Vậy thứ cho mình múa rìu qua mắt thợ mà viết nên những dòng mình chưa từng trải vậy
Chuyện sinh con đẻ cái đúng là chẳng có lắm liên quan đến việc thành gia lập thất. Như mình đã nói, con người chẳng cần đứng trước chúa thề "I do" thì mới sinh con được, cũng chẳng cần ký cái rẹt vào sổ hôn nhân mới có khả năng truyền giống. Chuyện hôn nhân của loài người tất nhiên là có liên quan, nhưng vượt xa, cái mục đích truyền giống nối nòi.
Vân không đồng ý rằng "cần một giây để yêu một người, một phút để nói yêu người đó" nhưng lại rất đồng ý với vế còn lại "cần một đời để chứng tỏ điều đó". Với Vân, yêu một người là rất khó, nhưng quả đúng là cần một đời để chứng minh (hay để quên đi) tình yêu ấy. Vì vậy mà theo Vân, cái nối kết hai tâm hồn là tình yêu, nhưng cái nối kết hai cuộc đời lại là hôn nhân. Hôn nhân đối với Vân, hơn là một tình yêu, nó là nhân chứng của một lời thề giữa hai con người, lời thề sẽ dành trọn cuộc đời cho nhau, chăm sóc cho nhau và cho những cái của chung hai người. Cũng vì vậy mà lý do lập gia đình, theo Vân, hơn là để yêu và để được yêu, người ta lập gia đình là để được gắn kết cuộc đời mình với người mình yêu, được chăm sóc người mình yêu, và có lẽ quan trọng hơn là để có lấy cái vinh hạnh được dự phần trong chén thành công và thất bại, trong nụ cười và nước mắt, trong hạnh phúc và đớn đau, trong vui sướng và thống khổ của người mình yêu thương. Theo Vân, những chén thiêng liêng ấy, có lẽ chỉ nên dành riêng cho người bạn đời của mình dự phần mà thôi. Mục đích của hôn nhân, theo Vân, đối với hai người, hơn là để sống và để yêu, là để được cùng nhau gánh vác quãng đời còn lại như một khối, một thể thống nhất. Khi tuổi đã lớn, khi dấu hiệu già nua đến gõ cửa, khi đã chung sống với nhau ngót nghét dăm chục năm, cái tình không còn nồng nàn, chẳng lắm đắm say, thiếu khi cuồng nhiệt như thủa còn son sắt, cái gắn kết hai tâm hồn, hai cuộc đời còn lại là cái nghĩa, cái nghĩa vợ chồng. Theo Vân, hôn nhân hơn là để hợp pháp hóa việc sống chung, nó là bản cam kết giữa hai con người, sẽ hoặc vì tình hoặc vì nghĩa mà nương tựa vào nhau, và chỉ với nhau, để được cùng nhau bước qua cuộc đời.
Đối với con cái, hôn nhân là để cho con cái một gia đình, một mái ấm, một người cha yêu thương mẹ, một người mẹ yêu thương cha, để dạy con cách sống và trưởng thành trong yêu thương và trách nhiệm, vì vậy mà người ta phải cưới nhau, phải sống với nhau. Nếu sống trong một gia đình thiếu cha hay mẹ, đứa trẻ chẳng bao giờ cảm thấy mình đáng thương bởi nó chẳng bao giờ có cơ hội nhận ra sự bất hạnh của mình, chỉ lâu lâu có thể chặn lòng mà thôi. Hệt như kẻ điên chẳng biết mình bị điên, chỉ những kẻ tỉnh nhìn kẻ điên mới xót xa thôi. Hôn nhân và chung sống, không phải là trách nhiệm và nghĩa vụ của hai con người trưởng thành yêu thương nhau, mà còn phải là nghĩa vụ và trách nhiệm của hai con người ấy với những con người mà hai người ấy tạo ra. Bởi vậy, nếu "trẻ con" hỏi "người lớn": "vì sao người ta cần phải lấy chồng, lấy vợ" có lẽ người lớn sẽ nói: "để trẻ con có một gia đình, để trẻ con được hưởng cái trẻ con đáng được hưởng, là được yêu thương, để trẻ con sau này lớn lên biết yêu thương, tôn trọng và sống có trách nhiệm với người mình yêu thương như cha mẹ của trẻ con đã yêu thương, tôn trọng và sống có trách nhiệm với nhau".
Nói thế không có nghĩa ai cũng phải lấy vợ lấy chồng. Có những người có những nỗi khổ riêng mà dẫu không đi tu cũng không thành gia thất, để nửa hôn bơ vơ trống trải, chẳng phải ai cũng có cái hạnh phúc có được một gia đình riêng.
Vân chưa thành gia thất, không hiểu biết nhiều, nghĩ được đến đâu thì viết đến đó thôi, mong bạn không cười Vân trẻ nít
Y Vân
Bookmarks