượng đỏ
Nơi cuối trời
chuồn chuồn chao theo gió
Rời giảng đường
anh mãi gọi thơ thơ

(Trịnh Huyền Đào)

http://img57.imageshack.us/img57/6443/thisisnotalovesongthisi.jpg
By ilike (http://profile.imageshack.us/user/ilike) at 2009-04-05
This is not a love song ... this isn't fantasyland

lennel
09-04-2009, 16:21
"Tống Biệt hành"


Thâm Tâm nổi danh vì nhiều bài thơ,
nhưng bài thơ làm thi đàn cứ mãi tranh luận vẫn là "Tống biệt hành"

o0o

Đưa người ,ta không đưa qua sông.
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm ,không vàng vọt,
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?

Đưa người ,ta chỉ đưa người ấy,
Một gia đình ,một dửng dưng…

-Ly khách ! Ly khách! Con đường nhỏ,
Chí lớn chưa về bàn tay không,
Thì không bao giờ cũng đừng mong.

Ta biết người buồn chiều hôm trước:
Bây giờ mùa hạ sen nở nốt,
Một chị ,hai chị,cùng như sen,
Khuyến nốt em trai dòng lệ sót.

Ta biết người buồn sáng hôm nay:
Giời chưa mùa thu ,tươi lắm thay,
Em nhỏ ngây thơ , đôi mắt biếc ,
Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay…

Người đi ? Ừ nhỉ ,người đi thực !
Mẹ thà coi như chiếc lá bay ,
Chị thà coi như là hạt bụi ,
Em thà coi như hơi rượu say....

Đến đây thậm chí trong sách giáo khoa cũng không viết nốt đoạn kết còn gây nhiều tranh cãi
( đã in trên báo Tiểu thuyết thứ bảy năm 1940):


Mây thu đầu núi, giá lên trăng
Cơn lạnh chiều nao đổ bóng thầm.
Ly khách ven trời nghe muốn khóc,
Tiếng đời xô động, tiếng lòng câm...

thaychuastudio
09-04-2009, 17:32
Bốn câu cuối nghe yếu lòng quá.
NGười ta chỉ làm thơ theo kiểu khúc quân hành, ca ngợi một hình ảnh nào đó, về hợp tác xã làng ta.... 4 câu thơ cuối không được đăng âu cũng là bình thường. Len ạ!

cuongvp2910
10-04-2009, 20:27
Mãi Gọi Thơ Thơ

Nhớ một chiều
phượng ngập lối phía em
Cổng trường khép
con đường chia hai ngã
Em vào xuân
riêng anh miền hạ
Đợi thu về
dằng dặc mấy mùa trăng
Thu tàn rồi
se lạnh ở giảng đường
Mong phượng thắp
một trời hoa lửa
Cái mong manh
chỉ riêng mình để ngõ
Cài trong tim
nỗi nhớ đến khôn cùng
Đã bao lần
anh gọi tên em
Cánh chuồn mỏng
bay qua miền phượng đỏ
Nơi cuối trời
chuồn chuồn chao theo gió
Rời giảng đường
anh mãi gọi thơ thơ

(Trịnh Huyền Đào)

http://img57.imageshack.us/img57/6443/thisisnotalovesongthisi.jpg
By ilike (http://profile.imageshack.us/user/ilike)
2009-04-05
This is not a love song ... this isn't fantasyland
Mỗi một câu nè : Quá Hay !!!!!!!!!!!
Vùng phượng nở vẫn còn trong kí ức
Biết bao giờ gặp lại ,tuổi hoa niên ?

hnguyenm
12-04-2009, 06:28
http://www.rocbike.com/wp-content/uploads/2008/08/rain.jpg

http://dotchuoinon.com

Thời tiết

“Bất cứ ngày nào tôi đứng thẳng
đó là ngày tốt lành”
…như tôi vẫn hằng nói.

Nếu bạn hỏi tôi,
“Khỏe không?”

Tôi sẽ đáp: “ TUYỆT VỜI !”
bởi vì khi nói thế,
tôi sẽ làm được thế.

Khi Đời cho mưa giông
và mây đen bao phủ,
tôi biết ơn những giọt nước
làm tóc tôi mềm cong,

Khi Đời cho nắng đẹp,
tôi ngẩng mặt tri ân,
cảm nhận ấm áp trên má.

Khi Đời mang lại mù sương,
tôi kéo áo choàng chặt lại,
tạ ơn những bóng râm bí mật
đã làm cho những điều quen thuộc
trở thành khác lạ và hấp dẫn.

Khi Đời đem tuyết trắng,
tôi lao ra nếm những bông tuyết đầu tiên,
tận hưởng cái lạnh diệu kỳ của hoa tuyết.

Những sự kiện và trải nghiệm cuộc đời
giống như thời tiết–
chúng đến rồi đi,
chẳng kể tôi ưa thích gì.

Vậy nên nào có hề chi!
Tốt hơn là cứ ưa thích chúng.

Vì thực ra,
luôn CÓ một thời cho từng mục đích
dưới vũ trụ mênh mang.

Và mỗi mùa đều ban phúc riêng của mùa ấy …
.

Huỳnh Huệ dịch
www.dotchuoinon.com
Licensed for non-commercial purposes

.

Weather Report

“Any day I’m vertical
is a good day”
…that’s what I always say.

If you ask me,
“How are you?”
I’ll answer, “GREAT!”
because in saying so,
I make it so.

When Life gives me dark clouds and rain,
I appreciate the moisture
that brings a soft curl to my hair.

When Life gives me sunshine,
I gratefully turn my face up
to feel its warmth on my cheeks.

When Life brings fog,
I hug my sweater around me
and give thanks for the cool shroud of mystery
that makes the familiar seem different and intriguing

When Life brings snow,
I dash outside to catch the first flakes on my tongue,
relishing the icy miracle that is a snowflake.

Life’s events and experiences
are like the weather -
they come and go,
no matter what my preference.

So, what the heck?!
I might as well decide to enjoy them.

For indeed,
there IS a time for every purpose
under Heaven.

And each season brings its own unique blessings
.

BJ Gallagher

lennel
18-04-2009, 20:42
Quê Hương

Giang Nam

Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ?"
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao.

Những ngày trốn học
Ðuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được..
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích..

Cách mạng bùng lên,
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ, tôi đi
Cô bé nhà bên - (có ai ngờ)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Ðơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại...
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...

Hòa bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa...
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
Tôi nắm bày tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng...

Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật!
Giặc bắn em rồi, quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Ðau xé lòng anh, chết nửa con người!
Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn, roi...
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi.

lennel
04-05-2009, 23:40
HAI NGÀN NĂM



Nửa vầng trăng đã mẻ

Khuyết chưa vừa sao em

Mẻ thêm phần đau lẻ

Cho khít màu đen đêm



Thuyền xuôi về bến mỏi

Bến em và bến mê

Bơi bao giờ cho tới

Hồn một nửa quên về



Đêm nay quỳ dưới Chúa

Nghe cội sầu chơi vơi

Hai ngàn năm thắp lửa

Còn lạnh quá Chúa ơi ..



NHƯỢC THU

lennel
10-05-2009, 07:31
Chân Quê

Nguyễn Bính

Hôm qua em đi tỉnh về,
Đợi em ở mãi con đê đầu làng.
Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng,
Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi.
Nào đâu cái yếm lụa sồi,
Cái dây lưng đuỗi nhuộm hồi sang xuân,
Nào đâu cái áo tứ thân,
Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen ?
Nói ra sợ mất lòng em,
Van em em hãy giữ nguyên quê mùa,
Như hôm em đi lễ chùa,
Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh.
Hoa chanh nở giữa vườn chanh,
Thầy u mình với chúng mình chân quê.
Hôm qua em đi tỉnh về,
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều !

fnc
10-05-2009, 08:52
Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi!

<Hoàng Nhuận Cầm>

lennel
16-05-2009, 14:00
Chia tay người Hà Nội
_Bùi Thanh Tuấn_

Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa
Cái rét đầu đông giật mình bật khóc
Hoa sữa thôi rơi mỗi chiều tan học
Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn
Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn
Để con nước thả trôi câu lục bát
Quán cóc vẹo xiêu dăm ba tiếng nhạc
Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều
Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu
Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm
Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím
Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa
Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa…

fnc
16-05-2009, 14:28
Buổi trưa nhà trọ vắng người
Một mình ta với một trời đổ mưa
Ngâm tràn lớp lớp thơ xưa
Mưa chan tiếng đục còn chừa tiếng trong...

<Những cơn mưa - Thơ Trần Huiền Ân>

Guffy
17-05-2009, 19:41
Félix Arvers (http://en.wikipedia.org/wiki/F%C3%A9lix_Arvers) (1806-1850) là một nhà thơ Pháp. Ông viết tập thơ Mes heures perdues (= My lost hours) năm 25 tuổi. Bài thơ Un secret (http://www.cordula.ws/poems/mysecretfr.html) (Điều bí mật) là bài thơ trong tập thơ đó, và là bài thơ nổi tiếng duy nhất của ông. Vì vậy trong nền văn học Pháp, Félix Arvers được xem là "Nhà thơ của một bài thơ duy nhất". Bài Un secret được viết dưới dạng một bài Sonnet (http://en.wikipedia.org/wiki/Sonnet) (tức là một bài thơ gồm 14 câu, tuân theo cấu trúc và luật gieo vần khắt khe), do đó nó cũng thường được gọi là Sonnet d'Arvers (http://www.bacdefrancais.net/sonnet.php) (Bài Sonnet của Arvers).
Ông yêu cô Marie, nhưng đó là tình yêu đơn phương, nên ông viết bài Sonnet Un secret để bày tỏ tình yêu câm lặng của mình.
Bài thơ dưới đây do nhà văn Khái Hưng (http://vi.wikipedia.org/wiki/Kh%C3%A1i_H%C6%B0ng) dịch bài "Un secret (Sonnet d'Arvers)".


Tình Tuyệt Vọng

Lòng ta chôn một khối tình
Tình trong giây phút mà thành thiên thâu
Tình tuyệt vọng nỗi thảm sầu
Mà người gieo thảm như hầu không hay
Hỡi ơi, người đó ta đây
Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân
Dẫu ta đi trọn đường trần
Chuyện riêng đâu dám một lần hé môi
Người dù ngọc nói hoa cười
Nhìn ta như thể nhìn người không quen
Đường đời lặng lẽ bước tiên
Ngờ đâu chân đạp lên trên khối tình
Một niềm tiết liệt đoan trinh
Xem thơ nào biết có mình ở trong
Lạnh lùng, lòng sẽ hỏi lòng
Người đâu tả ở mấy giòng thơ đây.

(Sonnet d’Arvers - Khái Hưng dịch)


*Bản dịch tiếng Anh của bài thơ đó. (http://www.everypoet.com/archive/poetry/Henry_Wadsworth_Longfellow/longfellow_translations_my_secret.htm)

*Các bạn đọc thêm bài dưới đây (trích trong Tình yêu lãng mạn và tuổi trẻ Việt Nam giữa thế kỷ 20 (http://www.honque.com/HQ018/tBut_lmNguyen018.htm) của Lê Mộng Nguyên) để biết thêm một số chi tiết liên quan đến bài thơ Un secret.

Trong thập niên 1940, tôi thích đọc Sách Hồng và kế đó báo Phong Hóa rồi Ngày Nay cùng nhiều tiểu thuyết của Nhóm Tự Lực Văn Đoàn, và nhân dịp được biết – qua "Anh Phải Sống" của Khái Hưng và Nhất Linh (1936) và "Hai Buổi Chiều Vàng" của Nhất Linh (1937) - bài thơ tuyệt tác Tình Tuyệt Vọng do Khái Hưng dịch (theo thể lục bát) từ bản Sonnet của Félix Arvers ... Hồi bấy giờ, thanh thiếu niên Việt Nam, nhất là các học sinh trường cao đẳng tiểu học hoặc trung học ở Huế, không ai là không học thuộc lòng bài thơ dịch này vì nó rất hợp với tình yêu lãng mạn của những người trai trẻ trong những năm 1940-1945 là những năm mà Đông Dương bị Nhật chiếm đóng nhưng chủ quyền vẫn thuộc nước Pháp của Thống chế Pétain (tương đối bình an, xa lánh mùi bom đạn của thế chiến thứ 2) và Hoàng đế Bảo Đại vẫn còn trị vì nước An Nam. Tôi không ý giám rằng chuyện tình giữa Marie Nodier và Félix Arvers (nằm trong nửa phần thế kỷ 19) là phản ảnh tâm hồn của trai gái VN trong những năm 1940-1950, nhưng hoàn cảnh thời bấy giờ là một lý do đưa đẩy một số thanh thiếu niên vào những mối tình vô vọng như đã nói trong Sonnet d’Arvers. Ngoài phẩm chất vĩnh cửu của một mối tình bi đát, âm thầm đã vượt qua không gian cùng thời gian để đến với chúng ta hôm nay, bài "Tình Tuyệt Vọng" nói lên một cách đau khổ và xót xa mối tình mà nhà thơ đã từng ôm ấp, chôn cất trong lòng cho đến ngày tận thế. Người đẹp mà thi sĩ đã yêu thầm trộm nhớ là Marie Nodier mà chàng được gặp nhiều lần trong những buổi họp bình thơ văn (Séances de critique littéraire) do thân phụ nàng là nhà văn Hàn Lâm Viện Học sĩ Pháp Charles Nodier (1780-1844) tổ chức tại thư viện Arsenal (hồi ấy ông làm giám quản thư viện (conservateur de bibliothèque)) và đã quy tụ nhiều thi văn nghệ sĩ lừng danh như Victor Hugo, Alfred de Vigny, Alfred de Musset, Lamartine và Félix Arvers là một thi sĩ đã nổi tiếng ngay thời còn học sinh bậc trung học, được Giải Thưởng Danh Dự Latin, Giải Nhất Pháp Văn trong những cuộc thi cạnh tranh hồi bấy giờ. Ông tốt nghiệp trường Đại Học Luật Khoa và đã từng làm luật sư một thời gian ngắn rồi xin thôi để có thì giờ sáng tác cho thi ca văn nghệ. Có lẽ tài năng của Félix Arvers đã được Charles Nodier chú ý nên gọi mời nhà thơ đang lên vào làm thư ký cho ông và gia sư (précepteur) cho ái nữ Marie. Bài Sonnet d’Arvers diễn tả mối tình tuyệt vọng của Félix Arvers với Marie Nodier phải đi lấy chồng năm 1833 và trở thành bà Marie Mennessier-Nodier .

Some comments additional to Caro20:
Tác phẩm thơ đầu tay của Felix Arvers 'Những giờ uổng phí của tôi' (Mes heures perdues) được xuất bản vào năm 1832, trong đó nổi bật nhất là bài Sonnet (nguyên bản tiếng Pháp có câu đầu là: 'Mon âme a son secret, ma vie a a son mystère', nên đôi khi còn được gọi tăt là 'Un secret'). Nhà văn Khái Hưng có truyện ngắn 'Tình tuyệt vọng' (http://maxreading.com/?chapter=19722) về mối tình 'tuyệt vọng' giữa thi sỹ Văn Châu (chắc là K.H) và 'nàng' Tùng Thiện, có mượn ý thơ Sonnet d'Arvers, nên được giới đương thời đánh giá là một phóng tác trên cả tuyệt vời ...
P/S: Chú Ác-kền tưởng chừng 'non jeu' mà đôi khi cũng có ý tưởng hay đáo để. Guffy đang suy gẫm xem có nên cho ra thớt riêng 'Những áng thơ tình trác tuyệt', hay cứ để như một thớt bé trong thớt này của chú Ác-kền đây ?

xitrumcan
19-05-2009, 10:40
Ngày thơ hớt tóc "Miếng vùa"
Ngày thơ mẹ bắt đeo bùa "cầu ông"
Đôi ta cùng học vỡ lòng
Dắt tay qua những cánh đồng lúa xanh
Đôi nhà cùng một sắc tranh
Chia nhau từng một trái chanh, trái đào

Đêm vàng soi bóng trăng cao
Ngồi bên giếng đếm sao trên trời
Anh moi đất nắn "tượng người"
Em thơ thẩn nhặt lá rơi.... làm "tiền"
Mỗi ngày chợ họp mười phiên
Anh đem "người đất" đổi "Tiền lá rơi"

Nào ngờ mai mỉa cho tôi
Lớn lên em đã bị người ta mua
Kiếp tôi là kiếp làm thơ
Vốn riêng chỉ có muôn mùa lá rơi

Tiền không là lá em ơi
Tiền là giấy bạc của đời in ra
Người ta giấy bạc đầy nhà
Cho nên mới được gọi là chồng em

Bây giờ những buổi chiều êm
Tôi gom lá đốt, khói lên tận trời
Người mua đã bị mua rồi
Chợ đời họp một mình tôi... vui gì!

Bến Kiên Giang 1965

(Kiên Giang)

acaxomcui
19-05-2009, 11:48
Ngày thơ hớt tóc "Miếng vùa"
Ngày thơ mẹ bắt đeo bùa "cầu ông"
Đôi ta cùng học vỡ lòng
Dắt tay qua những cánh đồng lúa xanh
Đôi nhà cùng một sắc tranh
Chia nhau từng một trái chanh, trái đào

Đêm vàng soi bóng trăng cao
Ngồi bên giếng đếm sao trên trời
Anh moi đất nắn "tượng người"
Em thơ thẩn nhặt lá rơi.... làm "tiền"
Mỗi ngày chợ họp mười phiên
Anh đem "người đất" đổi "Tiền lá rơi"

Nào ngờ mai mỉa cho tôi
Lớn lên em đã bị người ta mua
Kiếp tôi là kiếp làm thơ
Vốn riêng chỉ có muôn mùa lá rơi

Tiền không là lá em ơi
Tiền là giấy bạc của đời in ra
Người ta giấy bạc đầy nhà
Cho nên mới được gọi là chồng em

Bây giờ những buổi chiều êm
Tôi gom lá đốt, khói lên tận trời
Người mua đã bị mua rồi
Chợ đời họp một mình tôi... vui gì!

Bến Kiên Giang 1965

(Kiên Giang)

tác giã Kiên giang..vậy là Kiên giang Hà huy Hà phải không bác?

Ông có nhiều bài thơ hay lắm!

dinhlocphp
19-05-2009, 14:22
Đang bực mình - Thấy topic này hiện lên nên post một bài để xả strees

Không đề

Trời hôm ấy đầy hoa và đầy bướm
Mây trên trời theo gió lững lờ trôi
Như tiên sa - Nàng chợt đến trong tôi
Đem hương sắc trải lên ngàn thi tứ

Dáng thơ ngây - Đôi mắt buồn tư lự
Bàn tay mềm nàng viết chữ lên tim
Biết đã yêu nhưng tôi chỉ lặng im
Về chôn dấu nụ hoa tình chớm nở

Kể từ đó nhiều đêm tôi nhung nhớ
Muốn tỏ cùng nàng mà không biết làm răng
Đi về nhà cố dấu nỗi băn khoăn
Mà vẫn thấy tim mình sao rộn rã.

Môi run run rồi chợt quên tất cả
Rồi cúi nhìn sỏi đá ngủ trên sân
Để trở về trong nuối tiếc bâng khuâng
Thầm trách mãi sao mình run thế nhỉ

Kể từ đó trong trang nhật ký
Tên của nàng tôi viết ghép tên tôi
Tháng ngày qua trong thương nhớ khôn nguôi
Nàng vẫn thế và tình tôi cũng thế

Nhiều bức thư tôi viết rồi lại xé
Sợ trao nàng nàng có nhận cho không ?
Có nhiều khi tôi muốn nói thật lòng
Nhưng lại sợ tim nàng trong trắng quá

(P/S : Bài thơ này là của một người bạn tôi )

lennel
19-05-2009, 14:50
lụm mà hông biết tác giả...



"Con về thăm mẹ chiều mưa.
Mới hay nhà dột gió lùa bốn bên
Hạt mưa sợị thẳng sọi xiên
Cứ nhằm vào mẹ những đêm trắng trời
Con đi đánh giặc một đời
Mà không che nổi một nơi mẹ nằm.."

acaxomcui
19-05-2009, 15:03
lụm mà hông biết tác giả...



Con đi đánh giặc một đời
Mà không che nổi một nơi mẹ nằm.."




Bộ muốn cho tớ ..khóc hả lennel?

Guffy
19-05-2009, 23:26
Hoài Niệm

Chiều mùa đông
Đốt ngọn lửa hồng
Ta đọc tập thơ sầu, cười với bóng,
Khói thuốc xanh bay về hư không.
Trăng lên đầu phố vắng
Ồ bóng ta say !
Bóng với ta cùng im lặng
Cốc rượu ngọt uống cay nồng.

Bạn là người bạn chung tình,
Gần nhau không hẹn,
Lòng giữ nguyên hương hoa bình minh.
Bên đèn tâm sự,
Bạn với tôi như đôi hồn viễn xứ,
Đôi bóng phù du,
Không dưng mà thương nhớ,
Không đâu mà ngẩn ngơ,
Rủ bướm chim theo vào giấc ngủ,
Thả sầu trên con thuyền mây đưa.

Trời giăng sao tỏ
Đêm mùa thu
Cửa phòng tôi bỏ ngỏ
Giấc mộng tôi hững hờ,
Ta biết giăng buồn ngày ta còn nhỏ,
Ai biết ta buồn vì lòng ngây thơ ?
Nhìn cuộc đời
Tin rằng hạnh ngộ,
Bạn yêu giăng và tôi yêu gió,
Cười nụ cười đơn sơ.

Bạn với tôi xưa
Đứng bên hồ,
Nằm chung mộng,
Ân ái cùng Thơ .
Đêm hoa cành nguyệt,
Gió giăng xao động ngoài màn.
Bạn hát bài ca phóng đãng,
Cười lên trăng xanh, tôi dạo đàn.
Xuân đến giấc mơ đầy thiếu nữ,
Ta nằm ta ngủ,
Lệ đa tình chứa chan.
Ôi thời gian ! thời gian tình tự,
Mặc nổi lòng người bi hoan.

Mộng cung tần
Xoay nghiêng mặt gối,
Ai cười ? Ai nói ? Ai xênh ca ?
Lênh đênh nước biển trăng nhòa,
Những vì sao lạ đã sa xuống gần.
Trời buồn giáng điệu giai nhân,
Trái đất xoay vần - đứng lặng mà nghe:
Rạt rào sóng nhạc pha lê,
Đêm tàn, núi đổ, ra đi một mình.
Ra đi ! Ra đi ! Đời ngủ cả,
Vào cuộc luân chuyển ân cần của các hành tinh.
Ôi những trời sao mùa hạ !

Về đâu ? Về đâu những mảnh sao sa ?
Về đâu nữa cả bóng hai ta
Lạc vào tục phố
Nhịp bước giang hồ ca ?
Ánh hoa đêm hay tàn đèn rụng
Trong những ca lâu đầy huyền ảnh với đàn bà ?

Lòng đã đi qua
Biết bao quán trọ là nhà.
Ta tiếc thương gì quê hương đã mất ?
Giang sơn đây
Trong buổi chiều tà
Gọi hồn ta về cười ngây ngất,
Rung sắc hồng pha,
Xây Đô Kỳ Nghệ Thuật
Ôi những phố trường sầu đi mất về đâu ?

Ngày tan, gió thổi,
Tôi mất Tình Yêu
Tôi mất người yêu .
Bên sông hoa rụng từng chiều,
Lòng tôi không nói,
Thương vì trái đất cô liêu .

Tôi nói làm chi ?
Anh nhớ làm chi ?
Lòng tôi đây và lòng anh đó
Nghe câu chuyện sầu dài sao chẳng điên mê ?

Một buổi anh về,
Trúc gầy, liễu rủ .
Ôi câu chuyện huyền vi
Trong lòng nấm mộ,
Tôi muốn nghe,
Và anh muốn nghe !
Ôi những bước u hồn về ảo phố,
Anh đã đi
và tôi sẽ đi !
Đ.H.

xitrumcan
20-05-2009, 11:35
tác giã Kiên giang..vậy là Kiên giang Hà huy Hà phải không bác?

Ông có nhiều bài thơ hay lắm!

Đúng là Nhà thơ KG còn có tên khác là Hà Huy Hà-sáng tác các vở cải lương.

acaxomcui
21-05-2009, 06:59
HOA TRẮNG THÔI CÀI TRÊN ÁO TÍM



Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa cháy quê hương
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che cả người thương nóc giáo đường

Mười năm trước em còn đi học
Áo tím điểm tô đời nữ sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em là cô gái tuổi băng trinh

Quen biết nhau qua tình lối xóm
Cổng trường đối diện ngó lầu chuông
Mỗi lần chúa nhật em xem lễ
Anh học bài ôn trước cổng trường

Thuở ấy anh hiền và nhát quá
Nép mình bên gác thánh lầu chuông
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Thơ thẩn chờ em trước thánh đường

Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đổ
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ em cầu kinh nho nhỏ
Thẹn thùng, anh đứng lại không đi

Sau mười năm lẻ anh thôi học
Nức nở chuông trường buổi biệt ly
Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo
Tiễn nàng áo tím bước vu quy

Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
Chiếc áo tang liệm một khối sầu!
Hoa trắng thôi cài lên áo tím
Giữ làm chi kỷ vật ban đầu!

Em lên xe cưới về quê chồng
Dù cách đò ngang cách mấy sông
Vẫn nhớ bóng hình thời áo tím
Nên tình thơ ủ kín trong lòng

Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
Giữ màu áo tím, màu hoa trắng
Giữ cả trường xưa, nóc giáo đường

Giặc chiếm lầu chuông xây ổ súng
Súng gầm rung đổ gạch nhà thờ
Anh gom gạch nát, xây tường luỹ
Chiếm lại lầu chuông, giết kẻ thù

Nhưng rồi người bạn cùng trang lứa
Đã chết hiên ngang dưới bóng cờ
Chuông đổ ban chiều em nức nở
Tiễn anh ra khỏi cổng nhà thờ

Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Mà cài trên nắp cỗ quan tài
Điểm tô công trận bằng hoa trắng
Hoa tuổi học trò mãi thắm tươi

Xe tang đã khuất nẻo đời
Chuông nhà thờ khóc đưa người ngàn thu
Từ đây tóc rũ khăn sô
Em cài hoa trắng trên mồ người xưa.
(1958)


KIEN GIANG -Hà huy Hà

dinhlocphp
21-05-2009, 18:48
Đọc bài thơ của acxc thấy có một bài ý tứ cũng hơi giống giống bài thơ của bác - chép lên đây nhé

Không đề

Sao em không về thăm xóm cũ
Có dòng sông ấp ủ những ngày thơ
Có hàng cây anh thường vẫn đứng chờ
Có biển lặng có trăng mờ giăng lối

Không có em hàng cây xưa cằn cỗi
Không có em biển thương nhớ rì rào
Không có em lối về xưa nhạt nắng
Không có em trời cất cả trăng sao

Từ buổi em đi lòng anh khép ngõ
Từ buổi em đi nghe gió lạnh vào đời
Từ buổi em đi hồn thơ tăm tối
Từ buổi em đi buốt cóng cả bờ môi

Sao em không về thăm anh
Có nghĩa gì đâu đường xa cách trở
Có nghĩa gì đâu nỗi niềm thương nhớ
Có nghĩa gì đâu giây phút đợi chờ

Về với anh nghe em
Dẫu chỉ một phút, một giây hay khoảnh khắc
Dẫu chỉ một lần rồi em lại ra đi
Trọn đời mình sao tránh khỏi chia ly

Về với anh nghe em
Anh vẫn chờ em nơi xóm nhỏ ven đường
Nơi lối mòn xưa nơi hàng cây kỷ niện
Nơi buổi đầu tiên mình hay hò hẹn
Nơi cát biển mặn mà hai đứa sánh đôi nhau

Về với anh nghe em
Anh sẽ hôn lên đôi mắt thật lâu
Cho phiêu diêu thả hồn vào cõi mộng
Biển tan ra chỉ còn lại đôi ta

(Sưu tầm)

acaxomcui
22-05-2009, 10:35
bài thơ từng gây sóng gió làng thơ VN một thời

Hai sắc hoa tigon
T.T.KH

Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương, cát,
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!"

Thuở đó, nào tôi đã biết gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy"

Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ, chết yêu đương.
Người xa xǎm quá! Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...

Từ đấy thu rồi, thu, lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn dấu trong tim bóng "một người"

Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi...
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng. Chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy sang sông đứng ngóng đò.

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa... vỡ?
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?
__________________

lennel
24-05-2009, 00:07
"Xuân Tống Biệt"
Nguyễn Tấn Cứ.

Tống biệt em...hề...tống biệt ta
Qua sông con sáo đậu xuôi xuồng
Qua sông nước chảy về châu thổ
Hiu hắt mưa buồn ta khóc ta.

Tống biệt! Khà! Ta uống cạn
Có hề chi một khúc ca hành
Mười năm sương phủ. Ha! đồi lạnh
Một mình ta khóc một mình ta.

i like
24-05-2009, 12:13
Đang bực mình - Thấy topic này hiện lên nên post một bài để xả strees

Không đề

Trời hôm ấy đầy hoa và đầy bướm
Mây trên trời theo gió lững lờ trôi
Như tiên sa - Nàng chợt đến trong tôi
Đem hương sắc trải lên ngàn thi tứ

Dáng thơ ngây - Đôi mắt buồn tư lự
Bàn tay mềm nàng viết chữ lên tim
Biết đã yêu nhưng tôi chỉ lặng im
Về chôn dấu nụ hoa tình chớm nở

Kể từ đó nhiều đêm tôi nhung nhớ
Muốn tỏ cùng nàng mà không biết làm răng
Đi về nhà cố dấu nỗi băn khoăn
Mà vẫn thấy tim mình sao rộn rã.

Môi run run rồi chợt quên tất cả
Rồi cúi nhìn sỏi đá ngủ trên sân
Để trở về trong nuối tiếc bâng khuâng
Thầm trách mãi sao mình run thế nhỉ

Kể từ đó trong trang nhật ký
Tên của nàng tôi viết ghép tên tôi
Tháng ngày qua trong thương nhớ khôn nguôi
Nàng vẫn thế và tình tôi cũng thế

Nhiều bức thư tôi viết rồi lại xé
Sợ trao nàng nàng có nhận cho không ?
Có nhiều khi tôi muốn nói thật lòng
Nhưng lại sợ tim nàng trong trắng quá

(P/S : Bài thơ này là của một người bạn tôi )

---
không dám nói sự thật "Bài thơ này là của một người bạn tôi"

.

acaxomcui
24-05-2009, 13:56
---
không dám nói sự thật "Bài thơ này là của một người bạn tôi"

.

Bác và dinhloc có mối quan hệ thế nào thế?

thaychuastudio
28-05-2009, 18:09
HOA TRẮNG THÔI CÀI TRÊN ÁO TÍM




Nhưng rồi người bạn cùng trang lứa
Đã chết hiên ngang dưới bóng cờ
Chuông đổ ban chiều em nức nở
Tiễn anh ra khỏi cổng nhà thờ

Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Mà cài trên nắp cỗ quan tài
Điểm tô công trận bằng hoa trắng
Hoa tuổi học trò mãi thắm tươi



Đọc tới, đọc lui, vẫn thấy mới, vẫn quá hay!!!

acaxomcui
29-05-2009, 14:45
Bao giờ em lấy chồng
Đinh Hùng

Tôi hiểu rồi đây em cũng đi
Như bao người gái đến xuân thì.
Mỗi đêm say tỉnh vài cơn mộng,
Trở giấc, lòng ơi! buồn làm chi ?
Ôi biết bao giờ em lấy chồng?
Đầu thu hay cuối một mùa đông?
Bên người có ánh trăng, đèn mới,
Em nhận thơ lòng tôi nữa không?
Hoa nở cô đơn, bóng động thềm,
Vườn xưa còn thoảng chút hương em.
Xót xa lá cỏ vương mùi tóc,
Tà áo bay về, nhớ suốt đêm.
Em cũng như làn hương phấn kia,
Gió về rồi đến buổi chia ly.
Nhớ trong khung cửa, mong ngoài ngõ,
Như kẻ xưa buồn lối phượng đi.
Nhớ buổi người yêu, kẻ hững hờ,
Em là thục nữ, chỉ mê thơ.
Còn lòng tôi đấy, em không rõ,
Chẳng đến dò thăm, chẳng muốn ngờ.
Mà chẳng tình chung cũng hẹn nhiều,
Lời em bay bướm, tưởng rằng yêu.
Vì ai làm đẹp mây trời thế ?
Tôi đợi tin thu sớm lại chiều.
Em ướp hương vào những giấy thư,
Tôi hôn lên chữ một đôi tờ.
Nghĩ rằng: Em gửi hồn thơm đấy,
Là bởi lòng kia đã ước mơ.
Mơ ước hiền như truyện trẻ thơ,
Hoài nghi từng nét mực phai mờ.
Chữ Yêu lượn nét hoa kiều diễm,
Tưởng thấy nghìn đuôi mắt hẹn hò.
Vầng trăng vừa ngả bóng chung đôi,
Em đã xa như dĩ vãng rồi.
Tình cũng quan san từ đáy mắt,
Một hàng mi lặng, mấy trùng khơi.
Nghe động bàn chân, nắng tỏa hương,
Mong manh từng gợn phấn còn vương.
Em đi, nửa gối hoa tàn mộng,
Thương nhớ bay cùng mây viễn phương.

unlimited
29-05-2009, 18:25
Người Đàn Bà Thứ Hai !
Tác giả : Phan Thị Vĩnh Hà

Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là của mẹ
Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh yêu mẹ, mẹ ơi !
Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời
Hình bóng mẹ *g vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con đuợc yêu thế đấy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai...
Mẹ đừng buồn những chiều hôm, những ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con chỉ là cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh.
Con chỉ là cơn gió mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành cho mẹ, mẹ ơi !
Anh ấy có thể sống với con suốt cuộc đời
Cũng có thể chia tay trong ngày mai, có thể
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào, con chỉ là người thứ hai...


Con vẫn biết chẳng bao giờ Mẹ sẽ chấp nhận con !
Nhưng , con muốn dâng Người những vần thơ thiêng liêng ấy !!!
Một lần thôi , con cầu xin Mẹ hãy !
Tạo cho con một cơ hội cuối cùng ...


Để ngày tháng , con không phải đợi mong ...
Và hi vọng những gì xa xôi quá
Để nhen nhóm trong tim con thành ngọn lửa ?
Con nhận ra rằng con không thể có anh ....

Hạnh phúc bây giờ với con thật mong manh !
Bởi con biết , với anh tình yêu kia là bất diệt !
Suốt cuộc đời anh chỉ có Mẹ thôi !
Tình cảm ấy , con không thể chia đôi !!!


Tiếc rằng , chỉ là những lời nói mà thôi ...
Con không thể thay anh làm điều ấy !
Hạnh phúc , tình yêu trong con là như vậy !
Mẹ của anh , cũng là Mẹ của con !!!

Dẫu biết rằng chưa bao giờ mẹ chấp nhận con ?
Nhưng con tin , thời gian kia sẽ trả lời tất cả !
Và Mẹ ơi , xin Mẹ hãy thứ tha
Nếu những lời ...con thơ ...làm Mẹ giận !!!


Tình cờ đọc được trên mạng,thấy hay hay ;).

acaxomcui
30-05-2009, 10:59
MẸ NGÀY XƯA

Khi con lớn lời yêu chớm nụ
Mẹ nhớ mẹ xưa mắt sáng tóc thề
Thuở mới sinh con mẹ còn trẻ lắm
Tiếng chim gù xanh biếc đồng quê

Khi con lớn bao chàng trai đến
Mẹ đâu còn là mẹ của ngày xưa
Bóng dáng xa vời con đi lẫm chẫm
Tiếng con cười trong vắt cơn mưa

Thời gian khổ thiếu ăn đói ngủ
Đôi vú teo - con hút sữa cạn dòng
Nay con lớn ký ức còn thoáng hiện
Có bao giờ con nhớ mẹ xưa không?

Mẹ ngày xưa trẻ trung đến vậy
Thuở con còn bé bỏng nôi đưa
Mới ban mai đã chiều nhạt nắng
Mẹ bây giờ chợt nhớ mẹ ngày xưa

Mẹ như cửa sông nhớ về nguồn trong vắt
Biển kề bên sóng cứ muốn ngược lên ngàn
Sóng bạc đầu - mẹ bây giờ, con hỡi
Da diết vô cùng muốn trở lại mẹ ngày xưạ

Lâm Thị Mỹ Dạ

--------------------------------------------------------------------------------

Mỗi lần đọc bài thơ về Mẹ ..cứ như được gần gũi bên Mẹ!

lennel
06-06-2009, 21:36
Những bóng người trên sân ga

by Nguyễn Bính

Những cuộc chia lìa khởi tự đây
Cây đàn sum họp đứt từng dây
Những đời phiêu bạt thân đơn chiếc
Lần lượt theo nhau suốt tối ngày.

Có lần tôi thấy hai cô gái
áp má vào nhau khóc sụt sùi
Hai bóng chung lưng thành một bóng
"Đường về nhà chị chắc xa xôi?"

Có lần tôi thấy một người yêu
Tiễn một người yêu một buổi chiều
ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu.

Hai người bạn cũ tiễn chân nhau
Kẻ ở trên toa kẻ dưới tàu
Họ giục nhau về ba bốn bận
Bóng nhoà trong bóng tối từ lâu.

Có lần tôi thấy vợ chồng ai
Thèn thẹn đưa nhau bóng chạy dài
Chị mở khǎn giầu anh thắt lại:
"Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi."

Có lần tôi thấy một bà già
Đưa tiễn con đi trấn ải xa
Tầu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
Lưng còng đổ bóng xuống sân ga.

Có lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc phân li.

Những chiếc khǎn màu thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ướt tìm đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này?

acaxomcui
06-06-2009, 21:58
Có lần tôi thấy một bà già
Đưa tiễn con đi trấn ải xa
Tầu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
Lưng còng đổ bóng xuống sân ga.

Nhớ mẹ quá!lúc nào cũng vì con!

thaychuastudio
06-06-2009, 23:35
biết thể nào cũng có người xuất hiện....

kiettt
06-06-2009, 23:55
biết thể nào cũng có người xuất hiện....

Và xuất hiện đúng lúc luôn, trên nhiều cái forum người ta gọi là . . . tem :lick:

Bạch Linh
06-06-2009, 23:59
Có lần tôi thấy một bà già
Đưa tiễn con đi trấn ải xa
Tầu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
Lưng còng đổ bóng xuống sân ga.

Nhớ mẹ quá!lúc nào cũng vì con!

Con cũng nhớ mẹ, nhưng nó chỉ nằm trong tiềm thức thôi chứ không thể nói ra được chú à.

Ở nơi xa xôi ấy
Mẹ có thấu cho nỗi lòng con.

acaxomcui
07-06-2009, 07:42
Và, mùa thu lại cứ về.Thu về, Thu đi ...người vẩn một bóng ,một thân.Cô đơn quá!...và Thu phải man mác buồn...buồn thu!









Hàn Mặc Tử

Buồn Thu

Ấp úng không ra được nửa lời,
Tình thu bi thiết lắm thu ơi!
Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt.
Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi...
Nằm gắng đã không thành mộng được,
Ngâm tràn cho đỡ lúc buồn thôi.
Ngàn trùng bóng liễu trông xanh ngắt,
Cảnh sắp về đông mắt đã vơi.


Tháng sáu năm nay mưa rất nhiều!!!.
Cùng xem lại bài thơ của Nguyên Sa.

Tháng sáu trời mưa







Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt
Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa
Anh lạy trời mưa phong toả đường về
Và đêm ơi xin cứ dài vô tận

Ðôi mắt em anh xin đừng lo ngại
Mười ngón tay đừng tà áo mân mê
Ðừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya
Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng...

Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến
Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa
Hãy gửi cho nhau từng hơi thở mùa thu
Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ

Và hãy nói năng những lời vô nghĩa
Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai
Hãy để môi rót rượu vào môi
Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn

Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt
Ðêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan
Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn
Nếu em sợ thời gian dài vô tận

Tháng sáu trời mưa ,em có nghe mưa xuống
Trời không mưa em có lạy trời mưa?
Anh vẫn xin mưa phong toả đường về
Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm

Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
Vì anh gọi tên em là nhan sắc

Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi
Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu.






---------------------------------------------

[=========> Bổ sung bài viết <=========]


biết thể nào cũng có người xuất hiện....



Trời vẩn còn mưa ....!Đất sẽ ướt!

[=========> Bổ sung bài viết <=========]


Con cũng nhớ mẹ, nhưng nó chỉ nằm trong tiềm thức thôi chứ không thể nói ra được chú à.

Ở nơi xa xôi ấy
Mẹ có thấu cho nỗi lòng con.


Ai cũng có mẹ,người mẹ nào cũng cao cả!
Những lúc quá nhớ đến mẹ,mình cũng bày tỏ bằng những vần thơ..nhưng sao viết mãi mà không đủ cho tình thương của mẹ!

lennel
13-06-2009, 14:06
Đaymuathutoi

xuandieu


Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng
Đây mùa thu tới mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng


Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh
Những luồng run rẩy rung rinh lá
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh


Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ
Non xa khởi sự nhạt sương mờ
Đã nghe rét mướt luồn trong gió
Đã vắng người sang những chuyến đò


Mây vẩn từng không, chim bay đi
Khí trời u uất hận chia ly
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì.

i like
13-06-2009, 20:34
Lên có bài nào viết về Biển hông?

thuyền lũng biển cạn cũng được

lennel
14-06-2009, 15:35
len thấy bài thuyền và biển..
bài nầy chắc ai cũng biết rồi

...


Chỉ Có Em Mới Hiểu
(Lã Thế Phong)

Chỉ có biển mới hiểu*
Vì sao sóng bao chiều
Vỗ miên man bờ cát
Một điệu sầu cô liêu

Chỉ có mây mới hiểu
Vì sao mưa không về
Cho đời cây như thiếu
Một nhánh tình đam mê

Chỉ có đá mới hiểu
Vì sao rong rêu chờ
Bước chân nào trở lại
Khẽ khàng trên lối mơ

Chỉ có em mới hiểu
Vì sao tim tôi đau
Một niềm đau rất cũ
Mà vẫn như ngày đầu

*Thơ Hạt Mưa/HTT

acaxomcui
16-06-2009, 21:34
Bún Măng Vịt
Bà chị ở tận Cà Mau
Vừa lên cho cặp vịt bầu thật to,
măng tươi, bắp chuối, măng khô…
Chuẩn bị nấu bún, anh nhờ em đây

Nhớ khi đi chợ sớm mai
Mua rau, giá, hẹ, gừng cay… anh cần
Măng khô rửa/xả nhiều lần
Ngâm Mai Quế Lộ khoảng gần một đêm

Sau đó đem nấu thật mềm
Bỏ nước, xé nhỏ nếm/nêm cho vừa.
Canh giùm xoong nước sôi chưa?
Măng tươi và vịt luộc vừa chín thôi

Vớt vịt ra chặt em ơi
Phi hành, gừng, tỏi thơm rồi xào măng
Đổ hết vào soup cho anh
Nếm/nêm xong sẽ có ăn ngay mà.

Tô bún sắp vịt lên nha
Ngò, rau, chan soup thế là khỏi chê.
Mình chấm nước mắm gừng nè
Bắp chuối, giá, hẹ nữa nhe tuyệt vời…

Trọng Văn - 20071023

myngoc02
17-06-2009, 09:45
Các bạn làm mình thích quá!có nhiều bài thơ hay,vào đây xem khỏi tìm kiếm chi xa.Cám ơn các em rất nhiều!.Ậy ,có các bác nửa chứ!

acaxomcui
22-06-2009, 23:07
CÁNH BUỒM

LERMONTOV (NGA)

Phạm bá Chiểu dịch



Kìa cánh buồm bừng sáng trắng cô đơn
Giữa biển biếc mịt mờ sương giăng tỏa
Buồm tìm chi nơi bến bờ xa lạ
Buồm có gì để lại chốn quê hương

Biển sóng duyềnh, gió gào rú bốn phương
Cột buồm vặn trong đớn đau rên xiết
Than ôi, buồm đâu đi tìm hạnh phúc
Đâu phải từ niềm hạnh phúc buồm xa

Dưới buồm xanh bao con sóng ngọc ngà
Trên buồm ánh ngàn tia vàng nắng đổ
Buồm trăn trở giục biển trào bão tố
Dường trong lòng bão tố có bình yên

acaxomcui
28-06-2009, 10:18
--------------------------------------------------------------------------------


MÀU TÍM HOA SIM

Của Hữu Loan
(Khóc Lê Đỗ Thị Ninh)


Nàng có ba người anh
Đi quân đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh
Tôi người Vệ quốc quân
Xa gia đình
Yêu nàng như tình yêu em gái
Ngày hợp hôn
Nàng không đòi may áo cưới
Tôi mặc đồ quân nhân
Đôi giày đinh
Bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
Bên anh chồng độc đáo
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng đời chiến chinh
Mấy ngưòi đi trở lại
Nhỡ khi mình không về
Thì thương người vợ chờ
Bé bỏng chiều quê
Nhưng không chết
Người trai khói lửa
mà chết người gái nhỏ hậu phương
Tôi về không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con
Đầy bóng tối
Chiếc bình hoa ngày cưới
Thành bình hương
Tàn lạnh vây quanh
Tóc nàng xanh xanh
Ngắn chưa đầy búi
Em ơi giây phút cuối
Không được nghe nhau nói
Không được trông nhau một lần
Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
Áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa đèn khuya bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng
Tấm áo ngày xưa!
Một chiều rừng mưa
Ba người anh
Từ chiến trường đông bắc
Biết tin em gái mất
Trước tin em lấy chồng
Gió sớm thu về
Rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
Khi gió sớm thu về
Cỏ vàng chân mộ chí
Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim
Những đồi hoa sim
Những đồi hoa sim dài
Trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
Tím chiều hoang biền biệt
Nhìn áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa
"Áo anh sứt chỉ đường tà,
Vợ anh mất sớm,
Mẹ già chưa khâu..."*
Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu
Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau
Chiều hoang tím có chiều hoang biết
Chiều hoang tím tím thêm màu da diết.
Nhìn áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu...
Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm
Tím tình ơi lệ ứa
Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành
Vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn
Biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều
hoang màu tím
Tôi ví vọng về đâu
Tôi với vọng về đâu
Áo anh nát chỉ dù lâu...

acaxomcui
20-07-2009, 08:01
Ngày Xưa Hoàng Thị là tuyệt tác của nhà thơ Phạm Thiên Thư.Thơ được phổ nhạc trước 75 và đến nay vẩn được giới trẻ yêu thích.Ai đã từng có mối tình lãng mạn tuổi học trò đều thốt những lời trong bài thơ Ngày xưa Hoàng Thị"Em tan trường về..đường mưa nho nhỏ...."

Ngày xưa Hoàng thị

Phạm thiên Thư

Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Chim non giấu mỏ
Dưới cội hoa vàng

Bước em thênh thang
Áo tà nguyệt bạch
Ôm nghiêng cặp sách
Vai nhỏ tóc dài

Anh đi theo hoài
Gót giày thầm lặng
Đường chiều úa nắng
Mưa nhẹ bâng khuâng

Em tan trường về
Cuối đường mây đỏ
Anh tìm theo Ngọ
Dáng lau lách buồn

Tay nụ hoa thuôn
Vương bờ tóc suối
Tìm lời mở nói
Lòng sao ngập ngừng

Lòng sao rưng rưng
Như trời mây ngợp
Hôm sau vào lớp
Nhìn em ngại ngần

Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Trao vội chùm hoa
Ép vào cuốn vở

Thương ơi! Vạn thuở
Biết nói chi nguôi
Em mỉm môi cười
Anh mang nỗi nhớ

Hè sang phượng nở
Rồi chẳng gặp nhau
Ơi mối tình đầu
Như đi trên cát

Bước nhẹ mà sâu
Mà cũng hòa mau...
Tưởng đã phai màu
Đường chiều hoa cỏ

Mười năm rồi Ngọ
Tình cờ qua đây
Cây xưa vẫn gầy
Phơi nghiêng dáng đỏ
Áo em ngày nọ
Phai nhạt mấy màu

Chân theo tìm nhau
Còn là vang vọng
Đời như biển động
Xóa dấu ngày qua

Tay ngắt chùm hoa
Mà thương mà nhớ

Phố ơi! Muôn thuở
Giữ vết chân tình
Tìm xưa quẩn quanh
Ai mang bụi đỏ
Dáng ai nho nhỏ
Trong cõi xa vời.
Tình ơi!... Tình ơi!...


http://www.youtube.com/watch?v=nfFfdZTMjV4

kinglaptop
24-07-2009, 14:27
một bài thơ mình rất thích và thuộc từ nhỏ, ko nhớ được tựa và tác giả dù đã search nhiều lần, bác nào biết cho xin nha

Ước gì trở lại ngày xưa
Ta về thăm lại ngày chưa biết gì
Cái thời bỏ túi viên bi
Tặng cho em đấy có khi lại đòi
Em cùng bè bạn và tôi
Mặt trăng có mắt, Mặt trời có râu
Trẻ con có xá gì đâu
Trẻ con đâu cũng là cầu sang chơi
Bây giờ thôi lớn cả rồi
Thành Em, thành Bạn, thành Tôi bây giờ!

acaxomcui
24-07-2009, 16:04
Bài nầy quen lắm ...nhưng sao hổng nhớ ra!

nino
25-07-2009, 21:25
còn em mới nghe lần đầu :)

lennel
10-09-2009, 15:51
Vu Vơ - Tế Hanh

Những ngày nghỉ học tôi hay tới
Đón chuyến tàu đi, đến những ga
Tôi đứng bơ vơ xem tiễn biệt
Lòng buồn đau xót nỗi chia xa.

Tôi thấy tôi thương những chiếc tàu
Ngàn đời không đủ sức đi mau
Có chi vướng víu trong hơi máy
Mấy chiếc toa đầy nặng khổ đau.

Bánh nghiến lăn lăn quá nặng nề
Khó phì như nghẹn nỗi đau tê
Lâu lâu còi rúc nghe rên rĩ
Lòng của người đi réo kẻ về.

Kẻ về không nói bước vương vương...
Thương nhớ lan xa mấy dặn trường
Lẽo đẽo tôi về theo bước họ
Tâm hồn ngơ ngẩn nhớ muôn phương.

thaychuastudio
10-09-2009, 21:40
Bài này anh đọc trong quyển mực Tím. Khoảng năm 1995 thì phải

thuongshoo
21-09-2009, 14:49
Hoa trắng thôi cài lên áo tím
Kiên Giang



I.



Lâu quá không về thăm xóm đạo

Từ ngày binh lửa xoá không gian

Khói bom che lấp chân trời cũ

Che cả người thương, nóc giáo đường



Mười năm trước, em còn đi học

Áo tím điểm tô đời nữ sinh

Hoa trắng cài duyên trên áo tím

Em là cô gái tuổi băng trinh



Trường anh ngó mặt giáo đường

Gác chuông thương nhớ lầu chuông

U buồn thay ! Chuông nhạc đạo

Rộn rã thay ! Chuông nhà trường



II.



Lần kia anh ghiền nghe tiếng chuông

Làm thơ sầu mộng dệt tình thương

Để nghe khe khẽ lời em nguyện

Thơ thẩn chờ em trước thánh đường



Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đỗ

Hai bóng cùng đi một lối về

E lệ, em cầu kinh nho nhỏ

Thẹn thùng, anh đứng lại không đi



III.



Sau mười năm lẽ anh thôi học

Nức nỡ chuông trường buổi biệt ly

Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo

Tiễn nàng áo tím bước vu quy



Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ

Chiếc áo tang liệm khối tuyệt tình

- Hoa trắng thôi cài lên áo tím

Thôi còn đâu nữa tuổi băng trinh



Em lên xe cưới về quê chồng

Dù cách đò ngang, cách mấy sông

Anh vẫn yêu em người áo tím

Nên tình thơ ủ kín trong lòng



IV.



Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo

Anh làm chiến sĩ giữ quê hương

Giữ tà áo tím, người yêu cũ

Giữ cả lầu chuông, nóc giáo đường



Mặc dù em chẳng còn xem lễ

Ở giáo đường u tịch chốn xưa

Anh vẫn giữ lầu chuông gác thánh

Nghe chuông truy niệm mối tình thơ



Màu gạch nhà thờ còn đỏ thẫm

Như tình nồng thắm thuở ban đầu

Nhưng rồi sau chuyến vu quy ấy

Áo tím tình thơ đã nhạt màu



V.



Ba năm sau chiếc xe hoa cũ

Chở áo tím về trong áo quan

Chuông đạo ngân vang hồi vĩnh biệt

Khi anh ngồi kết vòng hoa tang



Anh kết vòng hoa màu trắng lạnh

Từng cài trên áo tím ngây thơ

Hôm nay vẫn đoá hoa màu trắng

Anh kết tình chung gởi xuống mồ



VI.



Lâu quá không về thăm xóm đạo

Không còn đứng nép ở lầu chuông

Những khi chuông đổ anh liên tưởng

Người cũ cầu kinh giữa thánh đường



"Lạy Chúa con là người ngoại đạo

Nhưng tin có Chúa ở trên cao

Trong lòng còn giữ màu hoa trắng

Cứu rỗi linh hồn con, Chúa ơi !"



Bến Tre, 14-11-1958


Kiên Giang


Nhạc sĩ Anh Bằng phổ thành bài hồi chuông xóm đạo. Hồi xưa tưởng bài này nói quê tui vì quê tui cũng kêu là xóm đạo :D Ai dèlol

Bài buồn quá! Sao tui mê nhạc buồn?

[=========> Bổ sung bài viết <=========]

tui hồi đó cũng có mê 1 bé theo đạo.
Sau này tới học ĐH mà vẫn chưa biết nhà! Rồi sau đó ở chốn thị thành, con tim tui đã đổi thay. Tui mê người khác rồi! Bởi vậy, giờ mới biết yêu là khó mà lại khổ.

lennel
21-09-2009, 15:13
Thơ Raxul Gamzatop!


Trên đời này chỉ có ba bài hát
Đủ nói hết buồn vui thế giới tâm hồn.
Hay hơn cả là bài ca thứ nhất
Bà mẹ dịu dàng khẽ hát ru con.

Bài thứ hai cũng là bài của mẹ,
Khi con trai mẹ chết, cánh tay già
Ôm xác con, hát một mình lặng lẽ...
Những bài hát trên đời là bài hát thứ ba.

huongct
21-09-2009, 16:39
Cố gắng ghi rõ tên người dịch nhé Lên Nè !

tam_bb2003
21-09-2009, 17:25
Mấy sư phụ viết nhạc vàng và nhạc tiền chiến sao câu cú "chuẩn ko cần chỉnh" và bóng bẩy nữa. Còn nhạc teen bây giờ nghe nó "khùng khùng" sao đó.

xitrumcan
22-09-2009, 14:29
Mình mới search được trên mạng. Đây là bài "Nhịp Cầu Tuổi Thơ" của tác giả Đỗ Huy Chí

Giá còn trở lại ngày xưa
Tôi về thăm lại thời chưa biết gì
Cái thời bỏ túi viên bi
Đã cho em đấy có khi lại đòi
Em. Và bè bạn. Và tôi
Mặt trăng có mắt mặt trời có râu
Tuổi thơ nào sá gì đâu
Tuổi thơ đâu cũng là cầu sang chơi
Bây giờ thôi lớn cả rồi
Thành em thành bạn thành tôi bây giờ
Cùng chung một tuổi ngây thơ
Nào có ai biết ai ngờ mai sau…
Vui thì rộng, buồn thì sâu
Bàn chân lại đặt nhịp cầu đong đưa
Nối ngày nay với ngày xưa
Biết rồi lại nối với chưa biết gì
Đỗ Huy Chí

(Không biết câu đầu có đúng không?)

gloc88
22-09-2009, 23:33
HOA TRẮNG THÔI CÀI TRÊN ÁO TÍM




Giặc chiếm lầu chuông xây ổ súng
Súng gầm rung đổ gạch nhà thờ
Anh gom gạch nát, xây tường luỹ
Chiếm lại lầu chuông, giết kẻ thù

Nhưng rồi người bạn cùng trang lứa
Đã chết hiên ngang dưới bóng cờ
Chuông đổ ban chiều em nức nở
Tiễn anh ra khỏi cổng nhà thờ

Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Mà cài trên nắp cỗ quan tài
Điểm tô công trận bằng hoa trắng
Hoa tuổi học trò mãi thắm tươi

Xe tang đã khuất nẻo đời
Chuông nhà thờ khóc đưa người ngàn thu
Từ đây tóc rũ khăn sô
Em cài hoa trắng trên mồ người xưa.
(1958)


KIEN GIANG -Hà huy Hà




Sao bài này khác bài ở đây http://ddth.com/showthread.php?t=305685 vậy nhỉ?

Bài của thuongshoo post nhẹ nhàng & thơ hơn

lennel
25-09-2009, 14:20
tác phẩm của : Trang Nhi


Mùa đông và tôi


Tôi định viết về mùa đông
Có ghế đá công viên phủ màu tuyết trắng
Có ngọn đèn đường đổ gió hắt hiu
Và những gót giày bước vội vã lên nhau
Nhưng hình như người ta viết rồi.

Nên tôi định viết về mùa đông có những con mèo
Nửa đêm hoang gào gọi nhau tìm hơi ấm
Những con cá trong khe, ngủ vẫn còn mở mắt
Và trên dòng sông băng
Có những bóng người cô đơn đi xiên qua những bóng người cô đơn khác
Nhưng những gì tôi vừa nghĩ ra
Người ta đã viết hết

Nên tôi định viết về anh
Như cánh chim di cư mỗi khi gió bấc thổi về
Anh bỏ phương tôi, đi tìm những phương trời ấm áp
Người ta gọi đó là bản năng
Còn tôi gọi đó là phản bội

Nên có lẽ tôi sẽ viết về tôi
Lạnh lẽo và cay nghiệt
Trơ trụi và im lìm
Sẽ mặc kệ những con cá, con mèo, công viên và những bóng người xiên qua nhau trên phố hắt hiu
Sẽ mặc kệ những giấc mơ cứ theo nhau về khi tôi còn thao láo nhìn ra ngoài khung cửa
Sẽ, sẽ và sẽ ...
mặc kệ
cho nước mắt rơi
chừng nào cạn khô thì thôi.

acaxomcui
25-09-2009, 16:02
Anh bỏ phương tôi, đi tìm những phương trời ấm áp
Người ta gọi đó là bản năng
Còn tôi gọi đó là phản bội



Trong những cuộc tình tan vỡ,lời ngụy biện của kẻ phản bội luôn kèm theo một cách bình thường.Còn người ...chịu đựng bao nhiêu cay đắng!

lennel
27-09-2009, 13:42
Người đã đi, nhưng những bài thơ người để lại vẫn còn đó, chân thật và tự nhiên đến lạ kì, chân thật và tự nhiên đến nỗi, lần đầu đọc, tôi đã thấy như người quen, hoặc cao hơn, như nói tự trong lòng, như trong hơi thở của tôi.

Không biết cuộc hành trình 51 năm trong cõi tạm của người, người đã tìm được những gì, đã tìm được cái người định tìm chưa, nhưng trăn trở về cuộc kiếm tìm đã được ghi lại thành những dòng đầy trăn trở vang vọng về sau, dội vào hồn người, vào thinh không không dứt





Tìm

Phương xích lô.



.....



Tôi đi tìm lửa trong đêm
Tìm ngọc trong đá, tìm sen trong bùn
Tìm cao giữa đám thấp lùn
Tìm rồng giữa lũ giun trùn ngu ngơ
Tôi đi tìm thực trong mơ
Tìm thanh trong tục, tìm thơ trong đời
Tìm người giữa lũ đười ươi
Tìm tri âm giữa tiếng cười, lời chê.
Tôi đi tìm tỉnh trong mê
Tìm yên lặng giữa bốn bề phong ba
Tôi đi tìm Phật trong Ma
Tìm Thánh trong Quỷ, tìm Ta trong mình.

acaxomcui
28-09-2009, 08:22
Minh Phương,
Phương xích lô?

-----------------




Sáng nay,gió bấc non thổi vào Cần Thơ, trời se lạnh.Gần sáng,thức giấc trăn trở nghĩ ngợi mông lung.Thèm một bài thơ tình mùa đông,mùa của tình yêu nồng cháy!

BIG BET
30-09-2009, 12:15
MẸ ƠI!

Mẹ đã còng lưng cho con đứng thẳng
Con lớn khôn, Mẹ lam lũ một đời
Từng sợi tóc rụng rơi như vết tích
Con bước dài, không lạc lối Mẹ ơi!

Nhớ về Mẹ, là một thiên cổ tích
Chiếc đũa tiên, chạm khắp mọi người
Bà Tiên ấy vẫn một đời áo rách !
Để con lành, giữa cuộc sống chơi vơi!

Nhìn chiếc cối, cau trầu, con lặng ngắt
Mẹ bạc vôi, để con được thắm nồng
Giờ nhớ Mẹ, biết tìm đâu Mẹ hỡi!
Thanh thản cười, Mẹ về cõi hư không

************

Công Danh

Mẹ đi tận cuối chân trời
Cha lên đỉnh ngọn bến đời cưu mang
Con không lật giấy sang trang
Để giờ vẫn thế lỡ làng công danh

Mẹ đi bước chậm bước nhanh
Cha lưng cao thấp loanh quanh cuộc đơì
Bao giờ cho đến tháng Mười
Con về lưng thẳng đón Người...Mẹ, Cha?



Có không ít những nhà thơ chỉ cần có 1 bài thơ mà đã có luôn 1 góc chiếu ngồi ngăn ngắn giữa thi đàn Việt Nam. Tất nhiên thơ của họ có thể không chỉ 1 bài nhưng những bài khác đều nhờ nhờ, đùng đục, lẫn lộn với cơ man nào là thơ của mấy cháu giỏi văn viết nghịch trong giờ toán.


Trần Hòa Bình là 1 người trong số ấy. Chỉ cần bài “Thêm một” anh đã có được điều mà rất nhiều nhà thơ khác cặm cụi cả đời cũng không có. Anh vẫn thường nói với mọi người đấy là bài thơ “giời cho”. Nếu chẳng có cái thứ từ trên trời rơi xuống ấy thì chắc hẳn mọi người chỉ biết anh với bút danh Tầm Thư một chuyên gia gỡ rối tơ lòng. Trên trang báo anh đã giúp cho biết bao đôi lứa tìm được hạnh phúc. Nhưng như các cụ chúng nó vẫn thường nói “sinh nghề tử nghiệp” hạnh phúc của riêng anh thì anh lại chẳng thể cứu vãn.


Nhưng thôi, trước hết chúng ta không nên hoãn cái sự sung sướng khi thưởng thức 1 bài thơ hay. Nhà thơ Trần Hòa Bình đã rụng khỏi cõi tạm về với vĩnh hằng vào ngày 16/8/2008, chắc chắn anh sẽ vui vẻ khi vĩnh viễn rời xa cái cõi đời ô trọc này. Cảm ơn anh đã để lại một bài thơ xuất chúng. Anh đã đi vào hư vô nhưng bài thơ của anh sẽ bất tử trong lòng độc giả. Một lần nữa xin chân thành cảm ơn anh.


Thêm Một
Trần Hòa Bình

Thêm một chiếc lá rụng
Thế là thành mùa thu
Thêm một tiếng chim gù
Thành ban mai tinh khiết

Dĩ nhiên là tôi biết
Thêm một - lắm điều hay
Nhưng mà tôi cũng biết
Thêm một - phiền toái thay

Thêm một lời dại dột
Tức thì em bỏ đi
Nhưng thêm một chút lầm lì
Thế nào em cũng khóc

Thêm một người thứ ba
Chuyện tình đâm dang dở
Cứ thêm một lời hứa
Lại một lần khả nghi

Nhận thêm một thiệp cưới
Thấy mình lẻ loi hơn
Thêm một đêm trăng tròn
Lại thấy mình đang khuyết

Dĩ nhiên là tôi biết
Thêm một lắm điều hay.

superthin
30-09-2009, 13:15
Mất mùa bởi tại thiên tai
Được mùa nhờ bởi thiên tài Đảng ta.

onggia9999
05-10-2009, 20:58
Nữa vòng trái đất hóa yêu thương,
Cao vút đường bay dài nổi nhớ.
Em ra đi từ hạ buồn năm trước,
Hạ lại về anh mới thấy xa em.

acaxomcui
06-10-2009, 10:47
Nữa vòng trái đất hóa yêu thương,
Cao vút đường bay dài nổi nhớ.
Em ra đi từ hạ buồn năm trước,
Hạ lại về anh mới thấy xa em.

Ông già chó gặm nên chuyễn sang thơ tự sáng tác đi!

onggia9999
07-10-2009, 17:38
Ông già chó gặm nên chuyễn sang thơ tự sáng tác đi!

Dạ, coi tới đây thấy hay quá nên thơ trong người tự nhiên nó chảy tồ tồ ra không kịp dừng. :)

lennel
11-10-2009, 15:00
Thuyền đi

Huy Cận


Trăng lên trong lúc đang chiều,
Gió về trong lúc ngọn triều mới lên.
Thuyền đi, sông nước ưu phiền;
Buồm treo ráng đỏ giong miền viễn khơi.
Sang đêm thuyền đã xa vời;
Người ra cửa biển nghe hơi lạnh buồn.
Canh khuya tạnh vắng bên cồn,
Trăng phơi đầu bãi, nước dồn mênh mang.

Thuyền người đi một tuần trăng,
Sầu ta theo nước, tràng giang lững lờ.
Tiễn đưa đôi nuối đợi chờ -
Trông nhau bữa ấy; bây giờ nhớ nhau


.

huongct
11-10-2009, 22:06
Hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê

Tiễn đưa về cửa biển
Những giọt nước lìa nguồn
Đôi tâm hồn cô tịch
Nghe lắng sầu cô thôn
Dưới trời mây heo hút
Hơi vọng cổ nương bờ tre bay vút

Điệu hò... ơ theo nước chảy chan hòa
Năm tháng đã trôi qua
Ray rứt mãi đời ta
Nắng mưa miền cố thổ
Phong sương mấy độ qua đường phố
Hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê.

Sơn Nam

Mỗi khi nghe những câu thơ này, lòng tôi cứ mãi bồi hồi !!!

TongNghien
11-10-2009, 22:36
Hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê

Tiễn đưa về cửa biển
Những giọt nước lìa nguồn
Đôi tâm hồn cô tịch
Nghe lắng sầu cô thôn
Dưới trời mây heo hút
Hơi vọng cổ nương bờ tre bay vút

Điệu hò... ơ theo nước chảy chan hòa
Năm tháng đã trôi qua
Ray rứt mãi đời ta
Nắng mưa miền cố thổ
Phong sương mấy độ qua đường phố
Hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê.

Sơn Nam

Mỗi khi nghe những câu thơ này, lòng tôi cứ mãi bồi hồi !!!

Bài thơ này hay quá !

dinhbaochau
12-10-2009, 09:08
Ta chờ thêm 60 năm lẻ nữa
Ngồi trên nóc tủ
Ngắm gà khỏa thân

acaxomcui
12-10-2009, 13:57
Hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê

Tiễn đưa về cửa biển
Những giọt nước lìa nguồn
Đôi tâm hồn cô tịch
Nghe lắng sầu cô thôn
Dưới trời mây heo hút
Hơi vọng cổ nương bờ tre bay vút

Điệu hò... ơ theo nước chảy chan hòa
Năm tháng đã trôi qua
Ray rứt mãi đời ta
Nắng mưa miền cố thổ
Phong sương mấy độ qua đường phố
Hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê.

Sơn Nam

Mỗi khi nghe những câu thơ này, lòng tôi cứ mãi bồi hồi !!!


Nói đến Sơn Nam,như nói đến con người đất phương nam,như được cãm giác hồn người mở cỏi một miền đất đầy tình yêu thương!thật gần gủi!

kinglaptop
14-10-2009, 17:43
XA QUÊ

Xa quê đã mấy mươi năm
Về làng lạ cả bước chân của mình
Ngược xuôi trong cuộc mưu sinh
Bây giờ trở lại hoá mình thăm quê
Ra đi buổi ấy trưa hè
Mang theo cả những tiếng ve trong lòng
Trải bao ngày tháng bão giông
Cánh chim lưu lạc đục, trong xứ người
Bạc vàng vô nghĩa cả thôi
Sao bằng đất Mẹ một nơi ta về
Ngõ làng xanh mãi rặng tre
Vẫn ngày xưa, vẫn tình quê ấm nồng


Vườn rau xanh ngắt mướp dưa
Nồi cơm của Mẹ thoảng đưa hương nồng
Ngồi đây nhớ buổi chợ đông
Nhớ canh rau nấu cua đồng ngọt thơm
Phương này nước mắt chan cơm
Khói lam quê Mẹ chiều hôm nhớ nhà
Ai hò một khúc dân ca
Để thương, để nhớ, đậm đà trong tim

Rượu quê chẳng mác chẳng tem
Mới vừa cạn chén đã mềm cả môi
Rượu quê thương hiệu lâu rồi
Nút chai lá chuối làm vui cả làng
Cất từ nếp cái hoa vàng
Rượu quê uống sáng mơ màng tận đêm
Nhớ lần họp lớp đó em
Ai say đứng ở bên thềm ngẩn ngơ
Rươụ quê mà gặp khách thơ
Chén nghiêng trăng rụng lòng ngơ ngẩn lòng ...

Tác giả: chưa nhớ ra, ai nhớ bổ sung giúp

lennel
30-10-2009, 21:21
Dạ Khúc

Tác giả :
Rikimaru Kenji




Lệ rớt vào đêm đẫm tiếng đàn
Nhịp lòng tê dại với trăng hoang
Ngân nga giọt rượu rơi òa vỡ
Tí tách màn khuya phủ úa tàn
Sót lại trong đêm, cơn mộng đắng
Môi mềm, vương vãi nụ miên man..
Nguyệt cầm gãy khúc sầu lai láng
Lặng chút hồn ta... hóa ngổn ngang..

lennel
23-11-2009, 21:55
Xuân đi trốn!

Tác giả :

thangdiennhat



Hồn tôi tìm nơi trốn Tình tôi
Cành Mai hé nụ đón Xuân rồi
Chỉ còn một chút Đông còn đọng
Trong mắt em buồn ngập hồn tôi


Hồn tôi tìm nơi trốn tình tôi
Ngày mai Đông đã chết thật rồi
Đông chết đúng vào ngày em mất
Tôi tìm nơi trốn ký ức tôi.













....






Khóc chó

Tác giả :


1t2u3a4n

----



Ta khóc mi trong lặng im
Hồ dễ mấy ai tin Người khóc Chó?

Mi đã đi xa, cổng nhà giờ bỏ ngỏ
Cái vẫy đuôi mừng bỗng hóa xa xăm...

Thế sự đảo điên, ta ngậm ngải tìm trầm
Người với Chó vẫn nặng tình thương mến!
Phút giã biệt, ta nghẹn ngào giấu tiếng
Bởi khoảng cách Chó _ Người...

Oan nghiệt lắm mi ơi....

Nỗi thương mi không thể khóc thành lời
Nước mắt buồn không thể rơi trên má
Chốn mi nghỉ không thể thành mồ mả
Nén hương thơm ta lặng thắp trong lòng.

Ở cõi âm có khát vũng nước trong
Có còn nhớ góc sân ngày xưa ấy
Trở lại nhé, Chó ơi, đừng ngại
Ta vẫn ngồi mong, dẫu biết
Chẳng bao giờ...

lennel
01-12-2009, 20:24
Nguyễn Thụy Kha,



Đất

Em là biển thì anh xin là đất.
Đất lặng im nhưng đất chẳng vô tình.
Đất dịu dàng ôm chặt biển xanh.
Biển sâu thẳm mênh mông
.....................đất lẽ nào không biết.

Biển trăn trở buồn vui gào thét.
Có nghe chăng lòng đất âm vang.
Đã nhiều khi lòng đất bàng hoàng.
Bỗng sụt xuống nhường thêm cho biển đấy.

Suốt năm tháng mạch nguồn tuôn chảy.
Đất góp thêm tình biển lúc đầy vơi.
Đất âm thầm nghe lòng biển reo vui.
Tiếng sóng vỗ biết trái tim mình đập.
Có bao nước đất dồn về ôm ấp.
Cho biển mênh mông, cho biển mặn mà.

Trách chi nhiều hỡi em, biển bao la.
Đất lặng im .......
...........Nhưng không vô tình đâu nhé.

quoc1
02-12-2009, 01:38
Nhớ con sông quê hương

Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ

Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên sông
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ

Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông
*
* *
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam”
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết…

Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi! Lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không ghành thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương…

acaxomcui
02-12-2009, 06:49
Bạn giới thiệu tác giã bài thơ"nhớ con sông quê hương"dùm nhé bạn.Nếu được vài hàng ghi cãm xúc thì hay biết mấy!

southVN
02-12-2009, 11:55
ĐÔI MẮT NGƯỜI SƠN TÂY
Quang Dũng




Em ở thành Sơn chạy giặc về

Tôi từ chinh chiến cũng ra đi

Cách biệt bao ngày quê Bất Bạt

Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì



Vừng trán em vương trời quê hương

Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương

Tôi thấy xứ Đoài mây trắng lắm

Em đã bao ngày em nhớ thương!



Từ độ thu về hoang bóng giặc

Điêu tàn ôi lại nối điêu tàn

Đất đá ong khô nhiều suối lệ

Em đã bao ngày lệ chứa chan?



Mẹ tôi, em có gặp đâu không?

Bao xác già nua ngập cánh đồng

Tôi nhớ một thằng con bé dại

Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông !



Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn

Về núi Sài Sơn ngắm lúa vàng

Sông Đáy chậm nguồn quanh Phú Quốc

Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng



Bao giờ tôi gặp em lần nữa

Ngày ấy thanh bình chắc nở hoa

Đã hết sắc màu chinh chiến cũ

Còn có bao giờ em nhớ ta


ĐÔI BỜ
Thương nhớ ơ hờ ...thương nhớ ai
Sông xa từng lớp lớp mưa dài
Mắt kia em có sầu cô quạnh
Khi chớm thu về một sớm mai?
Rét mướt mùa sau chừng sắp ngự
Kinh thành em có nhớ bên kia
Giăng giăng mưa bụi quanh phòng tuyến
Hiu hắt chiều sông lạnh đất Tề
Khói thuốc xanh dòng khơi lối xưa
Đêm đêm sông Đáy lạnh đôi bờ ..
Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ
Xa lắc rồi em người mỗi ngã
Bên nầy đất nước nhớ thương nhau
Em đi áo mỏng buông hờn tủi
Là hết, là hết, thôi rồi chuyện trước sau

tathuytram
05-12-2009, 10:55
Cả nhà ơi, mình mới gia nhập diễn đàn thấy topic này hay quá nên vào góp vui cùng cả nhà bài thơ này, đây là bài thơ mà dân tài chính kế toán bọn mình rất thích, mong là cả nhà có những phút thư giãn sau khi đọc bài thơ....

THƠ TÌNH KẾ TOÁN (sưu tầm)

Yêu em, anh chấp nhận đầu tư dài hạn
Dẫu biết mình tài sản chẳng hơn ai
Phải bổ sung bằng nguồn vốn đi vay
Chỉ mong được có em trong vòng tay duyên Nợ
Ta quen nhau cũng gần hai niên độ
Biết bao nhiêu nghiệp vụ đã phát sinh
Tình yêu đâu là tài sản hữu hình
Mà sao cứ hao mòn theo năm tháng

Ta gặp nhau trong mỗi kỳ kế toán
Cứ ngỡ tình mình lãng mạn quá đi
Gặp thường xuyên, anh sợ khoản phải chi
Mà định kỳ em lại không đồng ý

Em đâu hiểu cùng tình yêu còn song hành tình phí
Anh phải hạch toán làm sao cho hợp lý cả hai bên

Xa em rồi anh mới lại hiểu thêm
Đường đến tim em phải dự phòng đau khổ
Để có tình yêu đôi khi đành chịu lỗ
Nhưng tình yêu đâu phân bổ được nhiều lần

Đến bây giờ anh vẫn mãi phân vân
Không hiểu tình yêu có cần tìm nguyên giá
Nỗi đau kia có thành Nợ mà anh phải trả
Xin để anh kết chuyển hết vào tim

Em có về xem lại nhật ký chung
Kỷ niệm một thời ta cũng nhau ghi sổ
Anh dự toán tình ta không dang dở
Em thì thầm: "Đừng ghi đỏ nhé anh!"
Thư tình anh bản báo cáo mong manh
Anh trao vội không thuyết trình gì cả
Bởi anh nghĩ ta không còn xa lạ
Chế độ hiện hành đã nói hộ lòng anh

Những lời yêu thực tế đích danh
Những tâm sự bình quân anh nói được
Những ước mơ nhập sau mà xuất trước
Em mỉm cười ghi nhận hết lòng anh

Còn nhớ không em những buổi chiều
Những chiều mưa chứng từ nào tả xiết
Lời nồng nàn anh trao em chi tiết
Thật dịu dàng em tổng hợp hết tình anh

Em trở về nhận lại vốn liên doanh
Kiểm kê lại những lần anh sơ ý
Kỷ niệm dẫu thừa xin em đừng xử lý
Để anh mãi coi là chi phí dở dang...

1n1
05-12-2009, 14:02
Bà con chú ý, hú hý làm gì, để sức ôn thi, sự nghiệp trước đã... ;)

lennel
15-12-2009, 00:30
* Vài nét về tác giả:

Huyền Kiêu tên thật là Bùi Lão Kiêu, sinh năm 1918 tại Hà Sơn Bình. Ông là nhà thơ tình nổi tiếng với những tác phẩm đã xuất bản như Sang Xuân, Mùa Cày, Bầu Trời...



TƯƠNG BIỆT DẠ

Hiu hắt trăng khuya lạnh bốn bề
Ly sầu lên vút tới sao Khuê
Quý thay giây phút gần tương kiệt
Vương vấn người đi với kẻ về

Ngồi suốt đêm trường không nói năng
Ngậm ngùi chén rượu ánh vầng trăng
Người xưa lưu luyến ra sao nhỉ?
Có giống như mình lưu luyến chăng?

Đã tắt lò hương, lạnh phím đàn
Thư phòng sắp sẵn để cô đơn
Trời cao, mây nhạt ngàn sao rụng
Một dải sương theo vạn dặm buồn

Sớm biệt ly nhau không nhớ nhau
Nửa đêm chợt tỉnh bỗng dưng sầu
Trăng mùa xuân đó ai tâm sự?
Anh đã xa rồi, anh biết đâu?

1939

dq_ninh
15-12-2009, 05:12
Đây mới là bài thơ bất hủ nhất. Một tuyệt tác của thế kỷ 20, tiền bất cổ-nhân, hậu vô lai-giả:



"Xít ta lin! Xít ta lin!
Yêu biết mấy nghe con tập nói,
Tiếng đầu lòng con gọi Xít ta lin.
Mồm con thơm sữa xinh xinh,
...
...

Xít ta lin! Xít ta lin!
Hỡi ơi! ông mất đất trời biết không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương thân thương một, thương ông thương mười."

Không những là bất hủ nhất, mà còn nhiều tính chất sáng tạo nhất. Đứa bé mới tập nói, mà tiếng đầu lòng không là một tiếng ba, hay mẹ, mà phát luôn một lúc được cả ba âm "xít ta lin" của một ngoại ngữ, thì quả nhiên là thần đồng trên tất cả các thần đồng. Và đặc biệt, còn thần đồng hơn cả Phù Đổng Thiên Vương trong truyền thuyết ngàn năm của giòng giống Lạc Hồng.

Chỉ có một bộ óc siêu việt, mới có thể sáng tác được một bài thơ ...đầy chất sáng tạo như thế. Tất cả những đại thi hào trên thế giới này không thể sánh dưới gót giầy...

havidu
15-12-2009, 08:46
Đúng là... bất hủ ( Tức là không có cái hủ nào chưa nổi !!! :no: )

Bác nên đọc thêm các câu chuyện kiểu như anh Hai Thiêng (liêng). Để thấy VN có nhiều Tẹc mi nây tờ lắm lắm :punk:

huongct
15-12-2009, 21:03
Sao kỳ vậy ta ! Tui có ý kiến nhé, cái topic này là "Những vần thơ bất hủ", đương nhiên phải chọn những bài thơ thực sự hay để post chứ, và một điều quan trọng là phải ghi rõ tên tác giả.

Như cái bài thơ "bắp ơi" do Lennel post mà cũng gọi là bất hủ thì kỳ quá :no:




Bắp ơi!.

Phan chí Anh

Có lẽ trên đời nầy
Chẳng ai như trái bắp
Làm nũng mẹ mãi thôi
Cả khi già râu mọc.
..
Chẳng bao giờ đi học
Cũng ko hề đi chơi
Suốt ngày để mẹ ẵm
Không buồn sao bắp ơi...
.

lennel
16-12-2009, 13:02
Như cái bài thơ "bắp ơi" do Lennel post mà cũng gọi là bất hủ thì kỳ quá :no:







chú hương nói cũng đúng...

nhưng sao chú ko nghĩ dùm cho len là.....

.







Mời mọi người vào chia sẻ những bài thơ mà mình yêu thích nhất =]



nhưng len tôn trọng góp ý của chú...

len post sửa lại bài khác nó vừa " bất hủ " mà cũng vừa " mình yêu thích " nữa cho phuhop hén chú Hương...

(để len sửa bên kia luôn )

......





Năm 1911, nhà thơ người Bỉ Maurice Maeterlinck (1862-1949) nhận giải Nobel văn học, ông có bài thơ nổi tiếng Et s'il revenait un jour (Nếu mai chàng trở về), sau đây là bản tiếng Pháp:


Et s'il revenait un jour

Et s'il revenait un jour
Que faut-il lui dire ?
- Dites- lui qu'on l'attendit
Jusqu'à en mourir…



Et s'il m'interroge encore
Sans me reconnaître ?
Parlez-lui comme une sœur,
Il souffre peut-être…



Et s'il demande où vous êtes
Que faut-il répondre ?
- Donnez-lui mon anneau d'or
Sans rien lui répondre…



Et s'il veut savoir pourquoi
La salle est déserte ?
- Montrez-lui la lampe éteinte
Et la porte ouverte…

Et s'il m'interroge alors
Sur la dernière heure ?
- Dites-lui que j'ai souri
De peur qu'il ne pleure…

Bài này đã được nhiều người chuyển ngữ sang tiếng Việt. xin chép vào đây bài của Thanh Tịnh phỏng dịch

1. Nếu chàng trở lại

Nếu một ngày kia anh trở về
Chị ơi, em biết nói gì đây?
- Bảo rằng chị giữ niềm chung thủy
Chờ đợi anh về, hết phút giây.



Nếu chàng còn hỏi những gì thêm,
Vì chẳng nhìn ra được dáng em.
- Hãy nói như người em gái nhỏ;
Chàng đau lòng lắm, biết không em?



Nếu chàng có hỏi chị về đâu?
Em nói làm sao để khỏi sầu?
- Chiếc nhẫn vàng đây em gửi lại,
Nhìn chàng, có phải nói gì đâu!



Nếu chàng muốn hỏi tại làm sao
Phòng vắng thê lương tự buổi nào?
- Hãy chỉ chiếc tim đèn đã lụi,
Cửa phòng mở toác, gió vào mau...



Nếu chàng còn hỏi thêm giờ chót
Chị đã làm sao, đã nói gì?
- Hãy bảo, sợ chàng rơi lệ thảm
Mỉm cười, chị đã khép đôi mi.


.

lennel
26-12-2009, 14:46
kô biết tác giả là ai ???


THƯ CỦA CHA


Giấy báo con đậu đại học
Mẹ mừng quýnh vấp bờ mương
Cha mừng buông rơi cán cuốc
Vùng kinh tế mới tưng bừng ...

Vội bán non hai sào đậu
Cho con hành trang lên đường
" Thị thành xa hoa rực rỡ
Mình nghèo ráng học nghe con .."

Con đi việc nhà dời lại
Vai mẹ thêm gầy mẹ ơi
Bầy em vẫn còn thơ dại
Mình cha cặm cụi trên đời .

Thư cha đến giữa giảng đường
Con đọc quên nghe thầy giảng
Lá thư còn đọng mùi hương
Cỏ , rơm, đất , bùn , mưa , nắng ...

" Việc đồng dạo này bận quá
Nhớ con không biết làm xao
Con hãy giữ gìn sức khỏe
À nhà vừa báng con heo .."

Thư viết đầy lỗi chính tả
Con bật khóc giữa giảng đường
Vòng tay nuôi con khôn lớn
Lần đầu cầm bút rưng rưng ....

....

.

acaxomcui
27-12-2009, 09:01
Cám ơn lão Hương khó tính!nhờ lão mà tớ xem được bài thơ Nếu mai chàng trở về .Cám ơn lão!

huongct
28-12-2009, 22:23
Cám ơn lão Hương khó tính!nhờ lão mà tớ xem được bài thơ Nếu mai chàng trở về .Cám ơn lão!


Theo em thấy topic này rất có giá trị, hai chữ "bất hủ" đâu phải đơn giản, bởi vậy làm càng nhắc nhở mọi người cố gắng chắt lọc tác phẩm. Chắc chắn topic ngày càng hay ! :D

lennel
30-12-2009, 20:11
DẠY HỌC Ở THUẬN NINH


Thuận Ninh ơi .. chơi vơi dốc sỏi
Qua truông dài trĩu nặng đầy vơi
Sáng lập thu mây trắng bung trời
Thong dong bước nao lòng đến lạ !

Nhớ cơn mưa ngập ngừng luống rạ
Ngược xuôi về dạy chữ cho em
Lòng quay quắt quê xa bề bộn
Gói giã từ một chốn nhớ quên ..

Gió lắc lay .. trường bên sông Quéo
Mưa Gò Bồi .. lỡ bạn gieo neo
Viên phấn nhỏ dìu em mấy nẻo
Hát đi em , én liệng quê nghèo .

Bài thơ của t/g Cao Văn Tam in trong tập "Tấm lòng nhà giáo " của nhà xuất bản giáo dục

kiettt
30-12-2009, 21:12
DẠY HỌC Ở THUẬN NINH


Gió lắc lay .. trường bên sông Quéo
Mưa Gò Bồi .. lỡ bạn gieo neo
Viên phấn nhỏ dìu em mấy nẻo
Hát đi em , én liệng quê nghèo .

Bài thơ của t/g Cao Văn Tam in trong tập "Tấm lòng nhà giáo " của nhà xuất bản giáo dục




Lennel có bài thơ vần eo, đọc lên muốn lẹo lưỡi luôn á :lick: dù bài thơ rất cảm động.

Khổ cuối có lẽ "Gió lắt lay" thì đúng chính tả hơn bạn ạ, lỗi thường gặp của người nói giọng Nam bộ.

huongct
30-12-2009, 21:23
Khổ cuối có lẽ "Gió lắt lay" thì đúng chính tả hơn bạn ạ, lỗi thường gặp của người nói giọng Nam bộ.


Em thì nghĩ "lắc lay" mới đúng chính tả ! 'lắc' từ 'rung lắc', còn 'lay' từ 'lay động'
Còn chữ 'lắt' như anh nói hình như em chưa gặp, không biết trong ngôn ngữ địa phương ngoài bắc thì chữ 'lắt' xuất hiện trong từ nào vậy anh ?.

kiettt
30-12-2009, 21:41
Lắc lay mang nghĩa hơi mạnh, dùng chỉ hành động thì được, còn lắt lay nghe nó mang mác, buồn hơn và yếu ớt hơn.

Nhớ mang máng vài ví dụ:
- Lay lắt như ngọn đèn trước gió.
- "tà áo em dịu dàng màu Lục Thủy - mặt hồ Gươm sương khói lắt lay"

Không dẫn chứng nữa được, chỉ là đọc bài thơ của Lenne thì tự nhiên nó bật ra trong đầu vậy thôi. Chữ nghĩa kiểu này phải hỏi cô Cọp hay Tống Nghiên ấy, truy tớ là tớ chịu chết :lick:

huongct
30-12-2009, 22:05
Có lẽ anh Kiệt bị nhầm ! chữ "lắt lay" mà anh nói em mới sực nhớ người bắc hay dùng là chữ "lay lắt", nó tương đương với chữ "lay lất" trong miền nam, mà mình hay gặp trong câu "sống lay lất (lắt) qua ngày". Chữ "lay lắt" theo em hiểu nôm na là "tàn tàn" theo ý tiêu cực rề rà, nó chủ yếu chỉ 'trạng thái' chứ không chỉ 'hành động' như chữ "lay lắc".

Em thấy cái khó để xác định tác giả chủ ý xài từ nào, nằm ở chổ này:

"Gió lắc lay .. trường bên sông Quéo
Mưa Gò Bồi .. lỡ bạn gieo neo"

Nếu như theo câu thơ trên thì dùng từ nào cũng có thể đúng cả bởi những cái dấu chấm chấm bí ẩn kia ! Nếu là "gió lắc lay" thì tác giả chỉ thuần túy mô tả thiên nhiên, còn nếu là "gió lắt lay" thì tác giả muốn mượn thiên nhiên để gửi gắm tâm trạng của mình. Tiếc là câu thơ ngay sau đó "mưa Gò Bồi .. lỡ bạn gieo neo" không giúp ta xác định được ý tác giả, bởi nó không đồng dạng hoàn toàn với câu trên.

Nếu như ý tác giả là "gió lắt lay" thì em nghĩ đổi thành "gió lay (lất) lắt" sẽ hay hơn.

Em thì nghiêng về chữ "lắc lay" hơn, bởi tổng thể bài thơ tuy buồn nhưng tích cực, hơn nữa "gió lắc lay" thì gần với "mưa Gò Bồi" hơn khi tác giả muốn nói tới thiên nhiên nơi mình từng gắn bó.

acaxomcui
31-12-2009, 08:28
Cho tớ tham gia chút nhé!

Đọc bài thơ của lennel giới thiệu,ta cãm nhận ngay cái buồn của một nơi vùng xa vùng sâu,cãm nhận ngay cái nghèo qua vần eo làm quíu lưỡi bác kiettt.
Ta hình dung được hình ảnh một ngôi trường nằm ven sông Quéo.Không biết ngôi trường nầy lớn nhỏ;sông Quéo rộng hẹp,ngắn dài.Nhưng,mưa gió luôn làm ảnh hưởng đến mọi người ở đây.

"Gió lắc lay .. trường bên sông Quéo

Một con đò đưa các em nhỏ qua sông,gió lắc lay có ngăn đôi bờ không hởi!

Mưa Gò Bồi .. lỡ bạn gieo neo"

Những cơn mưa cố tình kéo dài trông đợi,gây ra chuyện lỡ cho người..

"Gió lắc lay .. trường bên sông Quéo
Mưa Gò Bồi .. lỡ bạn gieo neo"

hai câu thơ tròn trỉnh,diển tã một nơi ít người biết đến,nói lên vẽ mộc mạc đơn sơ,bình lặng, chỉ có mưa gió làm phiền rất nhẹ nhàng.
Và,

Hát đi em , én liệng quê nghèo .

Đón xuân là những tiếng hát nghêu ngao khi nhìn én lượn.

huongct
31-12-2009, 11:07
Cho tớ tham gia chút nhé!




Len hổng chịu thì sao hả anh ?, mặt anh có tím hông ? ! :w00t:

acaxomcui
01-01-2010, 06:56
Len hổng chịu thì sao hả anh ?, mặt anh có tím hông ? ! :w00t:

Mặt mình tím đen sẳn
,tím thêm chút nửa cũng đâu có sao!khà khà!

đồng đồng
14-01-2010, 15:04
Bờ sông vẫn gió
(Trúc Thông)

Lá ngô lay ở bờ sông
Bờ sông vẫn gió
Người không thấy về
Xin người hãy trở về quê
Một lần cuối... một lần về cuối thôi
Về thương lại bến sông trôi
Về buồn lại đã một thời tóc xanh
Lệ xin giọt cuối để dành
Trên phần mộ mẹ vương hình bóng cha
Cây cau cũ, giại hiên nhà
Còn nghe gió thổi sông xa một lần
Con xin ngắn lại đường gần
Một lần... rồi mẹ hãy dần dần đi.

lennel
22-04-2010, 15:51
Treo tình

Uống lầm một ánh mắt
Cơn say theo nữa đời
Đôi khi quờ tay lạnh
Tình treo trên ghế ngồi

Người về qua phố cũ
Hoa một mùa cạn hương
Người không về phố cũ
Tình treo trong giáo đường

Qua rất nhiều tất bật
Tôi cũ hơn câu thơ
Người ngược xuôi quên nhớ
Tình treo ngay giấc mơ

Rồi đi, đi, đi hút
Chân mỏi cuộc lữ hành
Đám đông reo trên phố
Tình treo trong vinh danh

Hôm nay mười năm chẵn
Tình thắt dây xà nhà.

THỤC LINH
___________

TongNghien
22-04-2010, 16:06
Treo tình

Uống lầm một ánh mắt
Cơn say theo nữa đời
Đôi khi quờ tay lạnh
Tình treo trên ghế ngồi

Người về qua phố cũ
Hoa một mùa cạn hương
Người không về phố cũ
Tình treo trong giáo đường

Qua rất nhiều tất bật
Tôi cũ hơn câu thơ
Người ngược xuôi quên nhớ
Tình treo ngay giấc mơ

Rồi đi, đi, đi hút
Chân mỏi cuộc lữ hành
Đám đông reo trên phố
Tình treo trong vinh danh

Hôm nay mười năm chẵn
Tình thắt dây xà nhà.

THỤC LINH
___________

Bài thơ này có dịp đọc vào mấy năm trước, không ngờ lại gặp ở đây. Rất đau, rất xót, và cực kỳ ấn tượng, là 3 cảm giác khi đọc hết bài thơ.

lennel
17-05-2010, 16:46
Hôm qua có 1 nửa trăng thôi

Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi

Ta nhớ mình xa thương đứt ruột

Gio làm nên tội buổi chia phôi


HanMacTu

PsKloveP
01-06-2010, 17:20
toàn những án văn bất hủ...hay quá
thin stone kingston (http://www.stoneselex.com/)
quoizel lamps (http://www.thequoizelsource.com)

TOISETROLAI200
01-06-2010, 21:37
Tiếng Việt.

Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết.
Người qua đường chung tiếng Việt cùng tôi.
Như vị muối chung lòng biển mặn.
Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.
(Lưu Quang Vũ).

[=========> Bổ sung bài viết <=========]

Trăng Mơ.

Một đêm mờ lạnh ánh gương phai,
Suốt giải sông Hương nước thở dài.
Xào xạc sóng buồn khua bãi sậy,
Bập bềnh bên mạn chiếc thuyền ai.

Mây xám xây thành trên núi Bắc,
Nhạc mềm chới với giữa sưong êm.
Trăng mờ mơ ngủ lim dim gật,
Ẻo lả nằm trên ngọn trúc mềm.

Dịp cầu Bạch Hổ mấy bóng ma,
Biến mất vì nghe giục tiếng gà.
Trăng tỉnh giấc mơ, lười biếng dậy,
Động lòng lệ liễu, giọt sương sa.

Lai láng niềm trăng tuôn dạ nước,
ngập tràn sông trắn gợn bâng khuâng.
Hưong trăn quấn quýt hơi sương ướt,
Ngân dội lời tình điệu hát xuân.

(Thúc Tề).

[=========> Bổ sung bài viết <=========]

Áo Trắng.


Áo trắng đơn sơ ,mộng trắn trong.
Hôm xưa em đến, mắt như lòng.
Nở bừng ánh sáng. Em đi đến,
Ghót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng.

Em đẹp bàn tay ngón, ngón thon;
Em duyên đôi má nắng hoe tròn.
Em lùa gió biếc vào trong tóc
Thổi lại phòng anh cả núi non.

Em nói anh nghe tiếng lẫn lời;
Hồn em anh thở ở trong hơi.
Nắng thơ dệt sáng trên tà áo,
Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài.

Đôi lứa thần tiên suốt một ngày.
Em ban hạnh phúc chứa đầy tay.
Dịu dàng áo trắng trong như suối
Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay.


"Lửa Thiêng - Huy Cận".

[=========> Bổ sung bài viết <=========]

Trên đây chỉ là 1 số bài mà tôi biết. Còn ít nữa nhưng chờ ai đó góp bài cho mọi người thư giãn và hiểu biết hơn. Những bài đăng hay trích thơ của ai đó và đề tên bài, tác giả cũng là tôn trọng tác giả, tác phẩm đó.

lennel
06-06-2010, 15:11
Đây là 1 bài thơ của 1 em người châu phi

nói về phan biet chungtoc nghe cũng rất hay


o0o

Khi tôi sinh ra, tôi màu đen.

Khi tôi lớn lên, tôi màu đen.

Khi tôi đi dưới nắng, tôi màu đen.

Khi tôi sợ, tôi màu đen.

Khi tôi bệnh, tôi màu đen.

Và khi tôi chết, tôi vẫn màu đen.

Còn bạn, hỡi người da trắng.

Khi bạn sinh ra, bạn màu hồng.

Khi bạn lớn lên, bạn màu trắng.

Khi bạn đi dưới nắng, bạn màu đỏ.

Khi bạn lạnh, bạn màu xanh.

Khi bạn sợ, bạn màu vàng.

Khi bạn bệnh, bạn màu xanh (lá).

Và khi bạn chết đi, bạn màu xám.

Thế mà bạn gọi tôi là da màu ư??





...............

Hãy điền cho các em một quyển lịch có 365 ngày Tết Thiếu nhi để ngày nào các em cũng có quà,dù chỉ là những món quà đơn giản nhất


http://www.youtube.com/watch?v=uJBG9-6bb2I&feature=player_embedded
_

TOISETROLAI200
06-06-2010, 23:57
Ngoài sân cây khế nghe xào xạc,
Cành lao xao gió mát thổi đung đưa.

thanh_interpol
07-06-2010, 00:45
Anh gặp em tại vườn hoa Bách Thảo
Em mĩm cười và bảo chẳng yêu anh.
Trái tim em dù phèn nguội hay đá xanh
Lời axit của anh sẽ biến thành hệ quả
Anh yêu em không gì ngăn cản cả
Vì tình yêu logic quá em ơi.
Đi bên em một dòng điện tuyệt vời
Truyền sang khiến lòng anh ngây ngất.
Hẹn gặp em tại công viên Thống Nhất
Mà lòng anh như một bất phương trình.
Bao nhiêu giả thuyết để chứng minh
Rồi kết luận mối tình như mặt nước.
Anh yêu em không gì ngăn cản được
Trên đường dài vững tiến bước cao xa
Hình ảnh em là một góc anfa
Tình chan chứa ôi thật là vô cực
Định luật Ôm anh ghi vào tâm thức
Đi bên em phải có lực nam châm
Quay kim đi một lực hướng tâm
Điện trái dấu hút muôn phần mạnh mẽ
Ghé tai nghê thì thầm em hỏi nhỏ
Đến bao giờ điện tích mới bảo hòa
Tuy bước đường thăng góc vơi anh fa
Nhưng lại nghĩ là em chi vội
Muốn chứng minh em lo em giận dỗi
Mối tình đâu không chịu nỗi căn ra
Đến bay giờ dù phản ứng.....
Hay hòa hợp chỉ là vô tích
Định luật Vi-et anh đem ra giải thích
Cộng thêm vào quỹ tích của lòng anh
Mặt phẳng nghiêng em mĩm môi cười
Và bảo anh là người có học
Đi bên em như muôn ngàn ròng rọc
Xóa tan nỗi nhọc của lòng anh
...........
...........
Hăng đẳng thức chắc em còn nhớ
Anh mong em sáng tỏ vấn đề
Em không quên nhà bác học Galile
Và nhớ mãi tiên đề Ơclic
Anh và em ở những nơi xa tít
Nhưng quy đồng xít lại gần nhau
Tịnh tiến qua muôn vạn kênh sâu
Ta xây đắp mối tình đầu trong sáng
Đi chơi khuya nhiều lần em bị mắng
Nhưng tình yêu sẽ chiến thắng em ơi
Anh với em một hàm số tuyệt vời
Dù phân tích cũng không rời nhau được
Lực cộng hữu em ơi đừng mơ tưởng
Tích lũy thừa giá trước sẽ tiến lên
Phép khai căn em nhớ mãi đừng quên
Hằng đẳng thức sẽ ghi liền trong dạ
Hình đòng dạng đối với em xa lạ
Nhưng với anh nó đã làm quen
Em không tin cứ thử mà xem
Hệ thức lượng hãy đem ra so sánh
Đôi mắt em như Pê nang óng ánh
Hàm răng em cười lấp lánh
Anh phải sống để em tin mãi mãi
Còn gì đó làm cho em sợ hãi
Xít lại gần đây đừng sợ hãi em ơi
Đó chẳng qua một vật trên đời
Đừng sợ hãi hãy mĩm cười kiêu hãnh
Ngồi vườn hoa vì có em bên cạnh
Anh không têu cái lạnh cô đơn
Sưởi ấm lòng anh bằng định luật Niu-tơn
Nhưng em đó là nguồn năng lượng
Em yêu ơi tình đôi ta cao thượng
Anh như nguồn năng lượng bão toàn
Hơi thở em là chất hòa tan
Anh nhận được ơi muôn vàn sung sướng
Trước mắt anh chân trời xa muôn trượng
Trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn
Em đẹp hơn những trời xanh mây trắng
Làm lòng anh ngơ ngát quá em ơi
-???-
....... ( chuột gặm )

TOISETROLAI200
07-06-2010, 07:56
Mưa ngâu rả rích suốt đêm qua
Đến sớm hôm nay chưa thấy nhòa
Lòng nghe nặng trĩu sầu khôn tỏ
Lạnh lẽo u buồn khắp không gian

contrai_binhson
07-06-2010, 14:04
Thơ với chả thẩn,không đỡ được !!

TOISETROLAI200
07-06-2010, 22:39
Ai đó từng thức đêm. Thức cả đêm, chờ cửa đợi người đi xa chưa về. Ngồi trong phòng, mở cửa sổ, nhìn mưa rơi qua ánh sáng của mấy bóng đèn Compac có lẽ sé hiểu phần nào được cảm giác đó. Thức đêm mới biết đêm dài. Cảm giác như cả ngày ngồi đó, cảm giác như đã ngồi đó từ rất lâu rồi. Nhưng so voi nguoi di xa chua ve, thì có thâms tháp gì ? Ai đó không hiểu được cũng là chuyện bình thường thôi. Trước kia, khi tiễn 1 người bạn đi xa (là đi xa thật sự, đi vĩnh viễn không quay về nữa). Tôi cũng đã ngồi cả đêm cạnh người ta. Ai ở trong tình trạng đó mới có thể hiểu được.

Cát Tường
11-06-2010, 14:03
Bao nhiêu thứ tồn tại ở trên đời
Lại chẳng có gì hiện hữu giữa đôi ta
Quá khứ ở gần hay tương lai ở xa
Em chẳng biết lấy gì đem ra làm vật chất

Niềm say mê thực ra không nhiều nhặn lắm
Kỷ niệm chung nào có đáng kể gì
Sự đồng cảm chưa hẳn đã la` đồng cảm
Nỗi vui buồn đâu nhất thiết phải sẻ chia

Phía sau anh sao anh giàu có thế
Đến mức anh chẳng cần tìm kiếm gì thêm
Phía trước em, sao em nghèo quá thể!?
Đến mức em chỉ mong mình có một niềm tin

Nào xin hãy mở lòng ra thử xem
Anh dành cho em được mấy phần thương mến?
Trái tim em, tự mình em vẫn biết
Dành cho anh không nguyên vẹn thật thà

Nhưng chẳng có gì quan trọng đâu mà
Chuyện yêu đương nhất thời phù phiếm
Anh quá biết mà em thì không cần giấu diếm
Chẳng có gì hiện hữu giữa đôi ta

Nhưng có một điều em cần phải và cần được nói ra
Đơn giản thôi: Rằng nỗi nhớ trong em là có thật
Rằng những phút xao lòng dịu dàng tha thiết nhất
Em thực sự đã trao anh nguyên vẹn mất rồi

Nói với anh để nhẹ bớt mà thôi
Anh có tin em không, em không cần phải biết
Anh có trả em không, em không cần phán xét
Nói với anh để nhẹ bớt thôi mà!...

_ST_

TOISETROLAI200
12-06-2010, 12:18
Bếp Lửa.


Một bếp lửa chờn vờn sương sớm,
Một bếp lửa ấp iu nồng đượm,
Cháu thương bà biết mấy nắng mưa.
Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói,
Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi,
Bố đánh xe khô rạc ngựa gầy.
Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu,
Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay.

Tám năm ròng cháu cùng bà nhóm lửa,
Tu hú kêu trên những cánh đồng xa.
Khi tu hú kêu bà còn nhớ không bà ?
Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế,
Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế.

Mẹ cùng cha côgn tác bận khôgn về,
Cháu ở với bà, bà bảo cháu nghe,
Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học,
Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc.
Tu hú ơi chẳng đến ở cùng bà,
Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa ?

Năm giặc đốt làng cháy tàn chay rụi,
làng xóm bốn bên trở về lầm lụi,
Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh.
Vẫn vững lòng bà dặn cháu đinh ninh:
"Bố ở chiến khu, bố còn việc bố,
Mày viết thư chớ kể này kể nọ,
Cứ bảo nhà vẫn được bình yên".

Rồi sớm rồi chiều một bếp lửa bà nhen.
Một bếp lửa lòng bà luôn ủ sẵn,
Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng,
Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa.
Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ,
Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm,
Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm,
Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi,
Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui,
Nhóm dậy cả những tinh thần tuổi nhỏ.
Ôi kì lạ và thiêng liêng-bếp lửa!

Giờ cháu đã đi xa, có ngon khói trăm tàu,
Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở:
- Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa ?

(Bằng Việt).


Tôi không biết đã ai post bài này lên chưa. Tôi chỉ nhớ lại thôi. Không biết có chỗ nào sai hay không. Hồi nhỏ tôi rất thuộc bài này vì nó có rất nhiêuy ý nghĩa, Tôi cũng có kỉ niệm với nó nữa.

Bạch Linh
12-06-2010, 12:26
Vô tình đọc lại bài "Bếp Lửa" tôi lại thấy nhớ Ngoại tôi da diết.

TOISETROLAI200
12-06-2010, 22:57
Hát Ru Ngọn Lửa.


Tôi ngồi ngọn lửa cũng ngồi
Tôi nằm ngọn lửa tự vùi vào tro
Nuôi bằng vài nhánh củi khô
Gọi tên ngọn lửa thay cho mặt trời.


(Trần Mạnh Hảo).

[=========> Bổ sung bài viết <=========]

Chắp tay làm chiếc lá
Ngỡ mặt mình đơm hoa.


(Nghi Tàm - Mai Văn Phấn).

[=========> Bổ sung bài viết <=========]

Rượu Cần.


Thôi thì một can hai người
Hai đôi môi khát một thời tìm nhau
Chín can...rượu chẳng còn đâu
Còn em hóa rượu. Cúi đầu, anh say...


(Nguyễn Trọng Tạo).

[=========> Bổ sung bài viết <=========]

Nhớ Nhau.


Tôi giờ ngược ngược xuôi xuôi
Rót vào lòng khắp tình người hợp tan
Chiều nay chiều dệt mưa vàng
Tôi buồn trông bóng nắng tàn trong mưa.



(Trần Huyền Trân).

[=========> Bổ sung bài viết <=========]

Tôi trích mấy câu thơ của 1 số nhà thơ là ví nhớ được 1 ít. Không biết đã ai đưa lên trong chuyên mục của diễn đàn trước đó hay chưa. Nếu có trùng thì không phải do tôi cố ý. Ai nhớ được bài nào, câu thơ gì, của tác giả nào đó thì gửi lên cho mọi người xem vậy thôi.

[=========> Bổ sung bài viết <=========]

Ngồi gõ phím đến mười hai giờ kém,
Giật mình ai gọi:- "Ngủ đi con!" ?

[=========> Bổ sung bài viết <=========]

Tháp Mười đẹp nhất bông Sen
Việt Nam đẹp nhất, có tên Bác Hồ.



(Bảo Định Giang).

[=========> Bổ sung bài viết <=========]

Lần Đầu Chạm Ngõ Nhà Em.


Lần đầu chạm ngõ nhà em
Bước chân vô thì ngán rút êm thì buồn.
Anh như bị ai bắt mất hồn
Trái tim nó quậy bồn chồn ruột gan.
Con mắt liếc doc liếc ngang
Sợ người ta bắt quả tang đang rình
Bỗng nghe chó sủa giật mình
Sợ ba mẹ bỗng thình lình bước ra


Giá mà gan như người ta
Thì anh đã bấm chuông ba hồi dài
Nhưng mà anh chẳng giống ai
Lỡ nuôi thỏ đế ở ngay trong người


Nên tim nó đập liên hồi
Ba mươi sáu kế đành rời gót chân.



(Diệp Minh Tuyền).


Tôi thấy bài thơ có vẻ ngộ nghĩnh nên chép lên cho mọi người đọc. Chác hồi viết bài này nhà thơ còn trẻ lắm.

dq_ninh
28-07-2010, 12:57
Đây là một bài thơ hay đã từng được lưu truyền một thời...

Chuyến đi Bắc cuối cùng không trở lại
Cánh hoa dù xếp lại cuối chân mây
Những cánh tay cài tóc rối từ đây
Xa xôi lắm suốt đời tìm đâu thấy.

Thôi từ giã những đêm nồng ân ái
Gối chăn buồn không xô lệch thương yêu
Phố lại hoang vu thứ Bảy buổi chiều
Xa vắng mãi gót giầy sault rừng núi

Rừng biên giới ôm hình hài gió bụi
Lính Biệt Cách Dù không thích nghĩa trang
Yêu cô đơn nên mến lá thu vàng
Ghét nghi lễ nên âm thầm nằm xuống.

Vô Danh

lennel
03-08-2010, 14:57
Bài thơ làm rung động lòng người



TÌM CHỒNG

Qua gần bốn chục mùa đông
Tay cào nát cỏ mà không thấy người

Ngước trông Thành Cổ nghẹn lời
Sông Thạch Hãn vẫn lở bồi phận sông.
Bao giờ mới điểm danh xong
Những mảnh xương vụn vùi trong đất này

Trải chăn trải chiếu ra đây
Nằm cùng với đá với cây một thời
Con đom đóm chớp ngang trời
Phải anh thì nói một lời đi anh

Từ trong rêu cỏ Cổ Thành
Vọng ra nhịp bước quân hành thực hư
Sương khuya rụng buốt tâm tư
Rì rầm tiếng lá nghe như tiếng người...

Đặng Khánh Cường

lennel
31-10-2010, 19:38
Làng tôi giờ đã hết quê

Quán bia với quán cà phê chen đầy

Ngả nghiêng kẻ tỉnh người say

Ôm nhau gục nhớ đường cày ngày xưa.


Thanh Trắc Nguyễn Văn

Bạch Linh
01-11-2010, 08:29
Làng tôi giờ đã hết quê

Quán bia với quán cà phê chen đầy

Ngả nghiêng kẻ tỉnh người say

Ôm nhau gục nhớ đường cày ngày xưa.


Thanh Trắc Nguyễn Văn



Đọc xong nhớ bài "Sông lấp" của Tú Xương ngày xưa mình học.

nino
01-08-2011, 23:28
Đọc xong nhớ bài "Sông lấp" của Tú Xương ngày xưa mình học.
lâu quá không thấy BL lộn làng nhỉ

TongNghien
08-10-2011, 00:16
Trên trời, mây trắng như bông
Ở giữa cánh đồng, mông trắng như mây...

bihoctinhoc
08-10-2011, 13:15
Hic bác Kirini em chưa hiểu bài thơ nói về gì....bác có thể giải lý về nội dung chút không nhỉ?....:)

TongNghien
08-10-2011, 17:22
Hic bác Kirini em chưa hiểu bài thơ nói về gì....bác có thể giải lý về nội dung chút không nhỉ?....:)

Thằng khỉ ! :mad:

Học hành kiểu gì vậy ?!! :mad::mad::mad:

Bài "tảo giải" là bài thơ mà ông Hồ Chủ tịch làm ra khi bị bắt lúc mới khởi sự quá trình làm Cách mạng.

Bài này có trong sách giáo khoa hồi học sinh chớ ở đâu ra !!! :mad:

kiettt
08-10-2011, 19:30
Thằng khỉ ! :mad:

Học hành kiểu gì vậy ?!! :mad::mad::mad:

Bài "tảo giải" là bài thơ mà ông Hồ Chủ tịch làm ra khi bị bắt lúc mới khởi sự quá trình làm Cách mạng.

Bài này có trong sách giáo khoa hồi học sinh chớ ở đâu ra !!! :mad:

Giải thích kiểu đó, nó đã tối càng rối thêm :no: Bài thơ đó hình như trong sách giáo khoa có tựa đề "mới ra tù tập leo núi", trích trong tập thơ "nhật ký trong tù", có trong sách giáo khoa và chương trình văn học lớp 9 và lớp 12.

Nhớ mài mại, nhỏ Sếu, nhỏ Ngốc mới học xong chắc còn nhớ, có sai nhắc dùm nha.

bihoctinhoc
08-10-2011, 23:03
Mình chỉ nhờ giải thích dùm thôi! Ngoài ra các chương trình study mình không quan tâm và cũng chẳng nhớ hic...:no:

lennel
18-10-2011, 14:28
Chia phôi

Tác giả : hiding


..

Giờ đây câu hứa đã chia đôi

Chẳng tiếc mà sao cứ hập hồi

Năm tháng ân cần nay khép chặt

Một lần từ biệt cũng qua thôi

Trọn đời, trọn kiếp nghe êm ả

Hẹn ước nguyện thề thoảng nhẹ trôi

Hai bóng nhưng giờ còn lại một

Bên này, bên ấy đã chia phôi...

manhthieugiass
24-10-2011, 18:27
hay nhỉ :D những câu bất hủ nghe có vẻ tếu tếu :))

hoanghue_883
23-11-2011, 12:05
lau lam oy moi lai doc tho :))

thaychuastudio
24-11-2011, 11:04
hic!!! cái này mà gọi là "Bất Hủ" Đây :bawling:

taminhthu
24-11-2011, 11:57
Góp 2 bài về Mẹ:

Bần thần hương huệ thơm đêm
khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
chân nhang lấm láp tro tàn
xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào

Mẹ ta không có yếm đào
nón mê thay nón quai thao đội đầu
rối ren tay bí tay bầu
váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa

Cái cò ... sung chát đào chua ...
câu ca mẹ hát gió đưa về trời
ta đi trọn kiếp con người
cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

Bao giờ cho tới mùa thu
trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
bao giờ cho tới tháng năm
mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao

Ngân hà chảy ngược lên cao
quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm...
bờ ao đom đóm chập chờn
trong leo lẻo những vui buồn xa xôi

Mẹ ru cái lẽ ở đời
sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
bà ru mẹ ... mẹ ru con
liệu mai sau các con còn nhớ chăng

Nhìn về quê mẹ xa xăm
lòng ta -- chỗ ướt mẹ nằm đêm xưa
ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương

Tết đến mẹ tôi vất vả nhiều,
Mẹ tôi lo liệu đủ trăm điều.
Sân gạch tường hoa người quét lại,
Vẽ cung trừ quỷ, trồng cây nêu.

Nuôi hai con lợn tự ngày xưa,
Mẹ tôi đã tính "tết thì vừa."
Trữ gạo nếp thơm, mo gói bó,
Dọn nhà, dọn cửa, rửa bàn thờ.

Nay là hăm tám tết rồi đây,
(Tháng thiếu cho nên hụt một ngày)
Sắm sửa đố lề về việc tết,
Mẹ tôi đi chợ buổi hôm nay.

Không như mọi bận người mua quà,
Chỉ mua pháo chuột và tranh gà,
Cho các em tôi đứa mỗi chiếc,
Dán lên khắp cột, đốt inh nhà.

Giết lợn, đồ xôi, lại giết gà,
Cỗ bàn xong cả từ hôm qua.
Suốt đêm giao thừa mẹ tôi thức,
Lẫm nhẫm cầu kinh Đức Chúa Bà.

Mẹ tôi gọi cả các em tôi,
Đến bên mà dặn: "Sáng ngày mai
Các con phải dậy cho thật sớm,
Đầu năm năm mới phải lanh trai.

Mặc quần mặc áo lên trên nhà,
Thắp hương thắp nến lễ ông bà.
Chớ có cãi nhau, chớ có quấy,
Đánh đổ, đánh vỡ như người ta..."

Sáng ngày mồng một sớm tinh sương,
Mẹ tôi cấm chúng tôi ra đường.
Mở hàng mỗi đứa năm xu rưỡi,
Rửa mặt hoa mùi nước đượm hương.

Thầy tôi lấy một tờ hoa tiên,
Bút lông dầm mực viết lên trên.
Trên những gì gì tôi chẳng biết,
Giữa đề năm tháng, dưới đề tên.

Mẹ tôi thắt lại chiếc khăn sồi,
Rón rén lên bàn thờ ông tôi.
Đôi mắt người trông thành kính quá,
Ngước xem hương cháy đến đâu rồi.

Mẹ tôi uống hết một cốc rượu,
Mặt người đỏ tía vì hơi men,
Người rủ cô tôi đánh tam cúc,
Cười ầm tốt đỏ đè tốt đen.

Tôi mặc một chiếc quần mới may,
Áo lương, khăn lượt, chân đi giày.
Cho tôi đi lễ bên quê ngoại,
Người dặn con đừng uống rượu say.

Xong ba ngày tết mẹ tôi lại,
Đầu tắt mặt tối nuôi chồng con.
Rồi một đôi khi người dậm gạo,
Chuyện trò kể lại tuổi chân son.
:wub:
Hai bài này hay nhỉ, thích.

dinhlien
04-09-2012, 21:58
Mẹ mãi mãi là mẹ dấu yêu.

lennel
28-09-2012, 14:09
Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần
Ðàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.

Mây vắng, trời trong, đêm thủy tinh
Lung linh bóng sáng bỗng rung mình
Vì nghe nương tử trong câu hát
Ðã chết đêm rằm theo nước xanh.

Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,
Ðàn ghê như nước, lạnh, trời ơi ...
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận
Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người ...

Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê,
Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề.
Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.

Xuân Diệu

youwiner
19-01-2013, 18:01
bài đầu tiên hay và cảm động nhất :(

superthin
20-01-2013, 12:19
Tôi yêu em
Thơ: Puskin

Я вас любил: любовь еще, быть может,
В душе моей угасла не совсем;
Но пусть она вас больше не тревожит;
Я не хочу печалить вас ничем.
Я вас любил безмолвно, безнадежно,
То робостью, то ревностью томим;
Я вас любил так искренно, так нежно,
Как дай вам бог любимой быть другим.

Bản dịch của Thúy Toàn:

Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai.
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa,
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài.

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.

Một bản dịch khác, quên tên người dịch (hình như là Tạ Phương):

Yêu em giờ đã đinh ninh
Lòng anh chưa hẳn dứt tình đâu em
Nhưng thôi trả lại bình yên
Cất cho em gánh ưu phiền nặng vai

Yêu em vô vọng tháng ngày
Khi hờn ghen, lúc ngất ngây, buồn phiền;
Anh yêu say đắm, dịu êm,
Cầu người em chọn yêu em thực lòng!

lennel
25-01-2013, 14:15
Ta về
Tô Thùy Yên



Ta về một bóng trên đường lớn

Thơ chẳng ai đề vạt áo phai

Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ

Mười năm đá cũng ngậm ngùi thay
...
...
...

Ta về như hạc vàng thương nhớ

Một thuở trần gian bay lướt qua

Ta tiếc đời ta sao hữu hạn

Ðành không trải hết được lòng ta.

acaxomcui
09-02-2013, 23:35
Xuân Tím
Hồ Thi Ca




Mực tím dễ thương áo trắng ai
Đừng đem mây xuống vắng chân trời
Em đi một bước ta dừng lại
Nghe tím dọc đường, cỏ non phơi.

Con chim chưa ngủ hót tím chiều
Ta như mây khói tím liêu xiêu
Em ôm mực Tím trên đường Tím
Mực Tím bao dòng nhớ bấy nhiêu.

Đem Tím về cho nhớ tháng giêng
Một áo trắng em phất mùa lên
Lưỡi trăng tím biếc bên trời mọc
Nhuộm em một chút, tím rất riêng.

kiettt
22-02-2013, 10:17
Thơ này là dạng con cóc chứ không phải thơ ... bất hủ, được share trên FB dưới dạng hình, mình gõ lại chia sẻ với anh em. Có gởi một bản cho thày Tứ trường Thế Hệ xem, thày Tứ chê là bài thơ không có nghĩa, sợ các em Việt kiều khó thuộc, mình có đề nghị thêm là đọc bài này trước bản đồ VN, đọc tới đâu chỉ tới đó, chừng 3 tháng thuộc được bài thơ là học được nửa chương trình địa lý của 12 năm phổ thông luôn.

Nhà có đứa sắp thi tú tài, đọc vài câu, hỏi nó chỗ này nằm ở miền nào, nó nghĩ mãi mới nói được, và sai hơn phân nửa :no: :bawling:


Hà Nam, Hà Nội, Điện Biên
Hà Giang, Vĩnh Phúc, Hưng Yên, Thái Bình
Lạng Sơn, Yên Bái, Bắc Ninh
Bắc Giang, Phú Thọ, Hòa Bình, Lào Cai
Kon Tum, Dăk Lak, Gia Lai
Cần Thơ, Bình Phước, Đồng Nai, Vũng Tàu
Kiên Giang, Bình Thuận, Cà Mau
Nghệ An, Nam Định, Lai Châu, Hải Phòng
Bến Tre, Đồng Tháp, Vĩnh Long
Bình Dương, Ninh Thuận, Lâm Đồng, Tiền Giang
Hải Dương, Bắc Cạn, Tuyên Quang
Phú Yên, Đà Nẵng, Quảng Nam, Ninh Bình
Thừa Thiên – Huế, Hồ Chí Minh
Thái Nguyên, Thanh Hóa, Quảng Ninh, Cao Bằng
An Giang, Bình Định, Sóc Trăng
Hậu Giang, Hà Tĩnh, Dăk Nông, Quảng Bình
Sơn La, Quảng Trị, Tây Ninh
Bạc Liêu, Quảng Ngãi, Trà Vinh, Khánh Hòa
Long An cũng ở trong nhà
Trường Sa, Phú Quốc, Hoàng Sa nước mình




https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash4/482425_296860480442757_225786317_n.jpg

n2pvn
11-05-2013, 20:39
Mười thương
1 thương liễu yếu mai gầy
2 thương hay khóc hây hây má hồng
3 thương em rất yêu chồng
4 thương lòng chẳng đèo bồng hơn thua
5 thương đi sớm về trưa, buôn tần tảo hậu cho vừa miếng ăn.
6 thương đôi lúc hay nhăn, chồng con hờ hững làm ăn ko tiền.
7 thương lo liệu trăm đường, cơ hàn đói rách chuyện thường thế gian.
8 thương đi ở ngoài đường, chiếc thân cô độc trăm đường lo âu.
9 thương trời thẳm bể sâu, biết đâu họa phúc đáo đầu về ai.
10 thương nghìn dặm đường dài, một thân lữ thứ cho ai an nhàn.

superthin
20-05-2013, 13:39
Đây là bài thơ trích đoạn trong tác phẩm mới nhất gây nhiều sóng gió dư luận của cây đại thụ Nguyễn Huy Thiệp:

Đéo mẹ tiên sư đời tầm thường!
Đéo diện lượt là, đéo đế vương!
Đéo vênh vang mặt: giai đéo sợ!
Đéo giáo dở lòng: gái đéo thương!
Đéo khoác lác cho phường vô dụng!
Đéo cúi luồn hoá đứa bất lương!
Đời có ra chi mà đéo chửi!
Đéo mẹ tiên sư đời tầm thường!

kiettt
16-06-2013, 16:44
Nhân dịp "Ngày của cha", lượm được bài này chia xẻ với mọi người, dù có lẽ dân Nam bộ và gốc "ruộng" mới cảm được hết cái hồn của nó.




TÍA

Đêm nghe mưa rả rích,
Nhớ ếch, nhái, quỳnh quang...
Uênh oang vang đồng ruộng
Tha thiết bản tình ca.

Nghe tiếng con gọi “cha”,
Chợt hiện về bóng “Tía”:
Tối cầm theo cây chỉa
Ngọn đuốc bừng trong đêm.
Dẫn theo “thằng nhóc nhỏ”
Tay xách giỏ, mang nơm
Băng qua hàng tre cội
Lội qua ruộng qua mương...
« tía ơi con này trọng,
Dành cho má tía nghen ».
“tổ cha mày thằng nhỏ,
Tía mày mày để đâu?”

Rồi tát mương bắt cá
Rồi kéo lá lợp nhà,
Rồi đi cày đi cuốc...
Rồi chạy thang chạy thuốc
Khi thằng nhỏ ốm đau
Cũng chỉ bằng tiếng “tía”.

Giờ thằng nhỏ lớn lên
Ra phố làm này nọ...
Nghe tiếng mưa lại gõ
Vọng lại tiếng quê hương
“Tía ơi!!! Tía à tía!!!”

Nguồn: (https://www.facebook.com/mientayquetoi?hc_location=stream)

yeugames03
10-12-2013, 11:30
Khi nào thấy, trên đường dài mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng.

Khi nào thấy, đời buồn gặm nhấm
Cần một lời tiếp sức để đi xa
Em hãy đến tìm tôi nơi bãi vắng
Biển tôi chờ con sóng mãi ngân nga....

Khi nào đó, lòng mang thương tích
(Những vết thương vô ý tự gây nên)
Em hãy đến tìm tôi chiều tĩnh mịch
Tôi xin làm con suối tắm cho em.

Nếu cần nữa, tôi là hồ trên núi
Trong hoang vu, im lặng ngắm mây trời
Em hãy đến chim thiên nga, cánh mỏi
Đậu yên lành trên gương mặt hồ tôi.

lennel
02-08-2014, 20:34
Một nửa trăng (Hàn Mặc Tử)

Hôm nay còn một nửa trăng thôi
Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi!
Ta nhớ mình xa thương đứt ruột!
Gió làm nên tội buổi chia phôi!

.....



Buồn ở đây

Tác giả: Hàn Mặc Tử


Rao rao gió thổi phương xa lại
Buồn đâu say ngấm áo xuân ai
Lay bay lời hát, ơ buồn lạ
E buồn trong mộng có đêm nay .

Nắng sao như nắng đời xưa ấy
Nắng vàng con mắt thấy duyên đâu
Muốn gởi thương về người cổ độ
Mà sao tình chẳng nói cho đau .

Chiều xưa khúc nhạc nóng ran lên
Không có ai đi để lỗi thuyền
Nguồn thơ ứa mãi hai hàng lệ
Tờ giấy hoa tiên cũng ướt mèm.

thienthan3107
11-07-2015, 17:25
Trên đồng cạn dưới đồng sâu.
Vợ chồng cấy cấy là thằng cu ra đời.

Học không yêu yếu dần rồi chết
Yêu không học không ngóc được lên.

Vầng trăng ai xẻ làm đôi .
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường.
Đêm qua anh ngủ trên giường.
Nhớ em tỉnh giấc, lọt giường gãy xương.

Trăm năm cừu vẫn là cừu.
Ăn xong rửa chén là điều dĩ nhiên.
Cái giường mà biết nói năng.
Thì ông hàng xóm hàm răng chẳng còn

Cứ chơi cho hết đời trai trẻ,
Rùi âm thầm lặng lẽ đạp xích lô.

Dây tơ hồng ...quấn quanh chuồng lợn.
Tình chúng mình có tợn quá không em??

huutrangqb
26-08-2015, 15:23
Em vẫn thích bài này nhất:

Tương Tư

Thôn Ðoài ngồi nhớ thôn Ðông,
Một người chín nhớ mười mong một người.
Gió mưa là bệnh của trời,
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
Hai thôn chung lại một làng,
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?
Ngày qua ngày lại qua ngày,
Lá xanh nhuộm đỏ thành cây lá vàng.
Bảo rằng cách trở đò giang,
Không sang là chẳng đường sang đã đành
Nhưng đây cách một đầu đình
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi
Tương tư thức mấy đêm rồi,
Biết cho ai biết, ai người biết cho.
Bao giờ bến mới gặp đò,
Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau

quangjimmy
26-08-2015, 16:33
Người Thái vẫn có dái như người Kinh,
Người Kinh vẫn có tinh như người Tày.
Người Tày vẫn có chày như người Dao,
Người Dao biết đeo bao như người Mường.
Người Mường cũng nằm giường như người Mông,
Người Mông cũng có lông như người Nùng.
Người Nùng có phụ tùng như người Khơ Me,
Người Khơ Me có hột le như người Sán Dìu.
Người Sán Dìu có bìu (dái) như người Gia Rai,
Người Gia Rai vẫn có thai như người Khơ Mú.
Người Khơ Mú cũng có vú như người Hrê,
Người Hrê có máu dê như người Vân Kiều.
Người Vân Kiều cũng biết chiều (chồng) như người Cơ Tu,
Người Cơ Tu cũng có cu như người Ngái.
Người Ngái vẫn đi đái như người Bố Y,
Người Bố Y cũng có Ty như người La Chí.
Người La CHí cũng biết gí như người Lô Lô,
người Lô Lô cung mưu mô như người Hà Nhì,
người Hà Nhì cũng biết nhận phong bì như người La Hủ,
người La Hủ cũng bảo thủ như người Cao Lan,
người Cao Lan cũng lan man như người Sán Chỉ,
người Sán Chỉ cũng thích thịt khỉ như người Sán Chay,
người Sán Chay ăn cay gần bằng người Pa Dí,
người Pa Dí tí còn nhỏ hơn người Ba Na,
người Ba Na làm đám ma to như người Pu Péo,
người Pu Péo cũng khéo léo như người Mơ Nông,
người Mơ Nông cũng ít lông như người Tu Dí,
người Tu Dí mắt một mí như người Dao,
Người Dao biết đeo bao như người Mường.
Người Mường cũng nằm giường như người Mông,
Người Mông cũng có lông như người Nùng.
Người Nùng có phụ tùng như người Khơ Me
Người Khơ me có hạt le...như người tàu khựa.
(Bài thơ này tui trích của ông Nguyễn Huy Thiệp)

ketsatkorea
14-10-2015, 10:30
cả 1 kho tàn thơ :)

ketsatkorea
14-10-2015, 10:31
bài thơ này cũng hay :)

aloxinh123
30-10-2015, 15:15
Em thích bài "Ðổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười" quá ak, cám ơn bác đã chia sẽ một bài hay như thế.

lanthuong261089
14-11-2015, 08:48
đọc thơ các cụ cảm xúc quá . :X