BKK - Hat Yai. Phần 3.
Ban Laem - Hua Hin - Wat Khao Tao. 85km.
Sáng tui dậy thật sớm đón bình minh, với lại mình xin ngủ ké nên cũng tự giác gọn gàng, thường thường sáng sớm người ta chưa dậy thì tui đã cuốn gói gom đồ xong xuôi hết cả rồi. Nán lại bãi biển coi mặt trời từ từ nhú, nhô, trồi lên nhưng khuất sau lớp mây dày đặc, hắt sáng ánh như hào quang rọi tỏa mọi miền. Bạn có để ý mặt trời, người ta ấn tượng nhứt là hai lúc hoàng hôn và bình minh, khi xuất hiện và lúc mất đi thường thì hai lúc gây cho ta nhiều cảm xúc nhứt, một điều mới mẻ thật đẹp đang đến từ từ, và điều đó từ từ khuất dần phía xa xăm, còn trưa nắng chang chang thì nóng nào cũng như nóng nào.
Ngồi trên bãi biển nói chuyện với sóng biển và mặt trời một hồi thì nắng cũng bắt đầu chan chứa, tui lại tiếp tục cuộc hành trình, mới ra khỏi BKK thôi mà đã ngủ bụi đời hai ngày, tuy nhiên tui đều thấy rất sướng vì, suy cho cùng thì tui cũng chỉ cần chổ ngủ nghỉ ban đêm, từ căn phòng nhỏ xíu chuyển ra một không gian bao la mà còn không tốt tiền, tuy nhiên nếp sinh hoạt ít nhiều thay đổi, không còn có thể xả đồ bày lung tung khắp cả phòng, nhưng ngược lại lúc cuốn gói đi sẽ đỡ mệt hơn, ăn uống tắm táp cũng thoải mái tuy nhiên đồ thì không giặt không phơi được. Đổi lại những điều bất tiện đó thì ngủ bụi đời đúng là sướng hơn hẳn, tui nghĩ mình cũng cần có thời gian làm quen với thích nghi, có lẽ phần nào dân Thái tốt quá nên tui cũng an tâm.
Tiếp tục lên đường đi tới Hua Hin. Một thành phố lớn. Là nơi có cung điện hoàng gia của Đức Vua, có nhiều khách du lịch, nên chắc chắn sẽ có nhiều nhà nghỉ để lựa chọn, với lại tui cần phải giặt và phơi mớ đồ ướt từ hôm kia lúc đi từ BKK ngủ bến tàu ở chợ nổi.
Ở khu resort cũng có máy bán nước nữa. Từ suốt chặng đường BKK đi Hatyai tui toàn mua nước rẻ giống vầy không à, không cần phải mua nước suối, nếu có đi bạn hãy an tâm rằng rất nhiều.
Tới bãi biển Puek Tian ở đây có tượng một bà khổng lồ vẫy tay về phía một hòn đảo nhỏ xa xa. Câu chuyện được sáng tác bởi một nhà thơ vào thế kỉ 19. Có một chàng hoàng tử rất đẹp trai bị một bà cao to đen có phép tên là Samut bắt cóc, sau khi bắt cóc được hoàng tử, bả hóa phép biến mình thì hot girl và chung sống hạnh phúc với hoàng tử và sinh được một đứa con trai. Sau khi bả sinh con, hoàng tử phát hiện ra sự thật, bả không phải hot girl mà rất cao to đen nên hoàng tử hoảng sợ dắt con trai bỏ trốn khỏi bả. Hoàng tử chắc là rất đẹp trai vì ngay sau đó đã được một nàng tiên cá xinh đẹp cứu giúp che chở khỏi bà cao to đen Samut. Và sau đó nàng tiên cá đã lấy con trai hoàng tử. Hoàng tử không biết sao đó mà ngày ngày ngồi trên đảo thổi sáo buồn hắt hiu, còn bả vẫn ngóng tay vẫy tay về phía hoàng tử, hãy về với em! Nhưng dĩ nhiên là hoàng tử không về rồi, bả giận, bả hận đàn ông quá, nên từ đó, bả canh đàn ông đi tắm biển là bả dìm cho chết đuối. Câu chuyện tới đây là hết. Ai rút ra được chuyện gì không chứ thoạt đầu thì nghĩ bả rất đáng thương còn hoàng tử thì mê gái đẹp (Chuyện hết sức bình thường!) nhưng nghĩ lại do bả từ đầu đã sử dụng chiêu trò biến hình thành hot girl dụ hoàng tử. Bả có thể biện minh đó là tình yêu, nhưng nói gì nói ngay từ đầu đã không chân thành, nên cũng có thể nghĩ bả gieo gì thì bả gặt đó thôi. Còn về phần hoàng tử thổi sáo buồn buồn ngoài biển thì tui suy diễn rằng chắc ổng tiếc đời trai trẻ của ổng, tính ra khuyên có gì mà tiếc, sao không coi hot girl biến hình thành bả đi, chứ đừng nghĩ là bả biến thành hot girl, nhưng nghĩ lại cũng không biết được, nói chung là ông nhà thơ sáng tác lưng lửng để đó, điều hấp dẫn chắc là nhờ sự suy diễn của người sau.
Con đường quá nhỏ tới nỗi cây cầu cũng nhỏ, chỉ dành cho người đi bộ và xe đạp.
Đi xuyên qua những làng chai ven biển, mùi cá mùi muối mùi cả biển xộc lên bay tá lả trong cái năng trưa oi ả thật ra hít vào rất đã.
Gần tới Hua Hin, cách cỡ 10km, tui thấy bên kia đường có một cái nhà hoang bự thiệt bự, bà con vẽ graffiti quá trời, thấy hấp dẫn quá mà đang trên đường cao tốc, thế là tui phải đi tới một chữ U để quay lại rồi chạy thẳng mút chỉ xuống chữ U đầu dưới kia quay lên, cũng hết chục cây số. Hic hic.
Một gallery khổng lồ ngoài trời của graffiti, nhưng điều đặc biệt là không hề có rác rến kim chích mùi khai hay bất cứ điều gì mất vệ sinh cả. Rất hoàng tráng và rất sạch sẽ. Rất đã, một cảm giác nhưng lạc vào thế giới ngầm, nơi nghệ thuật chỉ cần tồn tại như một lần lóe sáng, chắc chắn mọi thứ sẽ được đập bỏ hết, nhưng không vì thế những bức vẽ vội vàng cẩu thả, tất cả đều có ý tưởng và nét đẹp. Xu hướng nghệ thuật trong cuộc sống quá nhanh và mọi thứ rất dễ tìm thấy và số hóa có lẽ người ta chỉ cần có vậy. Tui cũng như nhiều người khác, những thấy hình chụp này đã là một kiểu lưu giữ và truyền bá tác phẩm của họ rồi, những góc nhìn khác nhau, những góc chụp và cảm nhận, sự quan tâm khác nhau, nghệ thuật mới như một hạt mầm, một cánh hoa bồ công anh được thả vào gió rồi nó sống hoặc chết, điều đó phụ thuộc vào sức nặng, cái vẻ đẹp, thông điệp mà nó đang mang. Không cần thừa nhận, không cần tung hô! Nếu bạn thấy mình có khả năng vẽ đẹp hơn họ, cứ tới mà xóa rồi vẽ chồng lên!
Với nhiều người có thể nghĩ graffiti là vẽ bậy, nhưng đúng là nó đã xuất phát như thế, sự nổi loạn, sự phá hoại, nhiều người có thể phê phán, mặc nhiên với họ chỉ là "Vì tôi thích thế và tôi nghĩ rằng tôi đang trang trí nó!"
Đi dọc biển ở Thái có một điều bạn cần lưu ý là không phải con đường chạy dọc biển như ở Vũng Tàu hay Phan Thiết mà con đường chính luôn luôn cách bãi biển cả cây số, thường thì có một số đoạn đường nhỏ dọc bờ biển sẽ rất dài và nối được chỗ này tới chỗ kia, nhưng đôi khi biển cũng bị gián đoạn bởi một con sông nhỏ đổ ra, hoặc đá, hoặc rừng, hoặc một đại gia nào đó mua trọn bãi biển, thế là từ đường chính quẹo vô cả cây số, thấy nó không có gì nên quẹo ra rồi tiếp tục như một điệp khúc quẹo ra quẹo vô. Cái này quẹo thế nào chắc phải tùy trực giác nữa, có thể tui đã bỏ lỡ một vài bãi biển đẹp trong hành hình quẹo ra quẹo vô quá nhiều, và bạn sẽ tìm thấy nó nếu bạn chịu khó quẹo nhiều và trực giác tốt hơn.
Một con khỉ ngồi như sếp. Nó chẳng có chút xíu hứng thú nào với tui cả.
Tui tới Hua Hin một hồi thì phát hiện ra và xin tiết lộ và dọc bãi biển Thái Lan tới Malaysia giá phòng luôn mắc hơn từ BKK trở lên, rất hiếm tìm được phòng giá $5 nhưng với tui thì may quá, tui lại bị ép vô tình thế phải ngủ bụi nữa rồi.
Do từ đầu xác định là ngủ bụi đời nên tui sẽ kiếm bãi biển nào đó xin ngủ giống hôm qua, còn mớ đồ đang ướt nhẹp, tui quyết định kiếm chỗ giặt đồ rồi đem ra biển phơi bởi trời con đang quá sớm.
Chân dung một cái máy giặt đồ. Tui bỏ tiền xu 30B vô đó rồi ngồi chờ một tiếng, tui lấy sách ra đọc, nhâm nhi cá viên chiên, kể chuyện mình đi cho mấy bà xung quanh đó nghe, xong xếp gọn gàng đống đồ mới giặt xong, xấy còn âm ẩm, tiếp tục từ Hua Hin thẳng tiến.
Qua Hua Hin chục cây số nữa thì cũng gần chiều. Từ đường lớn tui lại rẽ vô đường nhỏ bởi như nói lúc nãy, tui đang đi kiếm bãi biển mà đi dọc đường lớn thì chắc chắn là không có bãi biển. Tui gặp một ngôi chùa bự, vừa quẹo vô thì đã phấn khởi trong bụng rồi bởi thấy cũng có người đang cắm trại, chắc là người đi chùa ở xa tới, tui chạy tiếp ra bãi biển thì còn muốn reo lớn hơn nữa vì sướng, bởi đã tìm thấy một chỗ ngủ lý tưởng, dưới gốc cây, nguyên một bệ đang xi măng láng o. Tui mừng quá tấp xe ngồi nhìn biển.
Tui thấy mây đen sao mà vần vũ, hic, lỡ đang ngủ mà nó mưa thì cuốn gói chạy không kịp, tui bớt sướng hơn lúc ban đầu, ngồi một hồi thấy chùa này có nhiều người lạ quá, đi qua đi lại, đi tới đi lui, đi chùa đi xuống biển, họ hay dòm dòm tui với cái xe làm tự nhiên tui thấy ngủ đây bắt đầu thấy không thoải mái, nói chung là trực giác lại lên tiếng, tui coi đồng hồ nghĩ bụng coi như đây là Plan A của mình, đi thêm nữa coi sao.
Tui đi xuống chút nữa về phía biển, thì thấy thêm một cái chùa nữa, Wat Khao Tao. Chùa này xây trên một dốc núi dựng đứng chạy dọc ven biển, thấy chùa ngộ ngộ tui đạp xe vô coi thử, từ phía ngoài người ta phải gửi xe đi bộ vô, nhưng tui thấy chùa vắng tanh không ai nói gì, thôi chứ đạp theo con đường nhỏ coi tới đâu thì tới.
Qua khỏi mấy cái hang động giả bộ thì biển lại hiện ra mênh mông trước mắt, tui thấy một cái tượng Phật đặt trong một cái mái được xây lấn ra sát ngoài biển, trời, đẹp quá, đã quá, mát quá. Giá nào tui cũng phải ngủ ở đây.
Nghĩ vậy thôi chứ tui cũng không biết giá nào là phải làm thế nào? Trước tiên chưa thấy ai để xin cả, tui ngồi cả tiếng đồng hồ chẳng thấy bóng dáng ai, tui nghĩ bụng, thôi mình cứ ngồi đó, nhìn biển coi hoàng hôn, lần này vô tới chùa rồi, sẽ không chơi chiêu nữa. Cho ngủ thì ngủ, không cho thì thôi. Kiếm cách khác. Mà thật ra tui đã có Plan A rồi mà!
Một hồi thấy một đoàn khách viếng chùa đi ngang qua, có một ông sư như là hướng dẫn viên du lịch đi chung. Tui đang rầu rầu, tại cảnh đẹp quá nên rầu, cũng không thèm cười chào gì ổng, ổng vừa giới thiệu vừa dòm dòm tui, tui cũng đã quen với chuyện người ta dòm mình rồi nên tui cũng kệ ổng, tui cứ dòm ra biển hoài thôi. Đoàn người đi qua một tui rồi lâu lâu lắm mà cũng không thấy quay trở lại, tui nghĩ chắc là có đường nào thông qua ngõ ra khác rồi, mà chưa thấy ai để xin ngủ, nói chung là tui phải chắc chắn tui được ngủ ở đây thì tui mới vui, thanh thản và thoải mái được.
Đang ngồi một hồi vẫn mặt hướng ra biển lưng quay về đường đi, bỗng nghe tiếng dép, tui cũng không thèm quay lại, tiếng dép đi qua rồi đi về phía xa thì thấy ông sư hồi nãy đang xách xô với đồ đi tắm. Á à, ông hồi nãy ổng ở đây, mà mình lạnh lùng với ổng quá tui nghĩ thôi chắc dắt xe theo luôn rồi, lỡ ổng từ chối thì đi luôn khỏi quay lại lấy. Tui ngồi dậy dí theo ổng, 3 giây đầu tiên mắt với mắt là tui biết xong rồi, chắc chắn tối nay ta sẽ được ngủ ở đây. Sau đó tui trình bày hoàn cảnh của mình, tui nói là tui muốn ngủ trong cái nhà nhỏ đó, dưới chân tượng Phật, tại vì tui thấy chỗ này rất đẹp, ngủ ở đây thì rất tuyệt vời cho tui. (Tui không hề nói là tui cần chỗ ngủ vì này nọ à nha, tui nói tại chỗ này đẹp nên tui muốn ngủ, í nói ổng biết là lỡ ổng có không cho thì tui cũng đã chuẩn bị tinh thần và có chỗ ngủ khác rồi). Ổng nói Ok!
Xong ổng chỉ tui chỗ tắm nhà vệ sinh này nọ, thật ra những cái đó bạn nên thật thói quen quan sát như là bản năng vậy đó, những thứ mình cần nó ở đâu, tui khỏi đợi ổng chỉ tui còn biết ổ điện xài được trong tất cả các ổ điện bị hư xung quanh đây nó nằm ở đâu nữa kìa. Tắm táp xong ổng kêu tui lên chỗ ổng chơi, tuốt trên chỗ tui ngủ nữa, cũng có một cái nhà nhỏ trên đỉnh núi.
Tui leo lên thì hỡi ôi phát hiện ra nãy giờ tất cả mọi chuyện mình là ổng đều đã đứng trên này dòm thấy từ trước, chắc xin ngủ chỉ là đợi tui mở lời để ổng Ok thôi chứ ổng nhìn từ đầu là ổng hiểu thằng này muốn gì rồi.
Ông sư và cái chỗ đọc sách của ổng (tui tạm đặt vậy, tui nói ổng có chỗ đọc sách sướng quá).
Tối đó khi màn đêm đã buông, chỉ còn mình tui với ông Phật, xin ổng cho tui phơi đồ xong là tui căng dây tứ phía, mớ quần áo ướt mới giặt đã có chỗ phơi, tiếng sóng biển rì rào, gió nhè nhẹ và không hề có muỗi, chưa bao giờ tui ngủ một giấc thẳng và ngon đến như vậy.
Hết phần 3.
Bookmarks