Một gia đình nhỏ sống ở Cù Lao xa xôi, xa lắm với cái Sài Gòn phồn hoa đô hội, nơi mà ở đó, cơm hằng ngày còn chưa đủ ăn nói chi đến nghệ thuật.
1 Gia đình nhỏ với đủ 12 con giáp rời quê lên Sài Gòn, và gần 40 năm sau, tất cả các con họ thành đạt hết, nhiều người là chủ tịch của những tập đoàn bất động sản giàu có. Mà đời thì ông bà bảo "Phú Quý sinh Lễ - Nghĩa". họ xây 1 cái đền thờ tự gia phả lớn lắm, lớn nhất cái cù lao được bao quanh là con sông nhỏ nặng trĩu phù xa. Ngày khánh thành, cờ phướn treo tưng bừng trong xã, đồng phục vàng chóe 1 góc trời, và tất nhiên cũng phải có những người chuyên nghiệp.
7h 30, cái giờ còn chưa đâu ra đâu với dân làm nghệ thuật ở Sài Gòn, thì cánh quay phim và chụp hình đã rộn ràng lôi kéo các con cháu đi ra để chụp hình, tiếng chỉ đạo phải làm thế này thế kia khiến rộn ràng cả 1 khu xóm. 7h45, tiếng vỗ tay bắt đầu ran lên, cụ bà phúc hậu bước đi những bước đi khoan thai tưởng chừng như vô tận mới bước ra đươc tới cổng điện thờ. Cụ ông thì tay chống gậy, tay được 2 con dìu đi sau bà, và cũng tốn gần gấp đôi khoảng thời gian của cụ bà, ông mới ra tới được cổng. Ai cũng lặng lẽ theo dõi, người thì hạnh phúc, kẻ như muốn dò xét, chỉ có cánh quay phim và chụp hình, bất chấp các động tác khó khăn của ông bà, vẫn chỉ đạo ông bà cụ diễn thế nào để lên hình cho đẹp.
Giọng oanh vàng của cô MC chuyên nghiệp đã trải qua 40 tuổi đời và gần 15 năm trong cái nghề MC nhẹ nhàng cất lên, và mặc dù có kịch bản trên tay, và với chừng ấy vốn nghề nghiệp, MC cũng bị chỉ đạo nốt việc đi-đứng-diễn tả vẻ mặt thế nào để lên hình cho đẹp.
9h00, kéo được đưa ra để cắt băng khánh thành, ông bà cụ hớn hở đứng lên, tay lăm lăm cầm kéo mà khổ nỗi, có cắt gì được nữa đâu với cái tuổi "trên bảo dưới chẳng nghe" thế mà vẫn nghe dõng dạc đâu đấy:
- Chưa chưa chưa, đợi đợi đi.
Cũng tốn vài ba vòng để định được các góc quay. Rồi lại cái giọng oanh vàng của ai đấy
- Rồi, tôi đếm 1,2,3 là cắt nhé
Rồi cũng đến lúc 1,2,3 giọng dõng dạc và hào hứng lắm, chỉ có điều, sau khi hô xong lại chưng hửng vì:
- Sao cụ không cắt, cắt dùm con 1 cái. Cắt đi cắt đi
Khổ nỗi, cụ ông, cụ bà đứng còn muốn liêu xiêu thì cắt cái chi đây!
Rồi con cháu cũng giúp các cụ được chuyện cắt.
Phần long trọng nhất là đây! Ông bà cụ được mời ngồi trên ghế bành trang trọng trước 2 hàng ghế quan khách trang nghiêm. MC là 1 người phải phép, đứng nép bên phía trái bà cụ, ngọt ngào cất giọng oanh vàng thì được cánh chuyên nghiệp tiếp tục mời xuống dưới, đứng trước mặt và quay "mông" về phía ông bà cụ để nói chuyện với quan khách. Ôi dào cái sự đời ai cũng phải biết lễ-nghĩa, thế mà ta đứng quay mông về lão tiền bối thì được gọi là đẹp khi lên hình sao?
Lòng vừa buồn cười vừa chợt nhớ đến chuyện bác nào đó tâm sự trên diễn đàn này rằng, đến việc bái thờ gia tiên mà quay phim cho phép bái thờ, mới được bái thờ và chợt nhớ đến 1 anh bạn, Sống lang bạt từ nhỏ, được hoc quay phim và cũng vì rất yêu nghề nên chẳng thèm chỉ đạo người khác diễn xuất thế nào, mà tự mình tìm và bắt lấy những khoảnh khắc của họ. Thế mà khi kỹ thuật dựng lại không hiểu thế nào là ý đồ, rồi lại bỏ hết, bực bội nhưng chẳng lâu sau, anh trở thành người dựng phim giỏi nhất đất Sài Gòn.
Thế đấy, ta được đào tạo để ghi lại những khoảnh khắc nhưng chắc điều ấy với họ không có giá trị bằng việc tạo ra khoảnh khắc bất chấp tính thiệt hơn và hợp lý chứ đừng nói đến tinh tế.
Tôi không có ý đả kích ai, chỉ lâu lâu phảng phất những thoáng chạnh lòng như thế, nếu có gì, xin được tha thứ!
Bookmarks