Hiển thị kết quả từ 1 đến 5 / 5
  1. #1
    Tham gia
    19-08-2005
    Bài viết
    3
    Like
    0
    Thanked 2 Times in 2 Posts

    Bài văn tiếng Anh đáng đọc

    Tra My Nguyen

    University High School (Parkville, Melbourne)
    Year 12 English R. Benson (*)
    Topic 2: Turning point

    Vietnam

    “Home sweet home”, Dad says to me as we step out onto the balcony. He tells me that I’ve been enrolled into Viet Duc, a renowned high school in Hanoi. I barely hear what he says next because I am distracted by the expression of joy on his face. It is clear that to my father he is home. Dad finishes talking and steps inside, still with a blissful smile on his face. I peer down at the street below, watching in fascination as hundreds of motorbikes and bikes wriggle pass each other in the morning traffic. This is my first trip back to Vietnam as a teenager. Each time I return, Vietnam itself doesn’t seem to have changed, but yet it still seems different to me. Perhaps that’s because I’ve changed. I spot a group of giggling school girls riding their bikes to school, their traditional white Vietnamese dresses fluttering beautifully in the wind. Nearby, some tourists are preparing to cross the street, though their terrified expressions make them look more like they are getting ready to enter a fighting field. I laugh, though slightly discomfited, by my closer resemblance to the foreigners than the Vietnamese girls.

    That afternoon, I realize that my grandmother’s ‘live-in’ maid, Hoa, is exactly the same age as me. As I watch TV, she comes in to sweep the floor and I don’t know whether to keep watching TV or not. Do I lift my feet? Do I leave the room? Not knowing what to do, I remain seated, feeling somewhat uneasy and embarrassed. I am fifteen, my family is always with me and my part-time job pays for my mobile phone bills and lipsticks. She is fifteen, living far away from her family to work as a cleaner while her wages enable her parents to keep her three brothers in school.

    Monday comes and Dad pulls me out of bed at six. Hoa has already been at work for the past hour, of course, and has finished preparing breakfast. She serves me noodle soup and as I mutter a thank-you, I catch a surprised look in her eye before she slightly lowers her head at me.

    The school bell rings at exactly seven, and I step into the small classroom with the Year Ten Coordinator. “This is Tra My, she is from Australia and will be joining our class for the next few months…,” the coordinator’s voice trails off as the students begin to clap. Feeling a little less nervous, I smile and wave awkwardly hello at the class before sitting down, conscious of the fifty five pairs of curious eyes watching me. The coordinator leaves and the teacher begins the lesson. It is Literature, and she tells me not to worry if I don’t understand everything. She starts to read what sounds like an analysis of a text, while the students frantically try to write down her every word. I take the chance to look around - the walls of the classroom are brown, the seats and tables in perfect rows, also brown. Everything is neat, clean, perfect and in its place. All the heads are down, but mine.

    The weeks pass and my classmates have become my friends. They are just as interested in my life as I am in theirs, if not even more. Through their stories, and my observations, I notice a stark difference between the education I have been receiving in Australia and what it is like here. I think about this as I walk home from an exhausting day at school one afternoon, eyes on the grubby grey concrete ahead of me. I am behind these students. Where in Australia, I have been studying one broad subject called ‘science,’ they have already been specializing in chemistry, physics and biology since year seven. Their use of English as a second language is impressive, making my three years study of French look particularly pathetic.

    Yet despite their advance knowledge in the technical subjects, even I can see that they are overall divantaged by the system. There are no experiments conducted for science subjects, no excursions, no camps, no oval- not one blade of grass anywhere for that matter. There are never any class discussions, and no student ever disagrees with the teacher. Everything seems to be dictated here, and students are given no chance to create or express their ideas. They are not even given a choice of what subjects to study. “In this rigid system, the curriculum is set by the Government, taught in the same text books, in the same way in every school,” I remember a friend expressing her dissatisfaction. “But at the end of the day, that’s just how things are here, and to survive all we can do is study and study and do as we are told”.

    All my friends share an overwhelming common dream of one day being able to study overseas. I’m the embodiment of their dreams. I find that particularly shocking, considering cute boys are the only subjects of my dreams at the moment.

    I look up at the street ahead of me, hundreds of metres of cement footpath occasionally interrupted by anonymous faces of kids my age or even younger. They are booksellers, shoe-shiners or beggars. I don’t know anything about their lives, but to me, they all seem to be victims of circumstance. I feel confused. Here I am, pitying the students who, by comparison to these helpless kids, have a vast wealth of opportunity. And me, well, the opportunities I hold are so off their scale that it wouldn’t even register in their wildest dreams. My life and its infinite possibilities are incomprehensible to these kids.

    As I reach closer to home, I can see Hoa in the distance, returning from the market and struggling to carry two bamboo baskets that look heavier than her. I want to cry but I don’t, perhaps I can’t. As I turn away, she slowly fades into the backdrop of grey buildings, dying brown trees, and dusty metal scaffolds.

    Looking back, I didn’t realize at the time I had changed, but at some point I obviously did. It’s only in retrospect that I can pinpoint the exact moment when I recognized my comparative luxury, and began to wonder why I ever complained about my life at all. Upon my return to Australia, my priorities in life were somewhat rearranged. Of course, however, I wasn’t immediately different. But gradually, I became more focused at school and began to care less and less about the materialistic things that were once the centre of my world. It was only once the transformation was complete that I was aware of, and thankful for, the profound shift that took place in me after my three month stay in Vietnam.

    (*) Teacher’s name
    (Trong thời gian gần đây, “bài văn lạ” của cô học sinh giỏi văn Hà Nội Nguyễn Phi Khanh và bài văn được điểm 10 của cô học sinh Huế Nguyễn Thị Thu Trang đã được dư luận đông đảo trong ngoài nước đặc biệt quan tâm. Nhiều bài nhận xét, phê bình và những ý kiến trái ngược nhau xung quanh hai bài văn này đã được đăng trên talawas.

    Để có một cái nhìn so sánh, chúng tôi xin giới thiệu bài văn sau đây của Nguyễn Trà My, sinh năm 1987, cùng tuổi với Nguyễn Phi Khanh và Nguyễn Thị Thu Trang, hiện là học sinh lớp 12 trường trung học University High School (Parkville, Melbourne, Úc). Đây là bài làm văn thuộc một trong 5 kì kiểm tra giữa năm của học sinh lớp 12. Kết quả của 5 kì kiểm tra này được tính 50%, gộp với 50% là kì thi cuối năm, làm cơ sở để xét tuyển vào đại học. Đề bài chỉ gồm hai chữ “Bước ngoặt”. Bài văn của Nguyễn Trà My đạt điểm A (điểm cao nhất), nguyên viết bằng tiếng Anh, bản dịch tiếng Việt của Hoàng Nguyễn Thục Hiền, học sinh phổ thông tại Hà nội)
    Quote Quote

  2. Thành viên Like bài viết này:


  3. #2
    Tham gia
    30-11-2004
    Bài viết
    43
    Like
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Bản dịch tiếng Việt trích từ: _http://www.x-cafe.dk/forum/showthread.php?p=975#post975
    ----------------------------------------------------------------------------------
    Quê hương trong tôi
    Nguyễn Trà My

    Hoàng Nguyễn Thục Hiền dịch
    Nguồn: _www.talawas.org

    Trong thời gian gần đây, “bài văn lạ” của cô học sinh giỏi văn Hà Nội Nguyễn Phi Khanh và bài văn được điểm 10 của cô học sinh Huế Nguyễn Thị Thu Trang đã được dư luận đông đảo trong ngoài nước đặc biệt quan tâm. Nhiều bài nhận xét, phê bình và những ý kiến trái ngược nhau xung quanh hai bài văn này đã được đăng trên talawas.

    Để có một cái nhìn so sánh, chúng tôi xin giới thiệu bài văn sau đây của Nguyễn Trà My, sinh năm 1987, cùng tuổi với Nguyễn Phi Khanh và Nguyễn Thị Thu Trang, hiện là học sinh lớp 12 trường trung học University High School (Parkville, Melbourne, Úc). Đây là bài làm văn thuộc một trong 5 kì kiểm tra giữa năm của học sinh lớp 12. Kết quả của 5 kì kiểm tra này được tính 50%, gộp với 50% là kì thi cuối năm, làm cơ sở để xét tuyển vào đại học. Đề bài chỉ gồm hai chữ “Bước ngoặt”. Bài văn của Nguyễn Trà My đạt điểm A (điểm cao nhất), nguyên viết bằng tiếng Anh, bản dịch tiếng Việt của Hoàng Nguyễn Thục Hiền.

    --------------------


    “Home sweet home”, bố nói khi hai bố con tôi bước ra ban công. Bố bảo tôi được vào trường Việt-Đức, một trường trung học có tiếng ở Hà nội. Mải nhìn niềm vui rạng rỡ trên mặt bố, tôi không để ý bố còn nói gì nữa. Với bố, rõ ràng là bố đang ở tại quê hương của mình. Nói xong bố đi vào trong, vẫn với nụ cười thật tươi. Tôi nhìn xuống phố, hứng thú theo dõi dòng xe máy, xe đạp luồn lách nối đuôi nhau vào buổi bình minh. Đây là chuyến về Việt Nam đầu tiên của tôi ở lứa tuổi chớm lớn. Mỗi lần tôi trở về, dường như Việt Nam chẳng có gì thay đổi, nhưng tôi vẫn thấy khác. Có lẽ vì tôi đã thay đổi. Tôi thấy một nhóm nữ sinh đang cười rúc rích đạp xe tới trường. Tà áo dài trắng của họ phấp phới trong gió thật đẹp. Gần đó, mấy khách du lịch chuẩn bị qua đường, nhưng vẻ mặt hốt hoảng khiến họ giống như sắp bước vào đấu trường. Tôi cười, nhưng cũng hơi bối rối, vì tôi thấy mình giống những người nước ngoài đó hơn những cô gái Việt Nam kia.

    Chiều hôm đó, tôi được biết là Hoa, người giúp việc nhà bà nội tôi, cũng bằng tuổi tôi. Hoa vào phòng quét nhà đúng lúc tôi đang xem tivi. Tôi không biết mình có nên tiếp tục xem Tivi nữa hay không. Tôi có nên nhấc chân lên để bạn ấy quét không? Tôi có nên rời khỏi phòng? Chẳng biết làm gì, tôi đành ngồi yên, cảm thấy hơi ngượng và không thoải mái. Tôi 15 tuổi, luôn có gia đình kế bên; tôi làm thêm chỉ để trả hóa đơn điện thoại di động và son môi cho mình. Hoa, 15 tuổi, phải sống xa gia đình để đi làm công việc dọn dẹp, kiếm tiền giúp cha mẹ trả học phí cho 3 cậu em trai.

    Sáng thứ hai, bố đánh thức tôi dậy lúc sáu giờ. Tất nhiên là Hoa đã bắt đầu công việc từ một tiếng trước đó và đã chuẩn bị xong bữa sáng. Hoa bưng cho tôi một tô phở. Khi lí nhí cám ơn, tôi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Hoa, trước khi Hoa nhè nhẹ gật đầu với tôi.

    Đúng 7 giờ, trống trường vang lên. Tôi bước vào phòng học nhỏ cùng với thầy giám thị khối 10. "Đây là bạn Trà My, bạn từ Úc về và sẽ cùng học với chúng ta trong vài tháng tới..." Giọng thầy nhỏ dần khi cả lớp vỗ tay. Tôi cảm thấy bớt lo lắng. Trước khi ngồi vào chỗ, tôi ngượng nghịu cười và vẫy tay chào cả lớp, cảm nhận được 55 cặp mắt tò mò đang dõi theo mình. Thầy giám thị rời khỏi lớp và cô giáo bắt đầu tiết học. Đây là tiết Văn và cô dặn tôi đừng lo nếu không hiểu hết. Cô bắt đầu đọc đoạn phân tích một tác phẩm trong khi học sinh ngồi dưới cuống quít ghi chép từng lời của cô. Tôi tranh thủ quan sát xung quanh: tường lớp học màu nâu, bàn ghế thẳng hàng, cũng màu nâu. Mọi thứ đều gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Mọi cái đầu đều cúi xuống, trừ tôi.

    Nhiều tuần trôi qua, những người bạn cùng lớp đã trở thành bạn tôi. Họ tò mò muốn biết về cuộc sống của tôi cũng như tôi tò mò về cuộc sống của họ, nếu không nói là còn hơn thế nữa. Qua câu chuyện của họ và những gì tôi quan sát được, tôi thấy nền giáo dục ở Úc và ở đây khác nhau hoàn toàn. Tôi nghĩ về điều này vào một buổi chiều, trong khi đang lê bước về nhà sau một ngày học mệt mỏi, vừa đi vừa dán mắt xuống nền đường bêtông bẩn thỉu, xám xịt. Học ở đây, tôi bị tụt lại đằng sau. Trong khi ở Úc, tôi mới chỉ được học một môn tổng quát là "Khoa học" thì tại Việt Nam, học sinh đã được đào tạo chuyên sâu vào các môn Hóa học, Vật lý và Sinh học từ lớp 7. Khả năng tiếng Anh của họ, dù chỉ là một môn ngoại ngữ, thật đáng nể, khiến tôi cảm thấy mấy năm học tiếng Pháp của mình đến là thảm hại.

    Nhưng bất chấp sự hiểu biết vượt trội của họ về các môn kỹ thuật, ngay cả tôi cũng nhận thấy rằng nhìn chung, hệ thống giáo dục khiến họ bị thiệt thòi. Không có thí nghiệm cho các môn khoa học, không có hoạt động ngoại khóa, không cắm trại, không bóng bầu dục [1] - đến một cọng cỏ cho sân bóng cũng chẳng có. Không hề có tranh luận trên lớp, và không hề có học sinh nào khác ý kiến với giáo viên. Tất cả mọi thứ ở đây dường như đều bị áp đặt, và học sinh không được tạo cơ hội để sáng tạo hay trình bày quan điểm, suy nghĩ của mình. Thậm chí họ không có quyền được lựa chọn môn học. Tôi nhớ một người bạn của tôi than thở rằng: "Trong hệ thống cứng nhắc và bảo thủ này, mọi trường đều phải tuân thủ chương trình giảng dạy chung do chính phủ đề ra, sử dụng cùng một loại sách giáo khoa và cùng một phương pháp. Nhưng rút cục, ở đây là như vậy, và để không bị tụt lại, tất cả những gì mà bọn tớ có thể làm là học, rồi học và làm đúng những gì mà người ta bảo bọn tớ làm."

    Tất cả những người bạn của tôi đều có chung một mơ ước rằng một ngày nào đó có cơ hội được đi du học. Tôi là hiện thân giấc mơ của họ. Tôi bị sốc, bởi lúc bấy giờ, tôi chỉ mơ tới những anh chàng đẹp trai.

    Tôi ngước nhìn con phố phía trước, trên vài trăm mét đường bêtông chốc chốc lại thấy xuất hiện những đứa trẻ vô danh, trạc bằng hoặc thậm chí kém tuổi tôi. Chúng là những đứa trẻ bán báo, đánh giày hay ăn xin. Tôi chẳng biết gì về cuộc sống của chúng, nhưng với tôi, hình như chúng đều là nạn nhân của hoàn cảnh. Tôi cảm thấy bối rối. Sao tôi lại thương hại những người bạn học mà, nếu đem so với những đứa trẻ bất hạnh này, còn có biết bao cơ hội? Còn tôi, những cơ hội mà tôi nắm trong tay nằm ngoài tầm với của những đứa trẻ này, đến mức ngay cả trong những giấc mơ viển vông nhất chúng cũng không dám nghĩ tới. Những đứa trẻ ấy không thể tưởng tượng nổi cuộc sống với vô vàn những cơ hội của tôi.

    Về gần tới nhà, tôi thoáng thấy bóng Hoa từ xa. Hoa vừa đi chợ về, đang phải đánh vật với hai cái làn tre trông có vẻ nặng hơn cả chính cô. Tôi muốn khóc nhưng không khóc được. Khi tôi quay đi, bóng Hoa biến dần vào phía sau những tòa nhà cao tầng xám xịt, những lùm cây khô héo, tàn úa và những giàn giáo đầy bụi bặm...

    Nhìn lại, lúc đó tôi không nhận ra mình thay đổi, nhưng vào một thời điểm nào đó, rõ ràng tôi đã thay đổi. Chỉ khi hồi tưởng lại, tôi mới có thể xác định đích xác cái giây phút khi tôi nhận ra cuộc sống xa hoa mà tôi đang được hưởng, và bắt đầu tự hỏi tại sao tôi lại có thể phàn nàn về cuộc sống mà tôi đang có. Khi trở lại Úc, những điều tôi ưu tiên trong cuộc sống đã được sắp xếp lại đôi chút. Tất nhiên tôi không thay đổi ngay tức thì. Nhưng dần dần, tôi bắt đầu chú tâm hơn vào việc học và ngày càng ít quan tâm về những thứ vật chất đã từng một thời là trung tâm cuộc sống của tôi. Chỉ sau khi biến đổi hoàn toàn, tôi mới nhận ra và biết ơn sự thay đổi sâu sắc trong tôi sau ba tháng ở Việt Nam.

    © 2005 talawas


    [1]Bóng bầu dục là một môn thể thao rất thịnh hành tại Úc.
    ------------------------

  4. #3
    Tham gia
    19-08-2005
    Bài viết
    3
    Like
    0
    Thanked 2 Times in 2 Posts
    Xin lỗi đã nhầm tên NPT . Tạm gửi một bài khác.
    Đây là bài viết đoạt giải nhất trong một cuộc thi sáng tác hàng năm của trường. Đề bài cũng chỉ gồm 2 chữ "The Pool"

    THE POOL


    Questions swim around unanswered in my head. I don’t know exactly what I came back here to search for, what I hope to find in the ruins of this city. This lake right here used to be filled with wonders and magic. And now it’s just a little pool of dirty water; dull and lifeless like everything else. There is nothing left here, everything is gone, even the birds have fled. I wonder if they will come back, I wonder if I would ever hear them sing here again. A cool breeze touched softly on my face. I sat there watching the misty red of the sky as twilight thickened into darkness. I heard a merest whisper. And silent sounds lapped like waves in my head, stirring the memories of years gone by. The stillness seemed to echo around me. A murky vision of the past lurks in my head, like a shadow casting down on me. I became aware of the sharp presence of my memories and the blurring of the present. I felt the sensation as if I was reliving the past. Deep in my mind I can see a flashback, clear and vivid like it was only yesterday...
    It was a cloudless day, up high the sun blazed down, its rays burning the atmosphere. The bell rang and the children burst out of their classrooms, into the exhausting heat of a summer’s afternoon. The noise level rises to a crescendo; the children’s chitchatting took over the silence of the awaiting parents. It seemed to be even nosier than usual seeing it was the last day of school. Children ran around wildly excited at the thought of the summer holidays ahead. The big kids jumped onto their bikes and rode circles around the schoolyard before speeding home. I saw my dad and hoped right into his arms, he lifted me up and put me onto his shoulders, we went home laughing together.
    Spiraling down the stairs to childhood I remember no where could possibly be higher than my dad’s shoulders. I remember the safety of his arms. No where else in the world could be any warmer. But later on I realize that even my dad’s arms can’t protect me. And I would never be able to feel completely safe again.
    After dinner, all the children from the neighborhood would go to the lake to have a clean, like they do every night. Their mothers went there to wash the clothes. The children’s laughter is mixed with the gossiper’s curious voices and the night bird’s song. We played happily in the lake under the stars.
    The lake was where I had the some of best times in my life. Times so happy they were painful to remember. Hours upon hours of endless water fights and made-up games filled with laughter and joy. I thought that this would last forever. Obviously I was wrong because that night was the end of my happy days. That night was different. Not because it was the start of the holidays. Not because we decided to play water polo instead of the usual underwater scarecrow. But because something dangerous and unexpected was going to happen. Something occurred that night that was going to be written down in history.
    A loud siren sounded in the middle of our game and interrupted the women’s chitchat and the bird’s song. A voice spoke over the town’s speakers telling everyone to stay calm and evacuate the city immediately. My mother found me in the moving crowd, she took my hand and hustled me along, and then she told me everything was going to be fine. But her eyes told me a different story. I knew something was wrong, very wrong. The birds knew it too; they flew away in a rush rather ungracefully.
    Everything was chaotic. Everyone was leaving, running to get away, running for their lives. Then flying machines came and raided the sky, shooting down randomly. A bullet blasted past me with horrifying speed and force, the kid next to me fell down into the water. Shots were being fired at a regular rate, one person after another.
    That was the first time I witnessed death. The terrifying vision still stay with me up until this day, blood spreading in the lake, infecting it with a colour of death, gradually turning it into a pool filled with blood.
    So that was vaguely what had happened. I didn’t understand any of it through my confused young eyes. Everything after that is a blur, a faint memory. But the precious memories of the times I had at the lake with my friends, the warmness of my dad’s arms, I will never want to let go of. And the pool filling up with blood, the intense red of innocent lost lives -I could never be able to forget.
    It’s weird, being here after all these years, all these years of the war. The war had changed me, converted me into a totally different person. Grown up, serious and alert. It showed me what it was like to be cold and hungry. Most of all what it was like to be scared. But in some ways the war had taught me a lot about life. It gave me courage. Despite the bombs that we had to run from, the invaders that took over our country and wrecked our homes, life goes on for me.
    The sky is now dark; the color of the dirty water is no longer visible. The stars sparkled in the black night sky. The moon had risen, glowing as brightly as ever. The water glistened, reflecting the pearly light and the shadow of a gnarled tree. Well, the pool before me is still the lake filled with magic and wonders. It will always have the happy memories of the playing children. After all, just like us, it has too, suffered from the war. The war has taken its peace and calmness.
    The city will be repaired. The homes will be rebuilt. Like a scar, the traces of the war will fade with time, but it will still remain there forever. The lake will always contain blood of the dead. It is absorbed in the earth’s soil and will be there forever. I will go on with my life and eventually my broken heart will be mended. But if you look closer the pain will still be there in my eyes. All the innocent children that have suffered could never have their childhood again.
    People watch the news on TV and feel bad when they show pictures of wars, famines or floods. They’d sit there feeling sorry for the people they saw for a while, and after that they’d forget about it.
    I think I have found the answers that I am looking for. I can’t change my past; I can’t help my friends that have died. But I can sure change the future. I am lucky enough to have survived, and I am grateful to fate for it. If I have anything it is that a life is precious, I have the chance to live and I’m going to have my say in the world. My opinion will be heard. I hope one day no child from anywhere in the world would have to ever live in fear. I hope they can receive the same chances and opportunities, I hope for equality between the nations.
    I sit there beside the pool, enjoying the freshness of the air. Then I spotted something, a movement in the sky. The birds have fluttered back, they have too, come home; they land on a tree. A survivor of the trees. And they begin to sing their night song.

    Tra My Nguyen
    Year 9, University High School

  5. #4
    Tham gia
    19-08-2005
    Bài viết
    3
    Like
    0
    Thanked 2 Times in 2 Posts
    Nguyễn Trà My
    Hồ nước
    Nguyễn Thanh Quang dịch.(*)

    Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi mà không có lời giải đáp. Tôi không biết chính xác là tôi trở về đây để tìm kiếm điều gì, tôi có thể hy vọng tìm thấy gì trong đống đổ nát hoang tàn của thành phố này. Cái hồ nước nhỏ ngay trước mặt tôi đây đã từng là một nơi tuyệt vời bởi vẻ đẹp huyền ảo và thơ mộng của nó. Nhưng bây giờ thì nó chỉ còn là một cái ao bé tẹo đầy nước bẩn, tẻ ngắt và thiếu vắng sự sống như vạn vật khác xung quanh. Chả có gì còn lại ở đây, thậm chí chim cũng đã bay đi hết. Tôi băn khoăn không biết liệu chúng có còn trở lại không ? Liệu tôi có còn lại được nghe chúng hót? Một làn gió mát thổi nhè nhẹ phảng phất qua mặt tôi. Tôi ngồi đó,ngắm nhìn màu đỏ mờ mờ ảo ảo của bầu trời, khi mà hoàng hôn sắp sửa nhường chỗ cho đêm tối. Tôi như bỗng nghe thấy một lời thì thầm trong trẻo. Những âm thanh đó êm đềm nhỏ nhẹ như tiếng sóng biển, khơi lại trong tôi kỉ niệm về những năm tháng đã qua. Sự tĩnh mịch như bao trùm xung quanh. Hình ảnh về quá khứ u ám đang lẩn lút trong tâm trí, như một bóng đen phủ kín lấy tôi. Quá khứ đang hiện lên ngày càng rõ nét còn hiện tại mờ nhạt dần trước mắt tôi. Tôi cảm thấy xúc động mạnh như đang được sống lại trong quá khứ. Sâu thẳm trong tâm trí tôi, những hồi ức hiện về rõ ràng và sống động như thể đó mới chỉ là ngày hôm qua vậy…


    …Hôm đó là một ngày đẹp trời, trên cao mặt trời to sáng rực rỡ, những tia nắng gay gắt như thiêu cháy bầu không khí. Tiếng chuông báo tan trường kêu vang và ngay lập tức bọn trẻ ùa ra khỏi các lớp học, lao mình vào cái nóng oi của một buổi chiều mùa hạ. Sự ồn ào náo động nhanh chóng lên tới đỉnh điểm. Bầu không khí yên tĩnh xung quanh các bậc phu huynh đang chờ đợi bị thay thế bởi những tiếng trò chuyện của bọn trẻ. Hôm nay có vẻ ồn ào hơn mọi hôm bởi lẽ đây là ngày cuối cùng của năm học. Các em bé chạy nhẩy nô đùa một cách hứng thú, háo hức nghĩ về kì nghỉ hè đang ở phía trước. Những đứa lớn hơn nhẩy lên xe đạp, làm vài vòng quanh sân trường trước khi về nhà. Tôi nhìn thấy bố và lao vào vòng tay ông. Bố nhấc bổng tôi lên, đặt lên vai ông và chúng tôi cười nói vui vẻ suốt dọc đường về.

    Bước dần xuống những bậc thang tới tuổi thơ, tôi còn nhớ là không nơi nào có thể cao hơn vai của bố tôi. Tôi còn nhớ rõ cái cảm giác được che chở, bảo vệ trong vòng tay của ông. Không một nơi nào trên thế giới có thể ấm áp hơn. Nhưng sau này tôi nhận ra rằng vòng tay của ông không thể bảo vệ được tôi và tôi không bao giờ có được cảm giác thực sự an toàn nữa.

    Sau bữa tối hôm ấy, cũng như nhiều hôm khác, tất cả bọn trẻ con hàng xóm bạn tôi đều đi ra hồ để tắm. Bố mẹ bọn nó cũng đi cùng để giặt quần áo. Những tiếng cười đùa của bọn trẻ pha lẫn trong tiếng buôn chuyện của người lớn và tiếng hót của bầy chim. Chúng tôi nô đùa vui vẻ dưới hồ, tắm mình trong ánh sáng của những vì sao.

    Hồ nước này là nơi tôi sống trong quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời. Những quãng thời gian thật đẹp và mỗi khi nhớ về chúng tim tôi lại đau nhói. Ngày nối tiếp ngày, những trận chiến giả bất tận dưới nước và những trò chơi tràn ngập niềm vui lẫn tiếng cười. Tôi từng nghĩ rằng chúng sẽ kéo dài mãi mãi. Thực tế là tôi nhầm bởi vì buổi tối hôm đó chính là dấu chấm hết cho những ngày tháng hạnh phúc của tôi. Buổi tối hôm đó có một sự khác biệt. Không phải vì hôm đấy là ngày đầu tiên của kì nghỉ hè. Cũng không phải do chúng tôi quyết định chơi trò bóng nước thay cho những trò chơi mọi khi. Mà là bởi vì có một cái gì đó đầy nguy hiểm và không ai ngờ đến sắp xảy ra. Cái điều diễn ra tối hôm đó sẽ được ghi vào trong sử sách.

    Một tiếng còi inh ỏi vang lên ngay giữa trò chơi của chúng tôi, chen ngang tiếng nói chuyện rôm rả của những người phụ nữ và tiếng hót của bầy chim. Sau đó là tiếng của người phát thanh viên, đề nghị mọi người hãy bình tĩnh và sơ tán khỏi thành phố ngay lập tức. Mẹ tôi tìm thấy tôi giữa đám người đang bỏ chạy, bà nắm lấy tay tôi, chen lấn và kéo tôi theo. Sau đó bà bảo tôi là mọi việc rồi sẽ ổn cả. Nhưng ánh mắt của bà lại cho tôi biết một điều khác hẳn. Tôi biết là có một cái gì đó tệ hại, rất tệ hại đang sẩy ra. Những con chim dường cũng biết điều này, chúng bay đi tan tác và náo loạn.
    Mọi thứ thật hỗn loạn. Mọi người đang bỏ chạy, bỏ chạy vì cuộc sống của họ. Ngay sau đó, những chiếc máy bay xuất hiện, phủ kín bầu trời và nhả đạn một cách bừa bãi xuống mặt đất. Một viên đạn bay ngang qua tôi với sức mạnh và vận tốc thật đáng sợ, cậu bé ngay cạnh tôi gục ngã, rơi xuống nước. Những phát đạn bây giờ được bắn ra một cách đều đặn hơn, từng người một ngã xuống.

    Đó là lần đầu tiên tôi được chứng kiến cái chết. Cái cảnh tượng hãi hùng ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi cho tới tận ngày hôm nay, máu chảy tràn xuống hồ, kèm theo là màu sắc của sự chết chóc, cuối cùng thì nước hồ nhuộm trong màu của máu.

    Rốt cục thì điều gì đã xẩy ra ? Tôi hoàn toàn không thể hiểu được gì qua đôi mắt trẻ thơ, non nớt của mình. Tất cả những gì sau đó chỉ là sự choáng váng, là kí ức kinh hoàng. Nhưng tôi sẽ không bao giờ muốn quên đi những kỉ niệm đẹp đẽ về khỏang thời gian tôi có cùng bạn bè bên hồ nước, về sự ấm áp trong vòng tay của bố. Còn những kí ức về cái hồ nước đầy máu, nỗi ám ảnh về màu đỏ được tạo nên bởi máu của những người vô tội đã ngã xuống cũng khiến tôi không thể nào quên được.

    Thật là một điều kì lạ khi có mặt ở đây, sau tất cả những năm tháng chiến tranh ấy. Chiến tranh đã làm thay đổi con người tôi, biến tôi thành một người hoàn toàn mới. Trưởng thành, sâu sắc và thận trọng. Chiến tranh đã dạy cho tôi biết thế nào là cái cảm giác lạnh và đói. Nói chung thì chiến tranh thật đáng sợ. Nhưng về một số mặt thì nó đã giúp tôi hiểu thêm nhiều về cuộc đời. Nó cho tôi sức mạnh. Bất chấp việc phải chạy trốn khỏi những cuộc ném bom rải thảm, khỏi những kẻ xâm lược đã chiếm đóng đất nước chúng tôi và tàn phá nhà cửa của chúng tôi. Cuộc sống, đối với tôi vẫn tiếp tục…

    Bầu trời lúc này tối đen như mực, màu nước đục của cái ao không còn có thể trông thấy được nữa. Những vì sao to sáng lấp lánh trên màn đêm. Trăng đã lên, vẫn sáng tỏ như mọi khi. Mặt nước phản chiếu ánh sáng, trở nên long lanh như dát ngọc, in bóng của những cái cây khẳng khiu sần sùi. Nếu như cái ao này vẫn còn là cái hồ đẹp tuyệt và đầy thơ mộng như thủa nào thì nó sẽ vẫn là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp của bọn trẻ tới đây chơi. Nhưng sau tất cả mọi chuyện, nó cũng như chúng tôi, chịu ảnh hưởng nặng nề của chiến tranh. Chiến tranh đã lấy đi vẻ thanh bình và tĩnh lặng của nó.

    Thành phố sẽ được sửa chữa lại. Nhà cửa sẽ được xây dựng lại. Giống như một vết thương, những vết tích của chiến tranh rồi cũng sẽ phai mờ dần theo thời gian, nhưng nó sẽ vẫn còn ở lại đây mãi mãi. Cái ao vẫn còn chứa máu của những người đã chết. Máu ngấm vào lòng đất và ở lại nơi này vĩnh viễn. Tôi sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống của mình và rồi thì cuối cùng trái tim vỡ nát của tôi cũng sẽ được hàn gắn lại. Nhưng nếu như bạn nhìn tôi kĩ hơn một chút bạn sẽ thấy nỗi đau vẫn còn đây, trong đôi mắt tôi. Tất cả những đứa trẻ chịu ảnh hưởng của cuộc chiến sẽ không bao giờ có lại tuổi thơ của chúng.

    Mọi người khi xem bản tin thời sự, luôn buồn khi nhìn thấy những cảnh về chiến tranh, về nạn đói, về lụt lội. Họ sẽ ngồi đó và cảm thấy thương hại cho những người mà họ chỉ nhìn thấy trong giây lát trên màn hình. Nhưng ngay sau đó thì tất cả bọn họ đều quên hết những điều đã xem.

    Tôi nghĩ rằng tôi đã tìm ra lời giải đáp cho những câu hỏi của mình. Tôi không thể thay đổi quá khứ. Tôi không thể giúp gì được cho những người bạn đã chết của mình. Nhưng tôi chắc chắn rằng tôi có thể thay đổi được tương lai. Tôi đã thật may mắn khi vẫn còn sống và tôi rất biết ơn số phận vì điều này. Cuộc sống thật đáng trân trọng, tôi có cơ hội để sống và ngay bây giờ đây tôi muốn tuyên bố trước toàn thế giới, ý kiến của tôi phải được lắng nghe. Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó, những đứa trẻ ở khắp nơi trên trái đất này sẽ không bao giờ phải sống trong sự sợ hãi nữa. Tôi hy vọng là chúng sẽ đều có những cơ hội ngang nhau. Tôi mong muốn được thấy sự bình đẳng giữa các quốc gia.

    Tôi ngồi xuống bên cạnh cái ao, tận hưởng bầu không khí trong lành mát dịu. Chợt tôi nhìn thấy một cái gì đó đang chuyển động trên bầu trời. À, những chú chim đã quay trở lại. Chúng đậu trên một cái cây, cái cây sống sót còn lại và bắt đầu cất tiếng hót trong đêm.

    Melbourne, 2002
    (*)Người dịch năm đó học lớp 11 CVA.

  6. Thành viên Like bài viết này:


  7. #5
    Tham gia
    19-01-2010
    Bài viết
    1
    Like
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    toi muon tai vai ngay

Bookmarks

Quy định

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời bài viết
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •