Hiển thị kết quả từ 1 đến 6 / 6
  1. #1
    Tham gia
    17-09-2002
    Location
    SMA
    Bài viết
    749
    Like
    0
    Thanked 3 Times in 3 Posts

    Bác sĩ, y tá và kỹ thuật tiêm mông !

    Hồi xửa hồi xưa lâu lắm rồi, ở một quốc gia nhỏ bé bổng nhiên xuất hiện một đại nạn dịch bệnh. Chuyện phức tạp là bởi vì từ hồi nào đến giờ, quốc gia này chỉ có toàn là bác sĩ chứ chẳng bao giờ có một y tá nào vì nhà nước chỉ toàn tập trung đào tạo bác sĩ mà thôi. Nạn dịch xảy ra, người chết vô số thế mà khi các bác sĩ khi được yêu cầu khám chữa bệnh, họ chẳng biết cầm kim để chích vào mông bệnh nhân thế nào nên bệnh nhân cứ thế ra đi, cứ người này đến người khác.
    Quốc gia nọ lấy làm lo lắm, bác sĩ thì đông thế kia nhưng chẳng có mấy người có khả năng cầm kim để chích. Họ chỉ biết mổ thôi mà! Bệnh này thì không cần mổ, nhưng phải chích mới khỏi cơ, thế mới đáng nói. Mà bác sĩ thì cẳng mấy ai biết chích mới khổ chứ? Họ đổ lỗi là trong khi học, chả ai dạy họ tiêm cả. Các bác sĩ thầy giáo vỗ trán kêu trời. Quốc gia nọ chẳng còn cách nào khác phải "nhập khẩu" y tá nước ngoài hoặc gửi người bệnh đi nước ngoài để "được chích".
    Đương nhiên một số nào đó bác sĩ trẻ có khả năng và giỏi thật sự có thể từ mày mò tìm ra cách tiêm mông. Môn "Kỹ thuật tiêm mông" này nhất quyết là không có trong giáo trình đào tạo của họ, nhưng chẳng sao, vì họ nghĩ họ có thể học được mà, thế là sau một quá trình mò mẫm, họ cuối cùng đã đạt đến trình độ hỏa hầu môn "Kỹ thuật tiêm mông".
    Dù tình hình rất gấp rút, nhưng quốc gia nọ cũng nhận thấy là đội ngũ y tá cần phải bổ sung cấp tốc. Các bác sĩ "chuyên gia" nọ liền bàn nhau mở một số trường đào tạo y tá. Và thế là họ mở trường. Vì dịch bệnh tràn lan, nghề y tá kiếm ra khối tiền, lại dễ học, vì vậy thiên hạ đổ xô nhau đi học làm y tá. Đại Học Y giờ chẳng ai muốn vào. Lúc đó có người đặt bài thơ rằng:
    "Con ơi nếu muốn nên người
    Cầm kim để chích chứ đừng cầm dao"
    Trường lớp mở ra nhan nhản khắp nơi, các y tá ra trường cầm kim thực hành ngay. Học rất nhanh vì các bác sĩ đứng lớp dạy rất thực tế, vào là cầm kim học ngay môn "Kỹ thuật tiêm mông" chứ chẳng cần biết gì về Giải phẫu bệnh lý gì sất. Chích ở đâu đã có bác sĩ chỉ, y tá nhà ta cứ thế mà pháng vào thôi.
    Rất nhiều bác sĩ đã trót dại "đậu" vào ĐHY lén lút đi học Y tá ban đêm để biết thêm về "Kỹ thuật tiêm mông" nọ. Ngoài bác sĩ, số lượng Y tá tiền thân là Thầy giáo, Kỹ sư, Kiến trúc sư cũng không nhỏ. Các trường Y tá liên tục hốt tiền, số lượng Y tá chẳng mấy chốc tăng nhanh.
    Bệnh tật nhanh chóng được dập tắt, nhưng trường học thì cứ liên tục mở ra không ngừng theo hàm số mũ. Số lượng y tá tăng tỷ lệ thuận với số lượng trường lớp mở ra.

    -----------------------------------------------------------------------

    Khoảng 3 năm sau, một dịch bệnh mới bùng phát, lần này không phải tiêm ở mông nửa mà phải tiêm ở tay. Cánh y tá bấy giờ mới phát hỏang, vì họ chả biết "tiêm tay" bởi họ chỉ học "Kỹ thuật tiêm mông" chứ chẳng được học "Kỹ thuật tiêm tay" bao giờ. Thế là các bác sĩ chuyên khoa lại họp mở trường "Kỹ thuật tiêm tay". Các học viên đi học ào ào, không ít y tá "tiêm mông" cũng phải đi học thêm "tiêm tay" để bổ sung kiến thức.
    Đương nhiên có rất nhiều y tá tiêm mông đã nhận ra rằng tiêm tay và tiêm mông thực chất chả khác gì nhiều nên họ có thể tự học được. Số người này tuy không nhiều nhưng không phải là không có. Bệnh tật lại bị dập tắt.

    -----------------------------------------------------------------------

    Và 3 năm sau, quốc gia nọ đối diện với đại dịch mới. Lần này phải mổ mới được. Lần này thì bó tay!
    Được sửa bởi Mach2 lúc 09:37 ngày 20-10-2004
    Quote Quote

  2. #2
    Tham gia
    13-08-2002
    Bài viết
    762
    Like
    0
    Thanked 3 Times in 3 Posts
    thời huy hoàng của nghề y tá kéo dài 6 năm, bài thơ gốc chính xác là :

    Con ơi nếu muốn nên người
    Nhớ rằng tiêm chích bằng mười mổ dao


    bài mà tác da bò Mach2 đăng chỉ là một dị bản... sai vần

    tập 2 đoản địa đại thuyết "Bác sĩ, y tá và kỹ thuật tiêm mông" của Mach2:

    ...năm Nghi Su thứ 1, tức là sau 6 năm kể từ ngày nạn dịch ngứa mông hoành hành, quốc gia nọ lại đối diện mới đại dịch mới. Lần này phải mổ mới được. Lần này thì bó tay ? Không, lần này thì cũng không. Vì, lực lượng bác sĩ được đào tạo ra nếu không phải để mổ người thì chả lẽ để mổ heo à ?

    Thế là các bác sĩ chân phương nhà ta - những người chưa kịp học qua khóa tiêm mông hay tiêm tay nào - hồ hởi đón chào kỷ nguyên vàng son của mình. Gone are the rainy days. Họ lôi bệnh nhân vào viện và bắt đầu mổ. Thôi thì mổ ngang mổ dọc, mổ trước mổ sau, mổ banh xác bệnh nhân ra mà lắm bác (sĩ) chẳng biết làm gì tiếp. Ừ, thì này là quả thận, kia là quả tim, đó là quả ổi - à không - lá phổi, y như những gì học được ở ĐHY... nhưng sao quả thận bị xén mất một miếng, quả tim còn có 1/2 và hai lá phổi trở thành một lá rách đùm một lá nát...

    Thì ra ở ĐHY nọ, tuy các bác sĩ được giảng dạy rất kỹ (kỹ đến mức số lượng lông tay trung bình trên 1 cm2 còn dạy nữa là), nhưng các tiết thực hành thì toàn sử dụng công nghệ thực tại ảo. Gọi là vậy chứ công nghệ này deek giống cái mà chúng ta nghĩ là "virtual reality", đó là thực hành bằng kỹ thuật tưởng tượng. Từ chuyên môn academic là thế, ngoài đời người ta gọi là học chay. Thế nên đa phần bác sĩ tốt nghiệp lý thuyết giỏi cực nhưng đến trước lần đầu tiên vào phòng mổ vẫn đinh ninh cái dao mổ nhất quyết phải to ít nhất bằng con dao bầu chặt thịt. Kết quả là do "không quen dao", họ khoắng vài phát là ngoẻo một chú bệnh nhân. Vậy là nhà nước đành phải đưa ra một chỉ thị táo bạo, quyết định hy sinh một số bệnh nhân làm... dụng cụ thí nghiệm cho các bác sĩ này. Chết đến bệnh nhân thứ 1001 thì kế hoạch đào tạo cho 10 bác sĩ trẻ hoàn tất. Với lực lượng bác sĩ đã được đào tạo thực tế này, quốc gia nọ cuối cùng đã đẩy lùi được nạn dịch.

    Chỉ tiếc rằng, 7/10 bác sĩ "xịn" trên đã quyết định mở phòng mạch riêng hoặc ra nước ngoài mẹ nó rồi. Thế là quốc gia nọ lại chuẩn bị hy sinh tiếp 1001 thằng bệnh nhân để tái đào tạo một thế hệ bác sĩ mới. Cái lạ là họ không biết (hay biết mà không chịu) giải quyết cái gốc rễ của vấn đề, ở đây là thay đổi phương pháp đào tạo ở ĐHY.

    Thực trạng của nghề y ở quốc gia ấy là, các y tá thì tiêm được tay, mông, hay thậm chí phía trước của mông, nhưng mổ thì không. Đa phần các bác sĩ hiện tại thì tiêm dở, mổ linh tinh, nói khoác giỏi... dĩ nhiên, tồn tại thiểu số bác sĩ kharaso do họ biết tự học ngoài chương trình được dạy. Trong đó có một thằng bác sĩ khốn kiếp chạy qua Sing mất tiêu gòi .
    Được sửa bởi danceswithwolves lúc 18:56 ngày 20-10-2004

  3. #3
    Tham gia
    13-08-2002
    Bài viết
    762
    Like
    0
    Thanked 3 Times in 3 Posts
    tách ra từ thread cũ để các bạn khỏi than thở.

  4. #4
    Tham gia
    30-04-2003
    Bài viết
    1,165
    Like
    0
    Thanked 5 Times in 5 Posts
    Thực trạng của nghề y ở quốc gia ấy là, các y tá thì tiêm được tay, mông, hay thậm chí phía trước của mông, nhưng mổ thì không. Đa phần các bác sĩ hiện tại thì tiêm dở, mổ linh tinh, nói khoác giỏi... dĩ nhiên, tồn tại thiểu số bác sĩ kharaso do họ biết tự học ngoài chương trình được dạy. Trong đó có một thằng bác sĩ khốn kiếp chạy qua Sing mất tiêu gòi .
    Có tồn tại bác sĩ tiêm giỏi sao không có tồn tại y tá mổ được vậy? Hay là lúc đó y tá được thăng chức lên bác sĩ?

  5. #5
    Tham gia
    17-09-2002
    Location
    SMA
    Bài viết
    749
    Like
    0
    Thanked 3 Times in 3 Posts
    Y tá thì biết chích, nhưng chẳng hiểu chích để làm gì hay chích chỗ nào là đúng. Có y tá tự biết mày mò tìm hiểu thì cuối cùng cũng biết, thế là đi ra mở phòng khám bệnh đó. Dân quốc gia đó nhiều lúc cũng chẳng cần bác sĩ, ngay cả anh bán thuốc còn bốc thuốc chữa bệnh được thì nói gì y tá. Đương nhiên là có y tá giỏi chứ, y tá mổ được cũng có, nhưng cái số đó thì chẳng có nhiều đâu. Nhưng xét về tên gọi thôi thì y tá có mổ được cũng chẳng gọi là bác sĩ, cái này là cái tên. Cũng giống như mèo có sủa được người ta cũng chẳng gọi nó là chó vậy. Nếu cứ thế thì ai cũng được gọi là bác sĩ cả, kể cả mấy anh bán keo dán chuột ngoài ngõ.
    Đó là cái tình trạng ở quốc gia đó, trình độ bác sĩ và y tá chả chênh lệch bao nhiêu. Bởi vì bác sĩ mà ko chịu học giải phẫu hay sinh lý thì chỉ là y tá. Và có rất nhiều bác sĩ trường Y bây giờ như vậy. Khối anh bác sĩ chẳng đã hỏi: "Học cái này làm cái wé gì" đó sao?
    Các nước khác thì phân chia bác sĩ và y tá ra riêng, y tá có giỏi cách mấy cũng chỉ là y tá. Dạ thưa cái này người khác người ta gọi là "người nào việc nấy". Nếu y tá có lỡ mà giỏi quá thì có thể gọi là "Bác sĩ danh dự" như vô khối "Bác sĩ danh dự" được công nhận. Tuy nhiên số này thì chỉ cần 1 bit hay 1 byte là đủ đếm rồi.

  6. #6
    Tham gia
    13-08-2002
    Bài viết
    762
    Like
    0
    Thanked 3 Times in 3 Posts
    Quote Được gửi bởi Mach2
    Các nước khác thì phân chia bác sĩ và y tá ra riêng, y tá có giỏi cách mấy cũng chỉ là y tá. Dạ thưa cái này người khác người ta gọi là "người nào việc nấy". Nếu y tá có lỡ mà giỏi quá thì có thể gọi là "Bác sĩ danh dự" như vô khối "Bác sĩ danh dự" được công nhận. Tuy nhiên số này thì chỉ cần 1 bit hay 1 byte là đủ đếm rồi.
    1 bit thì quá bi quan nhưng 1 byte thì lại hơi phóng đại. Đâu khoảng 1 nibble là tạm chính xác.

    Y tá có giỏi cách mấy cũng chỉ là y tá, và bác sĩ có dở cách mấy thì cũng là bác sĩ (chứ có bao giờ bị gọi là chú sĩ đâu nào) ? Thực ra ở quốc gia nọ, khối bác sĩ đi "học và nghiên cứu chuyên sâu" để làm ông sĩ, cụ sĩ và họ có dở cách mấy thì vẫn được gọi là ông này, cụ nọ đấy thôi. Lắm đoàn du-học-tập ra nước ngoài mà đem theo cả... phiên dịch để dịch bài giảng. Chắc là do họ yêu quốc ngữ, tự tôn dân tộc mà lị.
    Được sửa bởi danceswithwolves lúc 19:17 ngày 26-10-2004

Bookmarks

Quy định

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời bài viết
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •