Buổi trưa nhà trọ vắng người
Một mình ta với một trời đổ mưa
Ngâm tràn lớp lớp thơ xưa
Mưa chan tiếng đục còn chừa tiếng trong...
<Những cơn mưa - Thơ Trần Huiền Ân>
Buổi trưa nhà trọ vắng người
Một mình ta với một trời đổ mưa
Ngâm tràn lớp lớp thơ xưa
Mưa chan tiếng đục còn chừa tiếng trong...
<Những cơn mưa - Thơ Trần Huiền Ân>
Some comments additional to Caro20:
Tác phẩm thơ đầu tay của Felix Arvers 'Những giờ uổng phí của tôi' (Mes heures perdues) được xuất bản vào năm 1832, trong đó nổi bật nhất là bài Sonnet (nguyên bản tiếng Pháp có câu đầu là: 'Mon âme a son secret, ma vie a a son mystère', nên đôi khi còn được gọi tăt là 'Un secret'). Nhà văn Khái Hưng có truyện ngắn 'Tình tuyệt vọng' (http://maxreading.com/?chapter=19722) về mối tình 'tuyệt vọng' giữa thi sỹ Văn Châu (chắc là K.H) và 'nàng' Tùng Thiện, có mượn ý thơ Sonnet d'Arvers, nên được giới đương thời đánh giá là một phóng tác trên cả tuyệt vời ...
P/S: Chú Ác-kền tưởng chừng 'non jeu' mà đôi khi cũng có ý tưởng hay đáo để. Guffy đang suy gẫm xem có nên cho ra thớt riêng 'Những áng thơ tình trác tuyệt', hay cứ để như một thớt bé trong thớt này của chú Ác-kền đây ?
Ngày thơ hớt tóc "Miếng vùa"
Ngày thơ mẹ bắt đeo bùa "cầu ông"
Đôi ta cùng học vỡ lòng
Dắt tay qua những cánh đồng lúa xanh
Đôi nhà cùng một sắc tranh
Chia nhau từng một trái chanh, trái đào
Đêm vàng soi bóng trăng cao
Ngồi bên giếng đếm sao trên trời
Anh moi đất nắn "tượng người"
Em thơ thẩn nhặt lá rơi.... làm "tiền"
Mỗi ngày chợ họp mười phiên
Anh đem "người đất" đổi "Tiền lá rơi"
Nào ngờ mai mỉa cho tôi
Lớn lên em đã bị người ta mua
Kiếp tôi là kiếp làm thơ
Vốn riêng chỉ có muôn mùa lá rơi
Tiền không là lá em ơi
Tiền là giấy bạc của đời in ra
Người ta giấy bạc đầy nhà
Cho nên mới được gọi là chồng em
Bây giờ những buổi chiều êm
Tôi gom lá đốt, khói lên tận trời
Người mua đã bị mua rồi
Chợ đời họp một mình tôi... vui gì!
Bến Kiên Giang 1965
(Kiên Giang)
Đang bực mình - Thấy topic này hiện lên nên post một bài để xả strees
Không đề
Trời hôm ấy đầy hoa và đầy bướm
Mây trên trời theo gió lững lờ trôi
Như tiên sa - Nàng chợt đến trong tôi
Đem hương sắc trải lên ngàn thi tứ
Dáng thơ ngây - Đôi mắt buồn tư lự
Bàn tay mềm nàng viết chữ lên tim
Biết đã yêu nhưng tôi chỉ lặng im
Về chôn dấu nụ hoa tình chớm nở
Kể từ đó nhiều đêm tôi nhung nhớ
Muốn tỏ cùng nàng mà không biết làm răng
Đi về nhà cố dấu nỗi băn khoăn
Mà vẫn thấy tim mình sao rộn rã.
Môi run run rồi chợt quên tất cả
Rồi cúi nhìn sỏi đá ngủ trên sân
Để trở về trong nuối tiếc bâng khuâng
Thầm trách mãi sao mình run thế nhỉ
Kể từ đó trong trang nhật ký
Tên của nàng tôi viết ghép tên tôi
Tháng ngày qua trong thương nhớ khôn nguôi
Nàng vẫn thế và tình tôi cũng thế
Nhiều bức thư tôi viết rồi lại xé
Sợ trao nàng nàng có nhận cho không ?
Có nhiều khi tôi muốn nói thật lòng
Nhưng lại sợ tim nàng trong trắng quá
(P/S : Bài thơ này là của một người bạn tôi )
lụm mà hông biết tác giả...
"Con về thăm mẹ chiều mưa.
Mới hay nhà dột gió lùa bốn bên
Hạt mưa sợị thẳng sọi xiên
Cứ nhằm vào mẹ những đêm trắng trời
Con đi đánh giặc một đời
Mà không che nổi một nơi mẹ nằm.."
Hoài Niệm
Chiều mùa đông
Đốt ngọn lửa hồng
Ta đọc tập thơ sầu, cười với bóng,
Khói thuốc xanh bay về hư không.
Trăng lên đầu phố vắng
Ồ bóng ta say !
Bóng với ta cùng im lặng
Cốc rượu ngọt uống cay nồng.
Bạn là người bạn chung tình,
Gần nhau không hẹn,
Lòng giữ nguyên hương hoa bình minh.
Bên đèn tâm sự,
Bạn với tôi như đôi hồn viễn xứ,
Đôi bóng phù du,
Không dưng mà thương nhớ,
Không đâu mà ngẩn ngơ,
Rủ bướm chim theo vào giấc ngủ,
Thả sầu trên con thuyền mây đưa.
Trời giăng sao tỏ
Đêm mùa thu
Cửa phòng tôi bỏ ngỏ
Giấc mộng tôi hững hờ,
Ta biết giăng buồn ngày ta còn nhỏ,
Ai biết ta buồn vì lòng ngây thơ ?
Nhìn cuộc đời
Tin rằng hạnh ngộ,
Bạn yêu giăng và tôi yêu gió,
Cười nụ cười đơn sơ.
Bạn với tôi xưa
Đứng bên hồ,
Nằm chung mộng,
Ân ái cùng Thơ .
Đêm hoa cành nguyệt,
Gió giăng xao động ngoài màn.
Bạn hát bài ca phóng đãng,
Cười lên trăng xanh, tôi dạo đàn.
Xuân đến giấc mơ đầy thiếu nữ,
Ta nằm ta ngủ,
Lệ đa tình chứa chan.
Ôi thời gian ! thời gian tình tự,
Mặc nổi lòng người bi hoan.
Mộng cung tần
Xoay nghiêng mặt gối,
Ai cười ? Ai nói ? Ai xênh ca ?
Lênh đênh nước biển trăng nhòa,
Những vì sao lạ đã sa xuống gần.
Trời buồn giáng điệu giai nhân,
Trái đất xoay vần - đứng lặng mà nghe:
Rạt rào sóng nhạc pha lê,
Đêm tàn, núi đổ, ra đi một mình.
Ra đi ! Ra đi ! Đời ngủ cả,
Vào cuộc luân chuyển ân cần của các hành tinh.
Ôi những trời sao mùa hạ !
Về đâu ? Về đâu những mảnh sao sa ?
Về đâu nữa cả bóng hai ta
Lạc vào tục phố
Nhịp bước giang hồ ca ?
Ánh hoa đêm hay tàn đèn rụng
Trong những ca lâu đầy huyền ảnh với đàn bà ?
Lòng đã đi qua
Biết bao quán trọ là nhà.
Ta tiếc thương gì quê hương đã mất ?
Giang sơn đây
Trong buổi chiều tà
Gọi hồn ta về cười ngây ngất,
Rung sắc hồng pha,
Xây Đô Kỳ Nghệ Thuật
Ôi những phố trường sầu đi mất về đâu ?
Ngày tan, gió thổi,
Tôi mất Tình Yêu
Tôi mất người yêu .
Bên sông hoa rụng từng chiều,
Lòng tôi không nói,
Thương vì trái đất cô liêu .
Tôi nói làm chi ?
Anh nhớ làm chi ?
Lòng tôi đây và lòng anh đó
Nghe câu chuyện sầu dài sao chẳng điên mê ?
Một buổi anh về,
Trúc gầy, liễu rủ .
Ôi câu chuyện huyền vi
Trong lòng nấm mộ,
Tôi muốn nghe,
Và anh muốn nghe !
Ôi những bước u hồn về ảo phố,
Anh đã đi
và tôi sẽ đi !
Đ.H.
HOA TRẮNG THÔI CÀI TRÊN ÁO TÍM
Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa cháy quê hương
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che cả người thương nóc giáo đường
Mười năm trước em còn đi học
Áo tím điểm tô đời nữ sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em là cô gái tuổi băng trinh
Quen biết nhau qua tình lối xóm
Cổng trường đối diện ngó lầu chuông
Mỗi lần chúa nhật em xem lễ
Anh học bài ôn trước cổng trường
Thuở ấy anh hiền và nhát quá
Nép mình bên gác thánh lầu chuông
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Thơ thẩn chờ em trước thánh đường
Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đổ
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ em cầu kinh nho nhỏ
Thẹn thùng, anh đứng lại không đi
Sau mười năm lẻ anh thôi học
Nức nở chuông trường buổi biệt ly
Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo
Tiễn nàng áo tím bước vu quy
Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
Chiếc áo tang liệm một khối sầu!
Hoa trắng thôi cài lên áo tím
Giữ làm chi kỷ vật ban đầu!
Em lên xe cưới về quê chồng
Dù cách đò ngang cách mấy sông
Vẫn nhớ bóng hình thời áo tím
Nên tình thơ ủ kín trong lòng
Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
Giữ màu áo tím, màu hoa trắng
Giữ cả trường xưa, nóc giáo đường
Giặc chiếm lầu chuông xây ổ súng
Súng gầm rung đổ gạch nhà thờ
Anh gom gạch nát, xây tường luỹ
Chiếm lại lầu chuông, giết kẻ thù
Nhưng rồi người bạn cùng trang lứa
Đã chết hiên ngang dưới bóng cờ
Chuông đổ ban chiều em nức nở
Tiễn anh ra khỏi cổng nhà thờ
Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Mà cài trên nắp cỗ quan tài
Điểm tô công trận bằng hoa trắng
Hoa tuổi học trò mãi thắm tươi
Xe tang đã khuất nẻo đời
Chuông nhà thờ khóc đưa người ngàn thu
Từ đây tóc rũ khăn sô
Em cài hoa trắng trên mồ người xưa.
(1958)
KIEN GIANG -Hà huy Hà
Khó quá, không thèm ký
Bookmarks