PDA

View Full Version : Quy Nhơn cuối năm 2012



kiettt
18-01-2013, 11:50
Một sáng nắng hiếm hoi tháng 10/2012, hai cha già “tựa vai nhau” (ọe) :wub: ngồi uống cà phe, duỗi thẳng cẳng ôn lại kỷ niệm về những nơi đã qua, chợt Dly giật giọng:

- Hồi đi Quy Nhơn, ba anh em làm ăn sao mà sơ Cúc Hoa đang hỏi xin thêm máy kìa ?

Xém tí lọt ghế, tớ trợn mắt:

- Bữa đó tổng cộng 14 máy chạy mà, con nít đâu ra dữ dạ ?

Dly gọi ra ngoải hỏi lại, thì ra sau khi ổn định các lớp học tình thương và phụ đạo trong tu viện, sơ Cúc Hoa ấp ủ một kế hoạch mới là điều chuyển một số máy tính ra Quy Nhơn, mở thêm một vài địa điểm đặt máy tính để các bạn sinh viên thực tập miễn phí, đỡ phần nào gánh nặng thuê máy cho các bạn (Quy Nhơn hiện có 2 trường đại học là ĐH Quy Nhơn và ĐH Quang Trung, đa phần sinh viên quê quán tại các tỉnh miền Trung và Tây nguyên, nói chung là hoàn cảnh kinh tế khá khó khăn, dân nhà giàu người ta chạy hết vào Xè Gòn rồi), Phước viện Mằng Lăng đang trong quá trình sửa chữa cũng nhờ chị nhắn với THX và yêu cầu thêm 5 bộ nữa. Thế là một chuyến đi nữa được manh nha trong đầu.

Tuần sau, các thông tin dần dần đầy đủ, do thiếu hụt màn hình và 2 lần dọn kho sát nhau, THX không đủ cơ số máy cần thiết. May có cứu tinh xuất hiện, sơ Đỗ Thúy Hằng thuộc dòng tu “Nô tì Thánh tâm Chúa Giêsu” chịu trách nhiệm tổ chức và hướng dẫn một chuyến viếng thăm Việt Nam của các nữ tu thuộc dòng tu này từ Hàn quốc, bà ngỏ lời tài trợ toàn bộ chuyến đi, dự định là các chị sẽ mang theo 10 bộ máy tính khi sang VN, và cùng tham gia trao tặng. Kế hoạch nguyên thủy là ngày 20/12/2012 đoàn Hàn quốc sẽ đổ bộ và 10 bộ máy tính sẽ được THX tiếp nhận, chuẩn bị các apps cần thiết, sáng sớm ngày 28/12/2012 khởi hành từ SG gồm 20 sơ người Hàn quốc, 3 sơ người Việt theo hỗ trợ, toàn bộ máy móc, hành lý và … THX. Dự kiến là ghé Mằng Lăng vào chiều tối ngày hôm đó, lắp đặt số máy dự định tặng nơi đây và nghỉ đêm. Sáng hôm sau 29/12/2012 sẽ đi tiếp ra Bình Định, đến Tuy Phước và hòan tất số máy còn lại. Do đi cùng xe nên THX phải tháp tùng theo đoàn rời BĐ ngày 30/12 xuống Bảo Lộc, tất cả các sơ sẽ ở lại Bảo Lộc làm việc còn phe ta đi xe không về lại SG ngày 31/12/2012. Một kế hoạch dày đặc những đi và đi, hầu như phần lớn thời gian là ngồi trên xe. Chỉ một điểm sáng duy nhất là phen này các em được dùng đồ dù vẫn là second hand, nhưng là đồ Hàn xẻng :lick: :yes:

Đến đầu tháng 12, kế hoạch có thay đổi, do lịch công tác của đoàn Hàn quốc tại Bảo Lộc phải hoàn tất trước ngày 25/12 nên THX tự xử việc chuyển máy và người ra ngoài đó, còn đoàn của nhà tài trợ sẽ ra sau. Đến khoảng 20/12, mọi việc tạm được thống nhất là sau khi hoàn tất công việc tại Bảo Lộc, đoàn sẽ quay về SG ngày 28/12 và ngày 29/12 đi Bình Định, trên đường đi sẽ ghé đón máy và THX theo luôn. Thời gian đó mình đang kẹt cứng chuyện cơ quan nên lúc đầu dự kiến là chỉ mình Dly và bà đầm theo thôi, đến khoảng sau lễ Giáng sinh may sao lọt ra chuyện phép năm còn cả đống, xếp bị la nên điên máu lên bảo thằng nào còn phép thì phải nghỉ, mình quất luôn cái đơn làm một lèo từ ngày 27 luôn cho đến hết năm, ráng chờ đến chiều ngày 28 không thấy bị bác đơn, mình hớn hở khoe với Dly và đăng ký 2 chỗ, tính cho bà đầm nhà mình theo luôn để phụ với các sơ người Việt. Nhưng coi lại lịch di chuyển dày quá, các bà xã nhắm theo không nổi nên lại rụt lại còn 2 thằng đi thôi.

Lịch trình được chốt lại là ngày hôm trước, hàng hóa sẽ được chuyển lên địa điểm tập trung của đoàn tại quận Tân Phú, do đoàn đi từ đó nên sẽ ra thẳng xa lộ Đại Hàn qua ngả An Sương để ra quốc lộ 1 và đón anh em tại Suối Tiên lúc 10:00, hai thằng nhẩm tính cũng còn tí thì giờ ngủ nướng buổi sáng và còn kịp nhẩn nha cà phê cà pháo, khoảng gần 05:00 ngày 29/12 nhận được cái mét xịt từ Dly “Gia đình có chuyện đột xuất nên không bỏ đi được”, tớ lủi thủi ngồi dậy soạn quần áo, đồ nghề. Ngồi ăn sáng, uống cà phê ở nhà, chán quá nên nhờ bà xã chở ra trạm xe bus ngoài SG đón xe đi Suối Tiên. Đến ST mới hơn 9g, tớ lại ngồi cà phê chờ tiếp, không liên lạc được với sơ Hằng qua điện thoại nên cũng nóng ruột, nhà vệ sinh của quán là vỏ container loại 20’, chui vô trỏng điện thoại tịt ngay lập tức nên lại ráng nín chạy ra ngoài. Đến khoảng 10:30 mới nhận được tin của sơ Hằng là đoàn vừa khởi hành từ quận Tân Phú, tớ làu bàu trong bụng biết vậy hồi sáng từ nhà chạy quách xuống đó, dù gì ngồi chờ mà thấy cái xe trước mặt cũng đỡ sốt ruột hơn, 12:00 sơ Hằng lại gọi, hỏi kỹ lưỡng chỗ tớ đang đứng để chỉ đường cho tài xế, bà bảo ra đường đứng đợi vì xe sắp đến rồi, tớ quảy ba lô xách thùng đồ nghề ra ngoài đường đứng, chờ mãi đến 12:30 mới lại có điện thoại bảo là xe không ghé vào lề được, tài xế yêu cầu chạy liền ra đường đứng ngay chỗ đèn xanh đèn đỏ, tớ len lỏi qua được làn xe hai bánh đông đặc, vừa tới giữa đường thì một chiếc xe giường nằm trờ tới, cửa xe xịch mở, tay vẫn cầm điện thoại thoáng nghe sơ Hằng nói chuyện với tài xế trên xe “chắc là anh đó rồi, cái anh khoác ba lô đen tay cầm cái túi đen ấy. Chú lơ ngoắc tớ lia lia “chạy lẹ lên chú ơi !”, tớ nhảy ba bước dài tới, chú lơ vừa định nhảy xuống đường nhường chỗ, chân chưa chạm đất là tớ kịp lao tới hốt luôn chú ấy lên xe, ông tài xế nháy mắt với tớ “quá đỉnh, sáng giờ có mình ông là lẹ làng thôi đó, kiếm cái giường trống leo vô đi”. Tớ loay hoay đặt đồ đạc xuống và nhìn quanh, đằng sau xe khoảng gần chục cô nàng măng tơ hơ hớ cỡ bằng mắm Sếu, bận xà lỏn chạy tung tăng, tớ nghĩ bụng “Chít mịa, có khi nào mình nhảy lên lộn xe không ta, sơ siếc gì kỳ vậy ?” Ở giường phía trên một bà sơ đồng phục ngon lành quay xuống cười thân thiện “chị là Hằng đây, Kiệt phải không ?” Tớ cười giả lả, đầu óc vẫn còn thắc mắc chuyện phía sau xe “em mà nói không phải là tiêu đời ông Kiệt nào đó đang chờ ở dưới rồi, sao lâu vậy chị ? Em tới đây lúc 9g hơn đấy”, một ông trung niên cỡ tuổi Ông Ngoại từ tuốt bên kia chồm người qua bắt tay, hỏi tớ có nói được tiếng Anh không, sơ Hằng giới thiệu vị này là linh mục đi theo đoàn, cạnh chị Hằng là một vị nữ tu nữa người Hàn quốc, còn toàn bộ trên xe là các bạn sinh viên đi thực tập, hic, toàn là sinh viên không, thảo nào :lick: :embarrass

lqkhoi
18-01-2013, 12:21
Toàn là sanh dzien mà ko đứa nào theo. Thiệt là phí của dzời

Sent from my Galaxy Nexus using Tapatalk 2

kiettt
18-01-2013, 14:30
Bác tài ngáp một cái rõ to, hỏi ý chị Hằng việc ăn trưa, mình thì lúc đó ly cà phê và 3 bình trà nó bắt đầu thấm rồi, chỉ muốn được ngừng xe để giải quyết thôi, dù gì thì vùng này cũng chả có chỗ nào dừng xe được, đoàn lại vừa ăn sáng xong nên chị Hằng đồng ý sẽ ăn trưa tại Dầu Giây, bác tài nhìn đường lẩm bẩm “chắc nhanh thì 2g trưa mình tới” :no:

Ngả hẳn ghế ra sau, sụp cái nón xuống che mắt, mình “vận công” chống cự lại 3 cữ cà phê và 3 bình trà, lim dim một hồi ngủ luôn, đến 2g chiều chú lơ hét um xùm đánh thức bà con dậy ăn trưa, điểm dừng chân cách ngã tư Dầu Giây khoảng non cây số, cả xe lục tục mò xuống ăn cơm. Ngồi cạnh vị linh mục, ông cho biết nhóm này toàn bộ là các sinh viên trường Catholic university of Daegu từ Hàn Quốc, và đây là đợt công tác xã hội thuộc hoạt động ngoại khóa của các bạn (Extracurricular activities (ECAs), theo tiêu chuẩn các trường đại học Mỹ thì sinh viên phải tham gia các hoạt động ngoại khóa như sinh hoạt trong những câu lạc bộ nghệ thuật, thể thao của trường, hoặc trực tiếp tham gia những hoạt động xã hội giúp đỡ cộng đồng. Những hoạt động này được tính điểm vào chương trình học. Cái này vợ dạy, bạn nào có thông tin đầy đủ và chính xác hơn vui lòng bổ sung vì hình như Việt Nam mình chương trình đại học không có món này). Linh mục Kim Myoung Hyoun là trưởng đoàn và sơ Park Lioba là phụ tá kiêm thông dịch viên (dù tiếng Việt của chị không được lưu loát lắm, hi hi hi). Theo những thông tin chắp nối thì có nhiều nữ tu thuộc các dòng tu tại Việt Nam được cử sang làm việc tại Hàn Quốc và công việc của các chị là giúp đỡ những cô dâu Việt trong việc hội nhập xã hội. Có lẽ chị Hằng từ cầu nối này mới có chuyến đi hôm nay.

Chặng đường kế tiếp thì khỏi kể, những ai đã từng ngồi xe đò trên đường thiên lý mới thấy nó chán ra sao, bình thường đã chán huống chi hôm đó bắt đầu kỳ nghỉ lễ tết Dương lịch, bà con được nghỉ vài ngày nên ùn ùn kéo nhau về quê, do xe cộ đông nên lực lượng CSGT mẫn cán ra đường làm nhiệm vụ, dù theo thông lệ thì xe chạy hợp đồng được miễn khoản làm luật nhưng cứ vài cây số lại phải dừng lại cho chú lơ nhảy xuống khai báo “xe em chạy hợp đồng chứ không chở khách cán bộ ơi), cà lơ thất thểu như thế đến đêm xuống mới là cáu, tắt đèn xe cho bà con ngủ nhưng đến chốt lại mở đèn sáng trưng lên nhằm chứng minh là xe em trống khách :mad: Lại thêm chuyện bị mấy cái đèn pha của xe ngược chiều chiếu thẳng vô mặt mình nữa chứ, mà để ý mới thấy các tài xế xe cont, xe tải lớn, xe khách phần lớn rất đàng hoàng trong chuyện để đèn pha cốt, chỉ mấy ông tài xế xe nhỏ khoảng 3T trở xuống, đèn xe mấy ổng sáng kinh hoàng luôn, và không thèm quan tầm gì đến chuyện người đi ngược chiều bị chói mắt vì xe mình. Khoảng 10g đêm tới Cam Ranh xe ngừng ăn tối, buổi tối quán treo mấy cây đèn măng sông sáng trưng, gián bay vù vù làm các bạn nữ hét be be lên, lại thêm vụ chó mèo luồn dưới gầm bàn kiếm ăn nữa, lâu lâu lại nghe một cô hét toáng lên, chén dĩa rơi bể loảng xoảng, mình nén cười bảo nhân viên quán dời bớt vài cái đèn ra ngoài sân để dụ gián, rầy nâu ra đó, rồi tới từng bàn dặn các bạn cố gắng đừng làm rơi thức ăn xuống đất, kẻo chó mèo nó tưởng có tiệc, kéo nhau lại rồi đánh nhau dành ăn, rốt cuộc một cô phát minh ra kiểu ngồi chồm hổm lên ghế ăn cơm, và cả hội con gái bắt chước theo, dễ thương lém.

Cơm tối xong, mình lại trùm mền ngủ tiếp, do coi như là xe nhà, khách lại không biết tiếng Việt nên chuyến này thoát được cái nạn bị nhà xe tra tấn bằng nghe nhạc, coi phim, tấu hài. Cả buổi chiều nằm lại bị mấy cô sinh viên sinh đẹp nằm phía sau cứ rúc ra rúc rích nói chuyện, mình chả bao giờ xem phim Hàn, lâu lâu có đi ngang cái TV nào đó thì cũng bị tiếng Việt thuyết minh nó át mất, giờ phải nghe “live”, nhức đầu tè luôn, tiếng nó của họ líu ríu, lại nói chuyện theo kiểu giao tiếp bình thường nên nói nhanh. Lúc ăn cơm xong, các bạn sinh viên nam tranh thủ mang quần áo tọt vào dãy nhà phía sau, xối nước tắm ầm ầm, mình tranh thủ đi vòng vòng cho giãn chân tay, nên lúc leo lên xe, nằm xoay sở cái mền được từ chân đến cổ, tớ thăng liền.

Đang ngủ ngon lành, tự nhiên “đùng”, một tiếng nổ đanh gọn và khá lớn ngay trên đầu mình, ngồi bật dậy, cô bé sinh viên nằm giường ngay phía trước mình hét lên thất thanh, giũ cái mền lia lịa như bị rắn chui vô ngủ chung, có tiếng gì đó rào rào như xe ben đang đổ đá mi ngay bên cạnh, tài xế hốt hoảng la to “chết tui rồi”, mấy cô nằm phía sau cũng hét toáng lên, mình tốc mền lao ra ngoài và quên mất đang nằm trong cái giường bé tí xíu, vừa nhào ra tớ phang ngay đầu vào thanh sắt cái giường tầng bên trên, và té cái bịch lại đúng chỗ nằm, lúc thấy tám chục ông sao đang quay vòng vòng trước mặt, tớ còn kịp nhìn đồng hồ trên trần xe hiện con số 11:5x, số cuối cùng nhìn không kịp. Vài đoạn phim ngắn tự nhiên chạy thật nhanh trước mặt, nổ lốp chăng ? Không phải, vì nhìn xe chạy vẫn có vẻ cân bằng. Bị tấn công bằng súng ? Có thể, tiếng nổ đó cũng giống lắm, chắc có người bắn thẳng vào xe nên tiếng rào chắc là tiếng kiếng bị bể. Mà cũng không hẳn, vì không cảm thấy gió ngoài trời lùa vào xe, có khi nào cô nhỏ nằm giường trên trúng đạn chăng ? Chắc cũng không nặng vì cổ vẫn còn giãy đành đạch và hét khỏe thế cơ mà. Chắc mình xỉu cũng phải vài phút vì khi nén đau bò từ từ và cẩn thận ra ngoài lối đi, đồng hồ đã chỉ qua số 00:02 và xe vẫn đang từ từ tấp vào lề.

nino
18-01-2013, 22:02
ặc giống phim hành động ghê, hết ngay khúc gây cấn :(

kiettt
19-01-2013, 23:00
Xe ngừng giữa đồng không mông quạnh, chung quanh tối thui, tài xế mở toàn bộ đèn trong xe lên, cửa kiếng phía cô bé giường trên cả hai tầng đều bị rạn như màng nhện, các mảnh kiếng bể vụn bằng cỡ đốt ngón tay vẫn tiếp tục rào rào rơi xuống, cô bé lóp ngóp chui ra khỏi cái giường, mặt mày tái mét lập cập chạy ra phía sau xe, cửa vừa mở, tài xế, lơ và cả tớ lao xuống đường từ bên ngoài nhìn vào qua ánh đèn hắt từ bên trong, hai cửa kiếng xe nhìn vô cùng là thê thảm, tớ hỏi tài xế
- Chuyện gì vậy ?
- Nổ đá.
- Đá gì mà nổ được ?
- Thì tụi đứng dưới đường nó chọi đá vào xe mình đó”.
- Giờ sao ?
- Giờ dán băng keo vô cho nó khỏi sụp xuống, sáng mai tính chứ sao giờ.
- Rồi làm liền bây giờ hả ?
- Chỗ này tối thui, ngừng xe ở đây nguy hiểm quá, thôi ráng lết lên thị trấn phía trước kiếm chỗ sáng mình làm.
Cả bọn lục tục chui lên xe, tớ giải thích sơ tình hình cho đoàn, chú lơ lục tung các thùng đồ nghề và lòi ra chuyện trên xe không có cuộn băng keo lớn nào, thậm chí cây đèn pin cũng không sáng nữa, may mà túi đồ nghề tớ mang theo người, bèn lục ra rồi hai thằng hì hục xé băng keo dán hết cánh cửa. Mang tiếng kiếng xe hơi là loại an toàn gì mà mảnh của nó cũng bén thấy bà luôn, bị đứt tay vài chỗ nhưng không dám lộ ra, tớ vơ cái nùi giẻ trên xe quấn chặt bàn tay lại ra điều mình bảo hộ để hốt miểng. Xe bò từ từ với tốc độ người đi bộ do đoạn đó đường ổ gà ổ voi nhiều, dằn mạnh một cái là nó xụm bà chè liền, khoảng nửa tiếng sau, xé tới miếng băng keo cuối cùng thì tới một xóm nhỏ thuộc Ninh Hòa, bác tài tấp xe vào cây xăng hỏi mua mấy cuộn băng keo, kế bên có tiệm vật liêu xây dựng dựng một mớ thang tre ngoài đường, tớ bèn trưng dụng luôn, gác vào xe và bảo chú lơ leo lên dán phía ngoài, thấy tớ đứng dưới đường cắn cái đèn pin rọi lên soi, bác tài cầm con dao cứ hết đoạn là cắt, chú lơ xé băng keo rột rột, một chú sinh viên sau khi thò đầu ra ngoài quan sát kỹ lưỡng, rụt rè hỏi:
- Bộ chuyện này ở VN xảy ra thường lắm hả ?
- Ý cậu hỏi là sao ?
- Thì tui thấy ông với nhà xe làm việc sao thành thạo quá, tui nghĩ là người VN có vẻ có kinh nghiệm về tai nạn kiểu này.
Tớ cười ha hả, bảo cậu ấy bây giờ đây là việc duy nhất có thể làm để tiếp tục hành trình, vả lại chuyện này đơn giản mà. Bà mịa nó, lúc này mà bắt được thằng chọi đá, ông tuột quần mày ra ông bắt mày nhai cho bằng hết. :mad:

Hì hục khoảng đến 1g sáng, hết 4 cuộn băng keo, coi như cái gì làm được thì đã làm rồi, trong lúc đang “phục hồi nhân phẩm” cửa sổ, có vài chiếc xe khách nữa cũng ngừng lại gần chỗ chúng tôi, các lơ xe chạy xuống ngắm nghía, tưởng họ quan sát theo kiểu thấy đồng nghiệp đang bị tai nạn rồi ghé giúp đỡ, ai dè mấy ảnh nói chừng nào làm xong cho mấy ảnh mượn cái thang, đêm hôm đó trong lúc đang xoay sở, ttorjng cộng có 6 xe khách đều gặp cùng tình trạng này, bị người ở dưới đất ném đá vào xe khi đang chạy nhanh, mình chợt nhớ ra vài năm trước, bác Nguoi_lon_tuoi trong một chuyến đi săn ảnh cũng bị ở đoạn Trảng Bom, lần đó một bạn ảnh đi cùng xe còn bị thương nặng, phải quay về SG nhập viện cấp cứu nữa.

Ảnh chụp lúc sáng hôm sau, khi đã tới nơi


http://farm9.staticflickr.com/8051/8395542556_2f7b7a392d_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8472/8395554312_b511c10300_c.jpg

Dê Lỳ
21-01-2013, 08:01
Tường thuật tới đây là hết rồi :banghead:

kiettt
21-01-2013, 09:28
Tường thuật tới đây là hết rồi :banghead:

Chưa tới phần post hình các "pé" sanh diên mà, tại khúc nhiều chữ làm trước và hơi mất thì giờ (con oánh máy có 3 ngón à ba), còn hình thì host rồi, chỉ việc copy link qua thôi, để up nó lên một chỗ khác chứ sợ bỏ lên FB bác Cả không thấy hình.

lqkhoi
21-01-2013, 10:42
Chờ hoài chờ mãi vẫn chưa thấy hình mấy bé sanh diên

Cái đó là quan trọng nhất á :D

nino
21-01-2013, 13:35
Chờ hoài chờ mãi vẫn chưa thấy hình mấy bé sanh diên

Cái đó là quan trọng nhất á :D

Xin cáo lỗi quý vị... máy tính đang bị sự cố, xin quý vị vui lòng quay lại vào khi khác!

Hảo Cầm Đồ
21-01-2013, 22:47
Hồi đó anh Lý có hỏi đi được ko, nếu biết thế này mình trốn làm rồi :(.

p.s: Mấy bé sanh dziên HQ đó có giống vầy ko anh Kiệt? http://www.youtube.com/watch?v=wq7ftOZBy0E

Carbon
23-01-2013, 23:03
... khoảng gần chục cô nàng măng tơ hơ hớ cỡ bằng mắm Sếu, bận xà lỏn chạy tung tăng ...

tiếc quá :crying:

kiettt
24-01-2013, 23:25
...............
Tiếp tục lên đường, cái đầu vẫn còn ong ong nên mình ngồi phía trước tán dóc với tài xế, chợt nhận ra đâu mất tiêu hết một ông tài, do lúc khởi hành tổng cộng phía nhà xe có 2 tài và 1 lơ, hồi chiều còn nghe ông tài kia rầy ông này là không lo ngủ sớm để lái ca tối. Nghe bảo do nhà xe kẹt tài nên ông kia đã bắt xe khác quay ngược về SG rồi, mình hơi lo lắng, hỏi
- Vậy giờ có mình anh chạy thôi hả ?
- Ông này nói lọa, xe đò chớ bộ xe tăng sao mà phải cần tới 2 người.
- Rồi buồn ngủ thì sao, hình như hồi chiều anh đâu có ngủ ?
- Chiện nhỏ, chừng 2 tiếng nữa mình tới chứ mấy, ông lo đi ngủ đi thì có, lát nữa ra tới Quy Nhơn ông chỉ đường cho tui vô nhà.
- Chỉ cái gì ? Tui đâu có biết đường đâu mà chỉ !
- Trời đất – bác tài nhảy dựng lên – vậy rốt cuộc là ai biết đường ? Chị Hằng cũng đâu biết đâu.
Quay lại sau, thấy chị Hằng ngủ ngon lành, mình bối rối quá không biết làm sao, bác tài nói hồi khuya chị Cúc Hoa có gọi cho chị Hằng, và biết chuyện cả đoàn sẽ ra tới Quy Nhơn lúc rạng sáng, bác tài nghe nói chuyện thì hiểu là chị Hằng không biết đường, nhưng lại cho rằng mình biết nên không để tâm lắm, móc cái bóp ra thấy còn tờ giấy ghi địa chỉ của nhà dòng lần đi đợt 2, đọc cho bác tài “Gò Thị, Xuân Phương, Phước Sơn, Tuy Phước,… bác tài gật đầu “rồi, tui biết chỗ này, mà hồi nãy tui có nói với cái chị ngoài đó là ra tới nơi tui sẽ tìm chỗ đậu lại và ngủ tiếp, chờ trời sáng có người dẫn vô”, mình ấm ức mò ra đằng sau ngủ tiếp, Dly mà lên kế hoạch kiểu này là ông biết tay tui rồi.

03:30, đang mơ màng, chợt nhận ra hình như xe chạy với tiếng máy khá lớn và có vẻ chao đảo, mình nhổm dậy, cả xe ngáy đều đều, ngay cả chú lơ cũng cuộn như con mèo ở ngay lối đi, chỉ mình bác tài là thức (hí hí), qua ánh đèn táp lô cả đồng hồ tốc độ và đồng hồ tua máy đều ở khoảng 2/3, xe thì chao hết bên này đến bên kia, bác tài lẩm bẩm một mình thành tiếng “trời ơi là trời, buồn ngủ wá, mắc đái wá, chừng nào mới tới đây trời….” Đường ven biển vào Quy Nhơn đoạn từ Sông Cầu rất tốt, rộng thênh thang và phẳng lỳ, có điều nó uốn lượn theo dãy núi chạy sát biển chứ không thẳng tắp, chiếc xe khổng lồ cứ tạt sát vào lề rồi lao qua lề trái, lại vòng lại bên phải, bác tài lại còn buông cả hai tay ra tát bẹp bẹp vô mặt mình, rồi vò đầu như vò cái nùi giẻ, lại lầm bẩm chửi thề, mình hoảng vía ôm cái gối chạy ngay ra trước, đá binh một cái vô đầu chú lơ luôn, lựa chỗ ngồi thật thoải mái, kẹp cứng cái gối trước bụng, chân thì đạp ngay ngắn lên phía trước bàn thờ xe, quay lại cười một cái xin lỗi chú lơ rồi ráng nhỏ giọng, mình hỏi:
- Sao rồi anh, biết đường không mà chạy gì nhanh giữ vậy ?
Vô thức lượn vô lăng qua trái, vẽ một hình sin tuyệt đẹp, tránh trong gang tấc và không có vẻ gì nhìn thấy một chiếc xe gắn máy vừa thò ra khỏi con hẻm nhỏ, cũng không hề chú ý tớ và chú lơ xe vừa ngủ dậy chết trân nhìn hai người buôn cá trên chiếc xe gắn máy kia, cũng đang chết trân nhìn theo, bác tài lớn tiếng
- Giờ đi đâu đây ?
- Ủa, sao hồi nãy anh nói biết rồi ?
- Đường vô Tuy Phước chạy dọc bờ biển cấm xe, giờ phải vòng ra quốc lộ rồi
- Rồi hồi tối anh nói chuyện với ngoài đó sao ?
- Thì tui nói ra tới Quy Nhơn, kiếm chỗ nào đó đậu xe ngủ tới sáng, đâu thấy bà đó có ý kiến gì đâu ! Giờ ông muốn kiếm chỗ ngừng xe ngủ hả ?

Phía đàng sau nghe ồn ào, có vài cô cậu lục tục ngồi dậy, tò mò nhìn. Cân nhắc một lúc, tớ tặc lưỡi gọi điện thoại cho chị Cúc Hoa, sau hồi chuông đầu tiên là có người trả lời ngay, giọng Bình Định nhẹ nhàng, có vẻ còn trẻ và rất tỉnh:

- Dạ chú Kiệt ạ, tới đâu rồi chú ?
- (thở phào nhẹ nhõm), cũng không biết nữa chị ơi, một bên là biển, bên kia là nhà.
- Dạ, tối qua sơ Cúc Hoa đưa con cầm điện thoại để chỉ đường cho chú nè, đi đường đó là đường cấm đó chú ơi, giờ tới cái vòng xoay lớn, chú quẹo bên trái để ra đường quốc lộ nhe.
Nghe trong điện thoại tới đâu, mình nhắc lại tới đó để bác tài nghe luôn, vừa nghe nói quẹo trái, ổng vẽ một đường làm mình té nhào vô người chú lơ, chắc lúc đó cái xe cũng hỏng cả một bên bánh lên thì phải. Chỉ cái đèn đỏ đang chớp tắt tít đằng xa, mình bảo coi chừng phía trước có chốt, bác tài giảm ga, chắc nãy giờ nói chuyện ổng hơi hơi tỉnh ngủ rồi. Chú lơ lắp bắp:
- Hồi nãy mình xém hốt hai ông chở cá đó !
- Xạo hoài mậy, đang chạy xe mà mày nói gì bậy bạ vậy, đá cái chết giờ.
Mình chen ngang:
- Thiệt đó, hồi nãy xe mình cách hai ông đó chừng một sải tay à.
- Đ M nó, buồn ngủ quá, hết thuốc lá rồi mà thấy anh ngủ say quá, kêu không tiện.
- Xe đóng cửa kín mít mà thuốc men gì ông, thôi kiếm chỗ nào ngừng lại làm một điếu cho tỉnh đi rồi đi tiếp, nãy giờ ông chạy mà tui thắng không à.
- ĐM thêm ông nói bậy nữa, còn chút xíu tới, nghỉ ngơi cái gì.
Chợt nhận ra điện thoại nãy giờ vẫn mở, mình alô và mắc cở quá trời khi nãy giờ hai thằng nói chuyện, chửi thề um xùm và để cho bà sơ nghe hết.
- Giờ chú chạy tới cầu ông Đô rồi quẹo tay phải, theo đường Đào Tấn chạy thẳng vào là tới à.
- Ông Đô hay Bà Di ? Bác tài hỏi.
- Nghe là biết khác nhau rồi, anh biết ông Đô hông ?
- Cầu Bà Di mới có ngã rẽ, cầu ông Đô làm gì có con đường nào quẹo phải.
- Chúa ơi ! Giờ này lên núi làm chi mà đi cầu Bà Di, cầu Ông Đô. Bà sơ hét lên trong điện thoại, tớ cười ha hả
- Rồi rồi, cầu Ông Đô, rồi sao nữa ?
- Chú chạy miết chừng hơn 20 chục cây số nữa rồi hỏi người ta nhà thờ Gò Thị chỗ nào.
- OK, chừng nào cần hỏi tui gọi điện thoại nữa nhe.
- Dạ, con thức chờ chú mà.
Xe mở si nhan, từ từ quẹo phải, bác tài cười hề hề.
- Công nhận có đường quẹo thiệt, bà mẹ nó nãy giờ cãi không hà, hồi xưa tui né trạm, chạy vô đây hoài.
Con đường Đào Tấn đoạn giáp quốc lộ 1 bự chà bá luôn, vô được chừng trăm mét, tóp lại thành con đường làng vừa đủ chiếc xe bus, tớ làu bàu.
- Giờ này mà có thằng xe tải từ trong chạy ra chỗ đâu mà né ta.
Thêm vài cây số nữa, hai bên đường là ruộng lúa, con đường vẫn bé tí, và một em công nông bịch bịch thò ra đường, bác tài đè còi, tiếng còi hơi giữa đêm vắng, chắc đủ công suất đánh thức một nửa tỉnh Bình Định thức dậy, chú công nông thọt lập tức lùi vào nhà, xe bọn tớ chạy ngang, chú chửi với theo.
- Còi chi mà to rứa ông ơi, để người ta ngủ với.
Bác tài tỉnh bơ mở cửa, hét lại cũng to không kém
- Gò Thị đi đường ni hỉ ?
Chú công nông khoát tay lia lịa, chả hiểu là phải hay không nữa, bác tài xuống ga phóng tiếp
Chạy khoảng hơn tiếng đồng hồ nữa, vẫn con đường bé tí hin, qua mấy cây cầu cắm bảng 10 tấn, bác tài ngần ngại.
- Xe mình cái xác không là 15 tấn rồi, giờ mà qua nó sập một cái là chết cha luôn à.
- Cái cầu ngắn ngủn à, xe mình dài, qua được cầu trước cầu sau nó mới leo lên cầu, chắc không sao đâu. Tớ mạnh miệng nói bừa, chứ giờ đó cũng rối lắm rồi.
Rị mọ chạy hoài mà chả thấy chỗ nào quen thuộc cả, do lần vừa rồi tớ và Tống Nghiên vào Gò Thị từ hướng An Nhơn, đi đường khác, lúc về thì đi đúng đường này nhưng lại ngồi xe gắn máy cho xe ôm chở nên đâu có quan sát được. Tới một đoạn đường tương đối rộng, trước mặt lại một cây cầu cắm cái bảng có 7 tấn, bác tài cương quyết thắng cái xịch lại
- Thôi không dám liều nữa.
Tớ bấm nút mở cửa xe, phóng luôn xuống dưới đường, chạy lên cây cầu nhảy đùng đùng
- Chắc lắm mà, không sao đâu.
Bác tài xuống theo, làu bàu
- Ông khùng vừa phải thôi ông ơi
Rồi lần mò xuống ngắm nghía chân cầu, tưởng sao ổng kiếm chỗ tè, hai thằng đâu lưng nhau, tồ tồ xuống sông, đã hết sức, tới lại gọi vào nhà thờ, đồng thời căng mắt ra nhìn thử coi mình đang đứng đâu, chú lơ xuống xe sau, thấy hai thằng già mất nết đứng ngay trước cái đèn xe, chú mắc cở vòng ra phía sau và la lớn
- Đây có cái trường Diêm Điền
Mừng quá, tớ hớn hở thông báo “tới trường Diêm Điền rồi” mà quên mất âm thanh “back ground” vẫn còn đang vang vọng
- Đúng đường rồi, chú đi chừng 5 cây số nữa, có bảng “nhà thờ Gò Thi”, chạy vô là tới à.
Lại lục tục leo lên xe, bác tài do đã giải tỏa bức xúc, đường lại quá nhỏ nên hết hẳn buồn ngủ, tập trung chạy tiếp. Đến một ngã ba cũng bé xíu, tấm bảng “nhà thờ Gò Thị, 900m” sáng rực trước ánh đèn xe, sau vài đỏ xào tới xào lui, xe chui được vào con đường. Tới đây lại một vấn đề khác, đường dù tráng xi măng hẳn hoi, nhưng hai bên là ao hồ, bề ngang bánh xe lại lớn hơn con đường nên chú lơ phải nhảy xuống đi dò coi dưới đám cỏ ven đường là … đường hay là ruộng, đã vậy còn vụ dây điện giăng ngang đường nữa. 900m đường cũng tốn cả nửa giờ mới tới cổng Cộng đoàn Gò Thị, xe phải nằm ngoài đường vì con đường hơi xéo, xác xe lại dài nên không qua lọt cổng. Quay ra sau ngó, mọi người lại đã lăn ra ngủ tiếp, linh mục Kim, chị Hằng, chị Park xuống xe tay bắt mặt mừng với các sơ ra đón, tại Gò Thị cũng có vài chị từng có vài năm công tác bên Hàn nên việc trao đổi, giao tiếp rất thoải mái. Linh mục Kim quyết định để im cho các em ngủ, vì giờ có đánh thức mọi người dậy, vô nhà cũng ngủ tiếp chứ chẳng làm được gì, ông từ chối vào nhà khách mà leo lên xe ở chung với các bạn. Chị Hằng, chị Park và các chị ở Gò Thị tíu tít kéo nhau vào phòng khách … tâm sự, liếc đồng hồ thấy 5g đúng, mình tọt ngay lên nhà nguyện trên lầu đi lễ Chúa nhật, rón rén bước vào các dãy cuối nhà thờ và bật cười khi nghe mấy bà sơ í ới dưới sân “chú Kiệt đâu rồi, vừa dọn xong phòng khách tính mời chú ấy vào nghỉ mà loáng cái đâu mất rồi”.

6g lễ xong, mình nhẹ nhàng mở cửa xe leo lên ôm hành lý xuống, do đã quen thuộc đường nên mình xuống luôn khu trường học, một sơ giáo viên bảo mình vào nhà kho ngồi tạm rồi chạy đi tìm chìa khóa mở cửa lớp, một sơ khác lớn tuổi hơn (hình như chưa gặp bao giờ), bà bảo đem túi xách, đồ nghề lên phòng khách nghỉ ngơi, muốn gì để tí nữa ăn sáng, phê pháo xong rồi tính, dù mình có trình bày “em chỉ có từ giờ đến trưa thôi, để em làm cho xong việc rồi nghỉ một thể, nhưng bà dứt khoát không chịu với lý do rất đơn giản “không biết sơ nào cầm chìa khóa lớp”. Ấm ức lên phòng khách ngồi, ngẫm lại chả còn gì làm, mình xách quần áo đi tắm một cái, chu choa là nó lạnh, bao nhiêu mệt mỏi tan biến.

Tắm xong, răng vẫn còn lập cập, xách túi đồ nghề lại mò xuống trường, sơ phụ trách các lớp học cho hay số máy lần trước ba anh em làm hoàn chỉnh nay đã “chết sạch rồi” và đã được dọn hết vào kho để chuẩn bị mặt bằng cho lô máy mới, mình dọn chỗ sạch sẽ rồi bung nắp hết toàn bộ, mở hết số hai cái quạt trong phòng cho nó chĩa thẳng vào máy rồi móc trong túi đồ nghề ra mấy bịch cà phê uống liền, cười hè hè với bà sơ
- Nước sôi ở trong bếp hả sơ ?
Bà sơ có vẻ giận, bảo là ra tới đây mà uống chi cái thứ đó, bà sơ già hồi nãy từ trong bếp chạy ra, trách móc
- Pha cho chú ly cà phê rồi, nãy giờ chị đi vòng vòng kiếm mà chả thấy chú đâu, mấy cô sinh viên kia vừa thức dậy nhìn thấy ly cà phê sữa, mắt sáng rỡ lên, chị đưa cho mấy cô đó rồi, thôi chú lên phòng khách ngồi nghỉ, để chị làm cho chú ly khác.
Mình giở giọng nhõng nhẽo, do được biết chị Cúc Hoa tuần rồi bị tai nạn giao thông, hiện phải đang tĩnh dưỡng, các chị này chắc là đã được dặn phải “lo cho chú Kiệt đàng hoàng rồi”:
- Giờ này nghỉ ngơi gì nữa chị ơi, thôi cho em xin ly cà phê đá, đừng bỏ sữa nhé, em ngồi đây sửa mấy cái máy hư trước.
Nhấp ly cà phê buốt hết cả răng, mình bắt tay vào việc, trước khi cắm điện thì tháo nắp, gỡ RAM ra chùi kỹ lưỡng vào áo, máy nào gắn card rời thì đè nó vài cái, các ổ cứng cũng ấn vào connector coi có bị lỏng không, đến khoảng 08:30, khi hai ba bà cùng xuống bắt lên nhà trên ăn sáng thì 6 bộ đã được “phục hồi nhân phẩm” rồi


PS: phần chữ cơ bản đã xong, từ lần tới chủ yếu là hình ảnh thuyết minh, cám ơn bà con nào còn đủ kiên nhẫn nghe tớ kể lể tới giờ phút này :tongue:

Dê Lỳ
25-01-2013, 06:53
Gớm chưa. Có nhiêu đó mà tới giờ mới được đọc tiếp :boxing:

lqkhoi
25-01-2013, 09:48
Khiếp thiệt lão Kiệt sao hổng chuyện nghề viết hồi ký nhỉ? Tổng cộng thời gian thực là có 6 tiếng mà lão ấy có thể viết được bài văn dài 3000 chữ.

Siêu sư phụ ..... :))

kiettt
25-01-2013, 10:40
Khiếp thiệt lão Kiệt sao hổng chuyện nghề viết hồi ký nhỉ? Tổng cộng thời gian thực là có 6 tiếng mà lão ấy có thể viết được bài văn dài 3000 chữ.

Siêu sư phụ ..... :))

Chời ơi, xe khởi hành từ 9g sáng ngày 29, tới nơi lúc 5g sáng ngày 30 mà trừ sao ra có 6 tiếng à, cha này mà làm nghiệp chủ chắc nhân viên nó đi tè chả đứng ngoài bấm giờ quá.

Siêu học chò ... :whistling

lqkhoi
25-01-2013, 10:51
Chỉ nói cái bài số #12 thôi cà. Chứ nguyên cả cái hành trình là đến gần 9000 chữ lận á :D

kiettt
25-01-2013, 13:12
Chỉ nói cái bài số #12 thôi cà. Chứ nguyên cả cái hành trình là đến gần 9000 chữ lận á :D

Mình nhìu chiện giữ ta :whistling

Cu thử ngồi trên chiếc xe khách size lớn nhất, chạy nửa đêm trên đường vắng với tốc độ trên 100km/g, tài xế buồn ngủ, chả ma nào biết mình đi đâu, chạy qua những cây cầu trọng tải bằng phân nửa cái xe không với một đám người hoàn toàn vô tư phía sau, mọi người trông cậy vào mình, tự nhiên cảm xúc nó dạt dào liền à. :innocent:


Điểm đến (cái này đăng lại câu bài :lick:)

http://farm9.staticflickr.com/8370/8363338267_a781b6c67c_c.jpg


Trong khi chờ mọi người thức dậy, kiểm tra lại mớ máy cũ "chết hết ráo rồi chú ơi" coi nó bị cái gì.

http://farm9.staticflickr.com/8191/8412456961_da6a8a1d12_c.jpg


Chuyện thường xuyên của mỗi chuyến đi, chuẩn bị các ổ cắm, dây nguồn cho đàng hoàng và an toàn trước khi làm, vừa an toàn cho mình và những người sau này thao tác với nó, vừa yên tâm là tới đây thì đúng để bắt bệnh khỏi mất công loại trừ nguyên nhân do nguồn cấp

http://farm9.staticflickr.com/8497/8413556398_47ca047683_c.jpg


Lót ổ, do ghế ngồi toàn size nhà trẻ nên muốn chồm hổm thì phải hai ghế

http://farm9.staticflickr.com/8226/8413555608_24e62fc3eb_c.jpg


Bỏ đó đi măm cái, đói òi.

http://farm9.staticflickr.com/8195/8412454831_48450c349f_c.jpg


Ăn sáng, từ trái sang: linh mục Kim Myoung Hyoun, 2 bạn sinh viên HQ, sơ Park Lioba, sơ Đỗ Thúy Hằng

http://farm9.staticflickr.com/8333/8364403416_f2cebfc498_c.jpg


Tổng cộng báo cơm là 29 mạng, trừ nhà xe 2 người, nhà ... tui 1 người, 3 người lớn vú em, còn lại 23 bạn sinh viên

http://farm9.staticflickr.com/8324/8363338145_95761e867f_c.jpg


Khoản cà phê sữa là cô nào cô nấy chết mê luôn, thậm chí về đến Hàn Quốc các bạn viết thư sang còn bảo nhớ nhất ở VN là thời tiết (bên đó giờ đang mùa đông) và cà phê sữa.

kiettt
25-01-2013, 22:50
Ăn sáng xong, mọi người vào việc ngay, lang thang ra sau bếp, tớ lục ra được cái cộ còn ngon lành, nếu chuyển đồ từ cổng chính qua sân chính thì đường đi khô ráo, sạch sẽ, có điều qua hết sân lại phải bốc từng thùng khiêng bộ qua nhà ăn, nhà bếp mới tới được sân sau. Tớ dứt khoát kéo cái cộ đùng đùng qua cổng sau đi đường vòng ra phía trước, hai ba chú dành nhau kéo cái cộ, khoái chí lắm, nhìn thấy con đường sình lầy, chú quay vào hét um xùm gọi bạn, thế là có bao nhiêu con trai đi đường này hết.


http://farm9.staticflickr.com/8476/8364403050_eb30c89379_c.jpg

Cứ sợ cả đám lôi nhau xuống ruộng, nhưng mấy chú kéo khỏe và khéo lắm


http://farm9.staticflickr.com/8503/8364402960_8d7161a623_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8191/8364402882_b204b75f93_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8075/8364402726_bfb7c6028a_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8090/8363337213_5be329fa9e_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8358/8363337037_07b2eabe46_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8086/8363326431_f32dc96271_c.jpg

Giờ xem lại mới nhận ra có vài chú phải ôm thùng đi bộ theo vì cộ không đủ chỗ chất, tội nghiệp mấy chú thay vì vào cổng chính xẹt cái là tới nơi, lại phải đi vòng xa hơn rất nhiều, đường lại lầy lội nữa.


http://farm9.staticflickr.com/8097/8364401714_6ebf780d48_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8096/8363336265_95e6a1c3d8_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8081/8364401186_ba7fa4e788_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8191/8363335881_26d4eec850_c.jpg

Xong tiết mục vận chuyển, giờ đi rửa ráy cái đã, trong khi dỡ đồ từ xe bus mang vào khu trường học, các bạn gái ở nhà rửa chén.


http://farm9.staticflickr.com/8186/8363335775_fd48bc7ab5_c.jpg

Chia thành dây chuyền và làm việc nhịp nhàng. Mình để ý các bạn này trong khi làm việc không hề nói chuyện hay đùa giỡn, nếu cần trao đổi gì các bạn rất ngắn gọn, trong khi lúc ngồi trên xe, quý vị lách cha lách chách suốt cả buổi, có vẻ như để nói một câu, tiếng Hàn cũng như tiếng Hoa, phải tốn nhiều âm hơn tiếng Việt thì phải ?


http://farm9.staticflickr.com/8510/8364400976_e91c1507b1_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8492/8364400578_38408a9510_c.jpg

nino
26-01-2013, 11:24
mấy tấm ngoài trời sao cháy tè le hết vậy anh?

kiettt
30-01-2013, 12:11
mấy tấm ngoài trời sao cháy tè le hết vậy anh?

Nói chung phần hình ảnh trong chuyến đi này là một thảm họa, trời vừa hết bão hôm trước nên hôm đó nắng kinh hoàng luôn, mình đứng trong bóng râm chụp ra ngoài nắng, không cách gì né được vụ contrast cao. Mấy cô mấy chú này trẻ khỏe giò dài, tụi nó chạy lẹ lắm, mình vừa chạy theo vừa chỉnh lại nào tốc, nào khẩu, thậm chí để P luôn mà cũng không kịp, tại đâu thể nào nói người ta "ê, ngưng lại xíu, nhăn răng ra cho tui chụp hình" đâu.

pinochu
30-01-2013, 15:55
Bác Kiệt sắm thêm cái ND filter thử xem thế nào?

kiettt
01-02-2013, 00:19
Bác Kiệt sắm thêm cái ND filter thử xem thế nào?

Thứ ưu tiên có lẽ là cái xì ta thì đúng hơn, mình không biết dùng PS, chụp ban đêm có xì ta cho nó long lanh chút, người ta bớt chú ý tới cái ẹ của mình :lick: Chứ ND trong trường hợp này cũng như không à, căn bản là không có đủ thì giờ setup thời chụp. Chứ vừa xong kiểu nào, nhìn cái là biết thừa thiếu gia vị gì, vừa chuyển góc chụp vừa chỉnh máy, qua góc mới thời chụp nó lại khác. Tóm tắt ngắn gọn là trình của mình quá kém cho thể loại phóng sự thế này.

Hôm nay đã tròn 1 tháng kể từ ngày xảy ra sự kiện, kí lô cà phê các sơ dúi vào ba lô khi chia tay cũng vừa hết muỗng cuối cùng, hôm nay không xong bài này không đi ngủ.

Do lần này có tiền mua máy đàng hoàng, nên đồng thanh đồng thủ, làm đã lắm. Thậm chí tiệm nó đóng thùng cũng đàng hoàng hơn lão Lý, cô chú Thanh và tớ rị mọ mấy hôm trước


http://farm9.staticflickr.com/8509/8364400386_c73a5c6fa7_c.jpg

Chạy qua kho bốc được nắm đồ nghề đưa cho các bạn dùng, leo được lên bàn lựa góc bắn là mọi người đã làm gần xong rồi.


http://farm9.staticflickr.com/8467/8363334815_8d21841a19_c.jpg


Cũng như đám con gái lúc rửa chén, mấy anh này lẳng lặng làm, không bàn, không giỡn, rất ăn ý với nhau, người này cần phụ một tay là người đứng kế bên và rảnh rang nhào vô liền.


http://farm9.staticflickr.com/8052/8364400022_70bda65209_c.jpg


Các cô các cậu học trò chuyến này sướng nhá, dùng toàn LCD không. Nhà trường nhẹ được bao nhiêu là tiền điện


http://farm9.staticflickr.com/8516/8364399900_bcebc25ca4_c.jpg


"Chít mịa, sao nó tối thui à sơ ơi ?" (Sir ở đây là ... tui, hỏng phải bà sơ ;)), "cọng dây nguồn đằng sau cắm chưa chặt, cắm kỹ lại là nó chạy thôi". Vớ được góc bắn tốt, thấy kiểu các bạn làm mình biết ngay có nhảy xuống phụ cũng chả nhanh hơn được mà còn làm vướng tay chân người ta, thế nên tớ cứ đứng trên bàn chỉ tay năm ngón, và hiệu lệnh duy nhất là "nhận mạnh nó vô nữa đi" :lick:


http://farm9.staticflickr.com/8515/8363334575_f1e33fa675_c.jpg

Xong

http://farm9.staticflickr.com/8364/8364399518_5c6b00fed5_c.jpg


Cảm thấy mấy con mouse không được mượt lắm, các bạn hôi ý ngắn gọn rồi xé banh hết hộp giấy của mouse ra làm ... mouse pad. Dù kết quả là mouse chạy rất ngọt nhưng nhìn kỳ cục lắm, sao một lúc trao đổi khá lâu, các bạn chạy về phòng lôi ra mấy cuốn tập giấy vẽ, cứ 1 trang xé ra dán vào mặt bàn thành 2 cái pad.


http://farm9.staticflickr.com/8092/8364391374_349c41fac0_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8469/8363333761_695032c0a8_c.jpg


Các cô chả có việc gì làm, lang thang ngoài sân chơi


http://farm9.staticflickr.com/8071/8364399666_70597303d5_c.jpg


Lãng mạng chưa nè


http://farm9.staticflickr.com/8082/8364399190_022d1b90aa_c.jpg


Sau chừng chục vòng, với cái bánh sau xẹp lép


http://farm9.staticflickr.com/8515/8363333971_c9968edd24_c.jpg


Ra vườn chơi


http://farm9.staticflickr.com/8094/8364398914_c6d15c6a93_c.jpg


Một cây đu đủ hôm qua bị bão làm đổ, còn dính mấy trái chín cây, bụp liền

http://farm9.staticflickr.com/8493/8363333473_21d1f4031a_c.jpg


Linh mục Kim đứng sau lưng nhăn nhó vì tưởng rằng cây đổ là tại mấy cô này dựa vô, đã thế lại còn tí tởn lột vỏ chơi luôn trái đu đủ nữa.


http://farm9.staticflickr.com/8051/8364398684_02f89fb2d0_c.jpg


Sau khi hoàn tất vụ ráp máy, chỉ 11/15 máy có đủ ổ cắm điện và lên hình, tớ nhận trách nhiệm xử vụ này, bèn nhờ các sơ dạy học đi mua dùm vài cái ổ cắm điện, tớ chạy vô kho làm tiếp mớ máy cũ. Đến khoảng 2g chiều thì một máy đành rã xác mang về tổng đàn (cái máy lần trước gắn cây ram lượm ngoài sân), tớ đi ... tè và rửa tay, lương tâm sạch sẽ với 15/15 máy mới và 8/10 máy cũ chạy (9 CPU nhưng chỉ còn 8 màn hình), rồi chạy vội lên nhà ăn tham gia vào buổi giao lưu của các bạn và các em trong lớp học tình thương của cộng đoàn. Các lớp học văn hóa bình thường mở rộng cửa với mọi trẻ em, nhưng có vài lớp các em có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn được gom chung lại (phần lớn là số mồ côi, không có hộ khẩu để đi học trường công), những em này mỗi tuần ăn cơm trong cộng đoàn vài bữa, riêng ngày Chúa nhật thì được đặc biệt hơn. Hôm nay vừa Chúa nhật vừa có khách nữa, tha hồ vui.


"Nhìn lại đống đồ anh em khổ công quyên góp và dựng lại, so với lô có tiền bỏ ra cho người ta ráp, tủi thân ghê nơi. Nhưng dù sao các cậu cũng đã cống hiến hết khả năng của mình rồi, giờ chú nào còn ráng được, ráng thêm cho anh ít tháng nữa nhe." Sau một bài "tuyên huấn" với mấy cái máy cũ, tớ bắt tay vào dọn lại. Chắc mấy chú đó cũng thương mình, nên lê chút hơi tàn sống lại.


http://farm9.staticflickr.com/8191/8412456961_da6a8a1d12_c.jpg

Quà Giáng sinh muộn cho các em, dù noel đã qua cả tuần, chắc do tới lúc này các sơ mới mua được đồ ... giảm giá. Mỗi phần quà gồm 1 ổ bánh bông lan, 1 cái khăn mặt, 1 bịch xà bông giặt đồ khoảng 150g (hãng nó làm sẵn chứ không phải mua bịch bự về rồi mình chia ra), 1 tube kem đánh răng, 1 cái bàn chải đánh răng, vài cuốn tập, 1 cái nón.


http://farm9.staticflickr.com/8363/8413557628_23b276bd2b_c.jpg


Chia thành team, các anh chị cùng các em vẽ, làm thiệp, trét lọ nghẹ lẫn nhau.


http://farm9.staticflickr.com/8224/8363333283_c6d30e4e48_c.jpg


http://farm9.staticflickr.com/8514/8363333221_5a113993a5_c.jpg


http://farm9.staticflickr.com/8215/8363333163_b357eab03d_c.jpg


Các anh chị nói tiếng Hàn, các em dùng tiếng Việt lẫn tiếng Anh, chả sao cả, mình thật lòng đến với nhau thì xá gì ba cái lẻ tẻ.


http://farm9.staticflickr.com/8218/8363332997_b8ca807259_c.jpg

Hội nào không xé giấy vẽ tranh thì hát hò


http://farm9.staticflickr.com/8094/8363332769_b8f7e9cddd_c.jpg


Anh quàng khăn thổi bong bóng rồi cột thành con này con kia cho các em chơi, anh bên phải không đủ sức thổi bong bóng dài nên đành biểu diễn tài nghệ qua bong bóng ... tròn.


http://farm9.staticflickr.com/8471/8363332689_c711c8f4ab_c.jpg


Nào ta cùng chảy răng răng răng, lau mặt mũi tay chân chân chân, rồi ta sẽ chải đầu đầu đầu,... thấy mỗi người có cái bàn chải đánh răng, một chai nước súc miệng, một tờ giấy ghi bài hát tiếng Hàn có phiên âm thì đoán thế.


http://farm9.staticflickr.com/8513/8363326047_540002b7c6_c.jpg


http://farm9.staticflickr.com/8052/8364397632_1bc41e05dd_c.jpg


Nào chị em mình cùng tự sướng nào. Thú thiệt chứ nhìn cảnh này, từ đó về sau thấy con bé ở nhà thỉnh thoảng lấy điện thoại ra rồi tay bắt chuồn chuồn, mắt trợn ngược lên, mỏ thì chu ra, mình không la nó nữa, haizzzzzzzz, con gái cả thế giới thế cả :rolleyes:


http://farm9.staticflickr.com/8476/8364397126_edbe6a59a9_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8507/8363331709_6e991fbdd4_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8047/8364396942_c4fac0f724_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8498/8364396742_5c997194a0_c.jpg

Bên Hàn các chị chắc cũng bồng em kiểu này, thấy chị này bồng mấy em gọn gàng lắm.

http://farm9.staticflickr.com/8515/8364396586_364c23426a_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8231/8363331175_4b9f124a29_c.jpg

Vài anh mệt quá, trốn ra sân cũng đâu có thoát.

http://farm9.staticflickr.com/8055/8364391154_27c540ab7d_c.jpg

Chơi đu quay đi anh ơi.

http://farm9.staticflickr.com/8378/8364395660_7027a971ff_c.jpg

Chỉ hình này và hỏi con gái "lúc con tới các nhà mở, các trung tâm mồ côi chơi với mấy em, con chịu để tụi nó bôi màu tè le lên mặt như vầy không ?", nó trả lời dứt khoát "không ! Xấu lắm". Suy ra mình vẫn chưa biết dạy con :no:

http://farm9.staticflickr.com/8195/8364395326_e11f93b64b_c.jpg

Các bạn mang theo khoảng trăm cây sáo nhựa loại đồ chơi, và thổi biểu diễn cho các em nghe, đồ chơi mét in cồ ria đàng hoàng

http://farm9.staticflickr.com/8081/8363330007_62730fc75a_c.jpg

Xong phát cho mỗi em một cây, rồi tập cho các em thổi, ồn kinh khủng khiếp luôn.

http://farm9.staticflickr.com/8516/8364395000_5056fd74f9_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8089/8364394940_9ef5e2daff_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8191/8364394440_90b352ca3f_c.jpg

Nhỏ chị trắng bóc, thằng em đen thui lui, đèn đuốc kiểu nào oánh cho xuể đây trời.

http://farm9.staticflickr.com/8377/8363329359_5dfcb1c041_c.jpg

Chia xẻ thành quả lao động, chuẩn bị dọn cơm thôi các bạn ơi

http://farm9.staticflickr.com/8497/8363329039_0bcf748a95_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8055/8363328915_9b8bd19b5c_c.jpg

Lúc này khoảng 5g chiều, trời đã sụp tối, thường thì bữa ăn ngon ngày Chúa nhật sớm hơn một chút nhưng hôm nay chơi vui quá. Các sơ luôn miệng hối các em ăn nhanh vì nhiều em nhà hơi xa, nơi đây dù đường nhựa đàng hoàng nhưng hai bên là ruộng lúa, lại không có đèn đường, về tối quá cũng khá nguy hiểm. Các anh chị lại chia thành từng nhóm lo bữa ăn cho các em.

http://farm9.staticflickr.com/8365/8363328751_ce20b80810_c.jpg

"Ứ ừ, em không ăn rau đâu, thêm em miếng ớt nữa"

http://farm9.staticflickr.com/8235/8363328685_9c7e3aab33_c.jpg

Bà sơ già từ nhà hưu dưỡng bên cạnh qua phụ, "ăn nhanh lên các con ơi, để các anh chị ăn rồi còn về Saigon nữa"

http://farm9.staticflickr.com/8237/8364393332_d0a8b422d0_c.jpg

Xong việc, tới phần các anh chị

http://farm9.staticflickr.com/8216/8363328001_763b85fbff_c.jpg

Tội nghiệp chị Hằng, xoay được đâu mấy lon bia, cứ đi năn nỉ người này người kia uống, bác tài đã vớ lấy một lon và cái tẩy, thấy ly cà phê và cái lừ mắt của tớ, đành xin miếng nước trà uống.

http://farm9.staticflickr.com/8188/8364393042_36eb5db25e_c.jpg

Bữa sáng con gái rửa chén rồi, giờ tới lượt con trai, các anh làm cũng gọn lẹ lắm.

http://farm9.staticflickr.com/8354/8363327821_7ae6c7b62a_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8183/8363327739_ed9743c104_c.jpg

"Tèo ơi, không ra lẹ tao cho mày đi bộ về đó"

http://farm9.staticflickr.com/8196/8363327675_801468806b_c.jpg

"Bác lẹ lẹ dùm con, nó đang hăm cho con đi bộ kìa"

http://farm9.staticflickr.com/8368/8364392764_07b9f387fe_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8351/8364392218_6dc9159a4c_c.jpg

Hai đứa tụi con cùng xóm, học cùng lớp.

http://farm9.staticflickr.com/8363/8363326963_2627f938e4_c.jpg

Đoạn này chắc lúc mới bắt đầu, khi hai bên làm quen với nhau, tiếc là lúc đó mình vẫn còn đang loay hoay trong lớp với các máy tính chưa chạy

http://farm9.staticflickr.com/8371/8364392034_07252676dc_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8500/8363326759_403e8fa92f_c.jpg

Các bé gái thì chăm chỉ dọn vệ sinh sạch sẽ nhà ăn

http://farm9.staticflickr.com/8357/8364391812_cb6bc2825a_c.jpg

http://farm9.staticflickr.com/8352/8364391004_da779dee23_c.jpg

Xe khởi hành ra về khoảng 18:30 ngày 30/12/2012 sau một hồi bịn rịn chia tay, bác tài ra đến Ghềnh Ráng được thông báo là đường vắng, chạy thả ga. Đến Sông Cầu thì đón một bác tài khác tăng cường, yên tâm chuyện xe cộ, đường xá, mình làm một giấc thẳng cẳng tới sáng hôm sau luôn, về đến An Sương khoảng 06:30 ngày 31, lại một chuyện nhảm nhí nữa là do không đủ phòng khách sạn, các bạn phải chia làm hai nhóm, nam ở một khách sạn và nữ ở một chỗ khác, ban đầu sơ lo việc lưu trú của các bạn hẹn ở khách sạn A và ưu tiên cho nữ xuống trước, nhà xe bảo đường đó không vào được nên phải ghé B để cho nam xuống trước rồi đi đường nhỏ luồn qua A. Chạy ngang ngã tư, thấy không có bảng cấm, nhà xe lại bảo thôi giờ qua A trước, báo hại bà sơ kia đã chạy qua B đứng chờ lại phải vòng ngược lại chỉ đường vì không nhớ địa chỉ. Thêm khoảng hơn 1 tiếng chạy vòng vòng khu vực Tân Sơn Nhì nữa xe mới ngừng hẳn được, tới đây tớ chán quá nên chào mọi người rồi quảy túi đi bộ khoảng gần cây số ra đường lớn, bắt xe ôm về. Lúc chia tay, linh mục Kim hết lời cảm ơn sự hỗ trợ của THX cho chuyến đi này, còn mình cũng hết lời cám ơn đoàn đã tài trợ cho một số lượng máy phải nói là nhiều và ... quá ngon. Ngày hôm đó các bạn ngủ lấy sức nguyên ngày, hôm sau tết tây, 1/1/2013 các bạn được xả hơi bằng một tour Mekong delta và về nước rạng sáng ngày 2/1. Sau khoảng 1 tuần lúc gởi link hình qua, các bạn lại cám ơn lần nữa, và cho hay rất nhớ thời tiết ấm áp ở VN do bên đó đang bị bão tuyết, và nhớ ... cà phê sữa đá.

Kết luận cho chuyến đi cuối năm 2012 của THX:

Nếu không chủ động hoàn toàn từ khâu tổ chức đến hành động, và chạy chương trình chung với các bà sơ, hãy chuẩn bị thuốc ... trợ tim và nhiều nhiều cà phê. Các bà chỉ đơn giản là vạch ra đích đến và cứ thế bước đi, tới đâu thì tới, chả cần phải rách việc tính toán gì trước hết. Mình vốn quen với việc if ... then ... else ... công việc mà nó chệch quỹ đạo là quýnh quáng lên.

Dê Lỳ
01-02-2013, 06:41
Kết luận cho chuyến đi cuối năm 2012 của THX:

Nếu không chủ động hoàn toàn từ khâu tổ chức đến hành động, và chạy chương trình chung với các bà sơ, hãy chuẩn bị thuốc ... trợ tim và nhiều nhiều cà phê. Các bà chỉ đơn giản là vạch ra đích đến và cứ thế bước đi, tới đâu thì tới, chả cần phải rách việc tính toán gì trước hết. Mình vốn quen với việc if ... then ... else ... công việc mà nó chệch quỹ đạo là quýnh quáng lên.


ha ha. Thế mới biết mặt dầy hơn nhau ở chỗ này :D đi và gặp vài lần là anh sẽ có khả năng khắc phục và xử lý sự cố hà còn như hổng qua nổi thì .... "âu cũng do ăn ở" :lick:

onggia9999
02-02-2013, 21:13
ha ha. Thế mới biết mặt dầy hơn nhau ở chỗ này :D đi và gặp vài lần là anh sẽ có khả năng khắc phục và xử lý sự cố hà còn như hổng qua nổi thì .... "âu cũng do ăn ở" :lick:

hoặc cách ăn nằm. :tongue:

kiettt
02-02-2013, 23:28
ha ha. Thế mới biết mặt dầy hơn nhau ở chỗ này :D đi và gặp vài lần là anh sẽ có khả năng khắc phục và xử lý sự cố hà còn như hổng qua nổi thì .... "âu cũng do ăn ở" :lick:


hoặc cách ăn nằm. :tongue:

Chắc do cách ăn nằm thôi, vì mình ăn ở cũng giống như mọi người mà, ví dụ như xơi chó thì chấm mắm tôm, xơi xúc xích thì chấm tương ớt,... còn dụ nằm thì nằm xuống là ngủ, cũng chả biết mình nằm ra sao nữa :innocent: